Vấn Vương Lòng Anh

Chương 43



Kênh office của đoàn phim 《 Hiến Châu 》ngoại trừ tuyên truyền video hậu trường của nam nữ chính thì không còn đăng thêm đoạn cut của nam hai nữ hai nữa 

Không ít fans thổn thức:

【 Éeeeeeeee ảo tưởng tan nát!!! 】

【 Đoàn làm phim cuối cùng cũng chịu làm người rồi, rõ ràng Cố Tập nhà tôi mới là nam chính, thế mà suốt ngày marketing nam hai, cạn lời! 】

【 Tuy đau lòng cho Tả Sanh, nhưng đừng áp vai diễn lên đời sống cá nhân của diễn viên! 】

【 Làm sáng tỏ, làm sáng tỏ! Vậy bước tiếp theo là công khai với Văn tổng đúng khummmmmm】

【 Á á á, Văn Đường của mị lại có thể bay rồiii, nghe nói lần ngoài ý muốn này Văn tổng vì cứu Đường Đường mà suýt die, đau lòngg ~】

【 Đường Đường vẫn đang độc thân, tôi xin paparazzi đừng hô mưa gọi gió nữa! 】

【……】

Đường Oanh lướt bình luận phía dưới, trong đó toàn là bình luận đồng cảm thấu hiểu, hiếm khi không có bôi đen.

“Đường Đường, chị thấy chưa? Sau khi đăng bài, fans tăng vèo vèo luôn đó.” Lạc Phiêu Phiêu nhìn con số tăng chóng mặt, kích động chạy đến.

“Ừ có nhìn thấy.” Đường Oanh cười cười, không biết có phải khi trước cô quá mơ màng không, mà giờ cô không thể hiểu được tâm tư của cư dân mạng.

Lưu lượng là một môn huyền học.

Trong chốc lát, Lý Già cầm kịch bản về, “Đường Đường, đạo diễn bên kia vừa nói sẽ có một buổi diễn đêm đột xuất, buổi tối đừng vội rời đi nha.”

“A……” Đường Oanh kéo giọng, đáng thương nhìn chị ấy.

“Đừng nhìn chị vậy, là do đạo diễn sắp xếp.” Lý Già dùng tay che mặt, “Chị thấy hôm nay em không thể rời đi sớm, cho nên chị đã báo Trình Lê đi chăm sóc Văn tổng nhà em rồi.”

“……”

Đường Oanh thở dài, nhưng vẫn đặt công tác lên trước.

Bộ phim vườn trường này tổng 20 tập, quay hai tháng hơi gấp.

Bây giờ thấy vết thương của Văn Mộc Cảnh dần khôi phục, tần suất cô đến bệnh viện cũng đổi từ một ngày một lần sang một tuần ba lần.

Một lần ngoại lệ duy nhất chính là lần anh xuất viện. 

Khu điều trị nội trú tại tầng tám bệnh viện Nhân Tín, phòng bệnh số 8034.

Văn Mộc Cảnh lưu loát thay quần áo, vừa mới cài xong thắt lưng, Trình Lê đẩy cửa vào đã hoảng sợ gào lên, “Văn tổng, miệng vết thương của anh vừa mới khép lại đấy, động tác nên cẩn thận chút, đừng để vết thương rách ra.”

“Không đến mức đó ” Anh vô cảm tiếp tục động tác, hơi ghét bỏ Trình Lê việc bé xé ra to.

Đang chuẩn bị cởi áo trên, Đường Oanh gõ cửa tiến vào.

Trình Lê cung kính cong người, “Đường tiểu thư.”

“Thủ tục xuất viện đã xong xuôi chưa?” Đường Oanh thấy anh ta nên hỏi ngay 

“Đã xong xuôi.” Trình Lê nói xong còn tự giác nhường chỗ, “Nếu tiểu thư đã tới, tôi sẽ xuống tầng chờ trước.”

“Được.” Đường Oanh cười gật đầu với anh ta.

Sau đó người đàn ông nửa người trên mặc áo bệnh nhân sọc trắng xanh xen kẽ, nửa người dưới mặc quần âu đưa lưng về phía họ, suy yếu khụ khụ hai tiếng, “Lại đây giúp anh một chút, anh không nâng cánh tay trái lên được.”

Đường Oanh: “?”

Trình Lê: “……”

“Đường Đường.” Văn Mộc Cảnh hơi hơi cong người lại rồi khụ khụ.

Trình Lê chớp chớp mắt, bĩu môi rời khỏi phòng bệnh.

Cùng với tiếng đóng cửa phòng, Đường Oanh buông túi xách trong tay xuống rồi đi qua, “Cần em giúp gì?”

“Giúp anh thay quần áo.”

“……” Tai cô nóng lên, nhất thời không nói chuyện.

