Đường Oanh cầm bông hoa hồng của Văn Mộc Cảnh tặng, nhìn ngắm một lát, trong lòng cô dâng lên một cảm giác kì lạ.
Cô cắm bông hồng duy nhất trên tay vào một chiếc bình hoa nhỏ.
Chu Trạch Sâm nhìn hành động của cô, nhướng mày hỏi: “Đường Đường…con đã đồng ý cho cậu ta một cơ hội nữa à?”
Chuyện của hai người họ ông cũng lờ mờ biết được một chút, nhưng ông là cha của Đường Oanh, con gái không nói ra, ông cũng không nên hỏi nhiều.
Chỉ là ông vẫn muốn biết đáp án.
Đường Oanh vuốt nhẹ bình hoa, cô hơi mất tự nhiên đáp: “Không ạ.”
Cô vẫn chưa hoàn toàn chấp nhận anh, bởi vì cô không dám đặt cược rằng anh thực sự yêu mình.
Cho nên tuy rằng cô đã mềm lòng nhưng vẫn phải tiếp tục quan sát hành động của anh.
Chu Trạch Sâm ngầm hiểu rằng Đường Oanh đã đã thừa nhận chuyện này, ông sẽ luôn ủng hộ mọi quyết định của cô, nhưng nếu cô lại bị tổn thương, ông nhất không bỏ qua cho tên nhãi kia.
Câu chuyện kết thúc, Đường Oanh phụ dì giúp việc dọn dẹp.
Đúng sáu giờ tối, Chu gia đón năm mới trong bầu không khí vui vẻ. Dì giúp việc của Chu gia là người đơn thân, dì vẫn luôn ở trong nước trông nom biệt thự Chu gia nên rất thân quen với người trong nhà.
Mọi người cùng ngồi trên bàn cơm, vô cùng náo nhiệt.
Sau khi ăn cơm xong, Đường Oanh mở tivi, bật phát chương trình đêm hội liên hoan Tết âm lịch, dù sao cô cũng không xem, chỉ dùng âm nhạc trong đó làm nền cho khung cảnh hiện tại.
Còn chưa tới 0 giờ, mọi người đã bắt đầu lần lượt phát lì xì, gửi lời chúc.
Cô lướt vòng newfeed, thấy Lâm Du Từ đăng một tấm ảnh chụp bữa cơm tất niên, cô tiện tay ấn like một cái.
Giây tiếp theo, Lâm Du Từ đã gửi tin nhắn tới, [Đường Đường, năm mới vui vẻ!!!!]
Đường Oanh: [Năm mới vui vẻ!]
Lâm Du Từ: [Năm nay cậu đón tết với người khác nhỉ? Cảm giác thế nào?]
Cô chợt khựng lại
Ừ nhỉ? Năm nay anh không ở cạnh anh.
Giờ này năm trước chắc cô đang bám lấy anh xem tivi, ăn sủi cảo, sau đó vô cùng mãn nguyện nép người vào vòng tay anh.
Lúc này đã khác khi xưa, trong một năm nay giữa bọn họ xảy ra quá nhiều biến cố, cô đã không còn là cô gái nhỏ mà cuộc sống chỉ xoay quanh một mình anh giống như trước nữa.
Cô còn có người nhà, công việc, bạn bè, tình yêu không phải duy nhất với cô, có đôi khi từ bỏ cũng là một sự lựa chọn đúng đắn.
Cô chậm rãi gõ vài chữ, [Cũng tạm được.]
Lâm Du Từ: [Cậu buông bỏ được anh ta nhanh vậy cơ à? Được nha, không có anh ta bên cạnh đúng là tốt hơn nhiều.]
Đường Oanh không hiểu được mạch não của cô ấy: [Tớ ở bên người nhà nên mới tốt.]
Lâm Du Từ: […ok ok *đầu hàng*]
“Đường Đường, năm mới vui vẻ, đây là quà năm mới ba tặng cho con, mau mở ra xem xem.” Chu Trạch Sâm cầm một hộp quà đi tới, trước kia hắn không đón tết, nhưng bắt đầu từ năm nay, có lẽ hắn sẽ rất mong chờ đến dịp này.
“Dạ.” Đường Oanh bỏ điện thoại xuống, vội vàng đứng dậy, vừa có chút ngạc nhiên vừa vui mừng.
Cô mở hộp quà ra, bên trong có một hộp trang sức và một bao lì xì: “Con chỉ nhận quà thôi, con lớn rồi, không lấy lì xì đâu.”
Cô trả lại bao lì xì cho ông, tuy rằng nó rất mỏng nhưng có thể sờ được đó là thẻ ngân hàng.