“Nghĩ cái gì?” Văn Mộc Cảnh gõ gõ đầu nhỏ của cô, “Miệng vết thương còn chưa khép hoàn toàn, động tác lớn, dễ vỡ ra.”

Nghe anh nghiêm túc bịa lý do, Đường Oanh cảm thấy mình suy nghĩ nhiều rồi.

Cô trực tiếp cởi cúc áo của anh ra, động tác rất nhẹ.

Đồ bệnh nhân mở ra trong chốc lát, đập vào mắt chính là băng gạc bà băng vải trắng bên ngực trái của anh, cô không nhịn được mà đỏ mắt.

Văn Mộc Cảnh không thấy cô có động tác gì nữa, cúi đầu mới phát hiện cô sững sờ tại chỗ, nhẹ nhàng nâng cằm cô lên, “Bị dọa rồi?”

Đường Oanh lắc đầu, giúp anh cởi áo, nói rất chậm: “Là vì… Có chút đau lòng.”

“Đau lòng nhưng sao số lần đến thăm ngày càng ít?” Con ngươi Văn Mộc Cảnh sâu thẳm, kèm theo chút oán trách, “Có phải định nói vì công việc không?”

“……”

Đường Oanh vừa định giải thích đã bị anh nói trúng, đành phải yên lặng “Dạ” một tiếng.

“Em còn ‘dạ ’?” Văn Mộc Cảnh tức cười vì cô, cưng chiều hôn cánh môi cô, giống như chuồn chuồn lướt nước, “Giúp anh mặc áo vào.”

Đường Oanh bị anh nhắc một chút, cuối cùng cũng nhớ đến áo sơmi trên tay.

Vào lúc cô nghiêm túc đóng khuy áo cuối cùng, bỗng nhận ra có gì không hợp lý: “Ai thay quần cho anh?”

Văn Mộc Cảnh cười khẽ một tiếng, lồng ngực hơi rung lên, nắm lấy bàn tay nhỏ đang tức giận đánh không ngừng vào anh, “Anh tự thay.”

Nói xong anh ung dung sửa sang quần áo, thong dong cầm túi xách của cô, “Xuống tầng thôi.”

“……”

Hình như cô… Bị lừa.

Hai người xuống tầng, Trình Lê đã ngừng xe ngoài bãi đỗ xe của bệnh viện.

Đường Oanh không đi vào trước, ngừng tại chỗ nghĩ nên nói chuyện lát nữa về đoàn phim với anh như nào.

“Làm sao vậy?” Văn Mộc Cảnh mở cửa xe sau ra, đợi một lúc.

“Em nhìn anh lên xe.”

“Không định đưa anh về?”

“……”

Nhìn biểu cảm do dự của cô gái, trong lòng anh hiểu rõ hơn chút, đang định lên tiếng thì có người nhanh hơn một bước: “Văn tổng, Chu tổng muốn mời ngài nói chuyện.”

Nghe thấy lời Tề Bân, hai người cùng nghiêng về hướng đó, Chu Trạch Sâm đứng cách đó không xa gật đầu chào bọn họ.

Đường Oanh hơi bất ngờ, nhưng đúng lúc có thể nhân lúc họ nói chuyện để chuồn đi, “Ba em tìm anh chắc chắn có chuyện quan trọng, em còn công việc, sẽ không đi cùng anh đâu.”

Nói xong, nàng liền mau chân tiến vào mặt sau xe thương vụ.

Lý Già giật mình hoảng sợ vì có bóng người nhào lên rất nhanh, “Đường Đường, em chậm chút, cũng không vội đi đâu.”

Đường Oanh vẫy tay qua loa với người bên ngoài rồi đóng cửa lại, “Vâng, giờ chúng ta về đoàn phim thôi.”

“Em rời đi nhanh vậy á, không ở cạnh Văn tổng thêm lát nữa à?”

“Không được không được, em chỉ xin nghỉ ba tiếng thôi.”

“……”

Lý Già bất đắc dĩ che mặt, giơ ngón tay cái khen ngợi tinh thần chuyên nghiệp của cô.

Xe di chuyển, Đường Oanh nghĩ rồi hỏi: “Chị Lý Già, em có thể yêu đương không?”

“……?”

Lý Già nghi hoặc, “Không phải em đang yêu đương rồi à?”

“Em đang nói đến, công khai?” Cô thử nói.

“Lúc nào cùn được nha Đường Đường, em không biết cộng đồng mạng đã biết quan hệ của hai người sao?”

“…… Thật ạ?”

“Thật.”



Cuối tháng Tư, liễu đâm chồi mới, sông xuân ấm áp, bộ phim vườn trường mà Đường Oanh đang đóng cuối cùng cũng đóng máy.