“Ba cho con tiền mừng tuổi mà, lấy lộc đầu năm.” Chu Trạch Sâm lại dúi bao lì xì vào tay cô.
Đường Oanh khẽ cười, “Con có phải trẻ con nữa đâu.”
“Ở với ba thì con mãi chỉ là một đứa trẻ.”
“——”
Đường Oanh biết mấy năm nay ông luôn cảm thấy áy náy nên muốn đền bù cho cô, cô không nỡ từ chối, đành cầm lại chiếc thẻ.
Lúc trước ông ứng tạm cho cô hai ngàn vạn cô vẫn còn nhớ rõ, chờ tích góp đủ tiền rồi cô sẽ trả hết cho ông.
Dù sao thì chuyện năm đó cũng không liên quan gì đến ông.
Chu Trạch Sâm thấy cô đã nhận lì xì, an tâm ngồi xuống sofa: “Tết năm nay con có định đi chơi với bạn bè không?”
“Dạ, Du Từ đã hẹn con hai ngày nữa cùng đi xem phim.”
“Ừm, ra ngoài chơi nhiều mới tốt.”
Đường Oanh yên lặng gật đầu, bỗng nhiên điện thoại rung lên, Văn Mộc Cảnh gửi tin nhắn cho cô.
[Văn: Anh vừa mới về Vân Thành.]
Cô liếc mắt nhìn, câu này giống như đang báo cáo hành trình với cô vậy, cũng không biết nên đáp thế nào, cô ấn về màn hình chính.
Ngay sau đó:
[Văn: Anh đang ở trước nhà em, anh muốn gặp em.]
“——”
Đêm giao thừa, nội thành cấm bắn pháo hoa, âm thanh ồn ào duy nhất là từ chương trình đêm hội liên hoan cuối năm đang chiếu trên TV.
Đường Oanh ngây người nhìn chằm chằm vào điện thoại.
Văn Mộc Cảnh đã gửi tin nhắn một lúc lâu nhưng cô không trả lời cũng không đọc lại.
Cô bối rối, có nên ra ngoài gặp anh hay không?
Chu Trạch Sâm liếc mắt nhìn con gái đang đứng ngồi không yên bên cạnh, ông đã đoán ra gì đó.
Lúc nãy ông vô tình thấy khung chat của cô, ông không nhìn rõ nội dung tin nhắn nhưng ông biết người đó là Văn Mộc Cảnh
Ông lười nhác dựa vào thành ghế sofa, nhìn ra ngoài cửa sổ nhắc nhở: “Đường Đường, con nhìn ra bên ngoài xem.”
Đường Oanh nhìn theo hắn, ánh đèn trong những căn nhà hắt ra nhưng bên ngoài vẫn tối đen như mực, cô chỉ có thể thấy được có vài bông tuyết nhỏ bám vào ô cửa kính.
“Tuyết rơi rồi.”
Chu Trạch Sâm cất lời, giọng nói không lớn không nhỏ nhưng cô có thể nghe rõ.
Đúng thật, bên ngoài tuyết đã rơi rồi.
Chắc anh chỉ nán lại một chút thôi, có lẽ.
Chắc không cần ra ngoài đâu.
Cứ nghĩ như vậy, cô ngẩn người ngắm nhìn những bông tuyết bên ngoài.
Thật lâu sau, dường như cô đã hạ quyết tâm quay đầu nói với Chu Trạch Sâm: “Con đi ra ngoài một chút nhé? Con sẽ về sớm thôi.”
“Ừm.”
Chu Trạch Sâm khẽ gật đầu, không hỏi gì thêm.
Hẳn là vì người kia
Được ông đồng ý, khóe mắt Đường Oanh bất giác cong lên, cô cầm lấy một chiếc khăn quàng cổ trên giá để đồ rồi chạy ra ngoài.
Ông ở phía sau dặn cô mặc thêm áo khoác mà cô cũng không nghe thấy.
Nhiệt độ bên ngoài vào ban đêm giảm xuống dưới 0 độ, những bông tuyết nho nhỏ nhẹ nhàng rơi xuống mặt đất hóa thành nước.
Thở ra một hơi nóng, Đường Oanh xoa xoa hai bàn tay vào nhau.
Cô đi ra trước cổng biệt thự, nghiêng người nhìn ra.
Cách đó không xa, chiếc xe mà anh thường lái đang đậu bên cạnh gốc cây khô, trong đêm tối chỉ có đèn đường chiếu rọi xuống, trên nóc xe bám một lớp tuyết dày bị hóa thành nước phản chiếu lại ánh sáng, có vẻ hắn đã đậu xe ở đây rất lâu rồi.
Văn Mộc Cảnh đứng bên cạnh xe, nửa khuôn mặt bị khuất trong bóng tối, đường nét trên mặt rõ ràng góc cạnh, vẻ bề ngoài anh tuấn rất có khí chất. Hai tay anh đút trong túi áo khoác, đầu hơi ngửa ra sau, bên trong là bộ vest sạch sẽ chỉnh tề.
Cô nhìn theo ánh mắt của anh, anh đang nhìn phòng ngủ tầng hai, chính là ban công phòng cô.
Anh đã ngửa đầu nhìn rất lâu, đành cúi đầu cho đỡ đau nhức, anh chợt thấy một bóng hình quen.
Quay đầu đối diện với ánh mắt của người nọ, Văn Mộc Cảnh xoay bước đi về phía cô.
Đường Oanh giật mình khẽ rụt cổ lại, chậm rãi tiến đến chỗ anh: “Sao anh lại tới đây?”
Văn Mộc Cạnh khẽ cười: “Đã lâu không gặp, anh đến thăm em.”
“Giờ cũng gặp rồi, anh mau về đi. ” Sợ anh hiểu lầm, cô vội vàng nói thêm: “Anh đứng đây lâu…không ổn lắm.”
Văn Mộc Cảnh nhìn xung quanh, nhà trong khu này cách nhau rất xa, mỗi căn hộ đều rất khó tìm, huống hồ hiện tại đã là ban đêm, căn bản sẽ không xuất hiện bất cứ người nào.
Anh nhẹ nhàng nói: “Em nỡ đuổi anh đi trong đêm giao thừa à??”
“——”
Đường Oanh ngẩng đầu lên rồi lại nhanh chóng cúi xuống xuống, trong lòng bỗng có một chút hoảng loạn, hình như cô lại nói nặng lời rồi.
“Sao em ra ngoài mà ăn mặc phong phanh thế?” Văn Mộc Cảnh nhìn thân hình mỏng manh ăn mặc phong phanh của cô, khẽ nhíu mày không vui, nói rồi lập tức cởi áo khoác ngoài của bản thân khoác lên người cô.
Đường Oanh dùng tay ngăn anh lại: “Không cần đâu, em ra ngoài một lát sẽ về, bây giờ cũng muộn rồi, anh mau về nhà nghỉ ngơi sớm đi.”
“Em cứ khoác vào đi, năm mới đừng để mình bị cảm.” Văn Mộc Cảnh vẫn kiên quyết khoác lên bả vai cô.
Cô gái trước mặt giống như một đứa trẻ đang mặc trộm quần áo của người lớn, dáng người nhỏ bé kia khiến anh không nhịn được nhéo nhẹ chóp mũi cô.
Đường Oanh im lặng khịt khịt mũi.
Từ khi cô chấp nhận cho anh thêm một cơ hội, hai người ở bên nhau đã không còn được tự nhiên như trước.
Chỉ còn một tiếng nữa thời khắc giao thừa sẽ điểm, anh nóng lòng không chờ được: “Đường Đường.”
“?”
Đường Oanh ngẩng đầu chờ anh nói tiếp.
Yết hầu Văn Mộc Cảnh lăn lăn lên xuống vài lần, anh thử hỏi: “Chúng ta bắt đầu lại một lần nữa có được không?”
“…..”
Một lần nữa sao? Cô có chút do dự, bất giác nắm chặt khăn quàng cổ, quay đầu qua một bên.
Hành động của cô đã nói lên đáp án, không thể.
Trong lòng Văn Mộc Cảnh đã hiểu ra, là do anh đã quá nôn nóng, anh nên chờ thêm một thời gian nữa.
Tuy rằng những hiểu lầm trước kia anh có thể giải thích nhưng cảm giác an toàn đã mất đi không phải một sớm một chiều là có thể lấy lại được.
Anh cười trừ, “Không nói chuyện này nữa, em có mong muốn gì trong năm mới không?”
Nghe thấy hắn chuyển chủ đề, Đường Oanh dần thả lỏng người, nghĩ một lát: “Hy vọng người thân và bạn bè đều bình an, mọi chuyện thuận lợi.”
Nói xong cô mới hối hận, cái mong ước này có khác gì việc mong cả thế giới hòa bình đâu chứ.
Nhưng Văn Mộc Cảnh lại không cảm thấy thế, hắn rất nghiêm túc, nhẹ nhàng nói, “Được, anh nghe lời em, sẽ cố gắng chăm sóc tốt bản thân.”
“…..”
Khuôn mặt Đường Oanh bỗng chốc đỏ lên, không thèm để ý đến anh nữa.
Bông tuyết nhỏ bay bay trên không trung, hai người ở bên ngoài nói chuyện
câu được câu không, Chu Trạch Sâm gửi tin nhắn đến thúc giục.
Cô nhìn thoáng qua tin nhắn, cởi bỏ áo khoác trả lại cho anh, chuẩn bị trở về: “Em về trước, anh cũng trở về sớm một chút đi.”
Văn Mộc Cảnh nhận lấy áo khoác khẽ gật đầu, nhìn theo bóng lưng cô đi vào trong.
Anh không vội về nhà, đứng bên ngoài đợi đến đúng 0 giờ, giao thừa đã điểm liền gửi cho cô một tin nhắn.
[Văn: Năm mới vui vẻ.]
—
Năm mới, giới giải trí bắt đầu nhộn nhịp trở lại.
Studio của cô cũng mau chóng làm việc lại, Lý Già đưa cho cô xem vài kịch bản, đa số là kịch bản cổ trang.
Sau khi thảo luận xong, cuối cùng Đường Oanh cũng nhận một bộ phim chiếu mạng chủ đề thanh xuân vườn trường và một bộ truyền hình cổ trang.
Bộ phim vườn trường được chuyển thể từ tiểu thuyết, khoảng tháng 3 sẽ bắt đầu quay, từ giờ đến lúc đó vẫn còn một tháng, Lý Già giúp cô đăng ký không ít khóa học, chủ yếu là để phục vụ cho bộ truyền hình cổ trang sau đó.
Khóa học gần đây của Đường Oanh là cưỡi ngựa, không cần cô phải cưỡi ngựa thuần thục, chỉ cần cô có thể cưỡi ngựa đi dạo quanh quanh.
Sau một ngày luyện tập, cô đã có thể cưỡi ngựa đi một vòng nhỏ mà không cần sự giúp đỡ của huấn luyện viên.
“Oaaa.”
Lạc Phiêu Phiêu ở ngoài rào chắn quan sát cổ vũ cho cô, “Đường Đường! Chị lợi hại quá đi, mới một ngày đã có thể cưỡi ngựa đi một vòng rồi!”
Đường Oanh kẹp bụng ngựa để dừng lại, sau đó rất tự nhiên xuống ngựa, giao dây cương lại cho huấn luyện viên. Cô lắc đầu cười, “Chị chỉ bạo gan thử một lần, chắc nó nghe lời do nể mặt chị đấy.”
“Em vốn còn lo lắng chị không dám lên ngựa nữa, chắc là em lo xa rồi.” Lạc Phiêu Phiêu đưa bình giữ ấm cho cô nói.
“Thực ra học cái này cũng có bí quyết, chị chỉ làm theo hướng dẫn của huấn luyện viên thôi.” Đường Oanh nói xong thì uống một hớp nước lớn.
Lạc Phiêu Phiêu nhướng mày nhìn cô, “Aiya, Đường Đường đừng khiêm tốn vậy chứ.”
“––”
Lý Già nhìn đồng hồ, cảm thấy hôm nay luyện tập cũng kha khá, luyện tập đến đây thôi, chị ấy đưa Đường Oanh về phòng thay đồ trước.
Chị tiện tay rút điện thoại ra lướt xem, sau đó hỏi: “Đường Đường, Quý Ngôn Tu sắp ra ca khúc mới rồi à?”
“Ừm, cậu ấy chuẩn bị từ năm trước rồi, nhưng em không biết cụ thể cậu ấy phát hành lúc nào.”
“Là hôm nay nè.”
“?”
Lý Già đưa điện thoại cho cô xem, trên màn hình là một bài thông báo trên weibo, tiếp theo là album của cậu, trong đó có ca khúc chủ đề của cậu tên “Luyến Đường”.
Đường Oanh xem xong rồi trả điện thoại lại cho Lý Già, hóa ra hai ngày trước cậu nói tặng cô một bất ngờ chính là cái này: “Chị Lý Già, chị share bài đăng này giúp em đi, giúp cậu ấy thu hút thêm fan.”
Ly Già nhìn từ góc độ lợi ích, tỏ vẻ tán đồng: “Ừm, hôm nay là lễ tình nhân, đúng lúc có thể tạo CP.”
“Lễ tình nhân?”
“Đúng vậy, hôm nay là 14 tháng 2, là lễ tình nhân đó.”
Đường Oanh ngơ người vài giây mới phản ứng lại, nhưng cô cũng không nghĩ thêm gì nhiều.
Cô vừa thay đồ xong, điện thoại lại nhận được hai tin nhắn mới.