Tuy rằng Lý Già đồng ý cho bọn họ công khai, nhưng chị ấy vẫn không tin hai người hợp nhau, nên việc này vẫn luôn bị chị ấy đè xuống.

Cảm giác nghi thức của con gái luôn kỳ quặc.

Giống như hôm nay cô lừa Văn Mộc Cảnh rằng sẽ đi tiệc đóng máy, định về biệt thự cho anh một bất ngờ.

Cô tính thời gian, gọi taxi đến biệt thự Thiên Giao.

Đợi đến khi đứng trước cổng đen trắng tối giản quen thuộc, trong lòng Đường Oanh dâng lên trăm nghìn tư vị.

Đã gần một năm cô không trở lại nơi này.

Ngẫm lại vẫn có thể nhớ tới thời gian bên nhau bảy năm của cô và Văn Mộc Cảnh, có đắng có ngọt

Nhưng bây giờ bọn họ đều thay đổi, trở nên thành thục hơn, thẳng thắn thành khẩn hơn, và yêu nhau hơn……

Cô hít sâu một hơi, lấy chìa khóa vừa mới lấy chỗ Trình Lê từ trong túi ra. Tiện thể xem một cây tùng bên cạnh, không ngờ đó vẫn là nơi để chìa khóa biệt thự.

Đó là chỗ cô chọn để chìa khóa dự phòng trước kia

Thì ra anh còn giữ.

Đẩy cửa đi vào, bên trong biệt thự rất mới, mới đến mức chẳng giống có người sống.

Đường Oanh đi quanh phòng nhìn một vòng, bên trong vẫn là kiểu bố trí cũ, không thêm cái gì, không bớt cái gì.

Cô nghĩ, sống một mình quả thật quá quạnh quẽ.

“Kinh coong ——”

Chuông cửa vang lên, Đường Oanh vội chạy tới mở cửa, đây là cô vừa mới mua chút thịt cá rau dưa, cô định tự mình xuống bếp làm cơm tối.

……

Kim đồng hồ trước quầy cứ đuổi nhau, nhân viên cuối cùng của tập đoàn Văn thị đã tan làm.

Trước khi đi về, Trình Lê đi gõ cửa văn phòng một chuyến.

Mấy ngày nay, công ty vẫn đang vội vàng vì dự án đấu thầu miếng đất mới, đúng lúc Đường tiểu thư cũng bận rộn đóng phim, Văn tổng đã ở tạm công ty mấy ngày rồi. 

Lần này anh ta nhận được lệnh của Đường tiểu thư, phải khuyên Văn tổng về nhà, vì nhiệm vụ, bây giờ anh ta đang năn nỉ ỉ ôi với Văn Mộc Cảnh. 

“Trình Lê, cậu muốn tan làm thì cứ về đi.” Văn Mộc Cảnh xoa mi tâm, bị anh ta nói đến mức cạn kiên nhẫn.

“Văn tổng……”

“Đừng để tôi nói lần thứ hai!”

“……”

Rồi xong, Văn tổng tức giận. 

Trình Lê nuốt nuốt nước miếng, dứt khoát bất chấp mọi thứ, “Đều là Đường tiểu thư nhờ tôi khuyên sếp, chắc cô ấy… Khả năng… Có lẽ… Hình như sẽ ở nhà.”

“!”

Khí chất lạnh lẽo trên người Văn Mộc Cảnh bỗng rút đi, giương mắt nghi ngờ: “Đường Đường?”

“Không, không phải.” Không đợi Trình Lê nói chuyện, anh đã lầm bầm lầu bầu phủ nhận.

“Thật sự, Đường tiểu thư nhờ tôi khuyên anh về nhà, nói là có điều bất ngờ cho anh.”

“……”

Hai người im lặng nhìn nhau, nghĩ đến Trình Lê không dám lừa anh, Văn Mộc Cảnh vẫn ôm thái độ hoài nghi trở về biệt thự.

Nhưng chắc chắn Đường Oanh sẽ không ngờ Trình Lê nói thẳng điều bất ngờ của cô ra, bây giờ cô còn đang ở nhà an an tĩnh tĩnh chờ anh về. 

Không biết qua bao lâu, “Tít” một tiếng, khóa vân tay ở cửa đã nhận dạng thành công.

Văn Mộc Cảnh mở cửa nhìn vào trong, quả nhiên đèn được bật sáng, anh không kịp thay giày đã trực tiếp đi vào.

Khi đi ngang qua phòng ăn, anh phát hiện có một bóng dáng nhỏ bé nằm gục trên bàn ăn.

Là Đường Oanh.

Cô đã ghé vào bàn gỗ đặc tròn để ngủ, còn hơi ưm a, hẳn là do bàn gỗ quá cứng nên không ngủ an ổn được.

Trên bàn cơm bày mấy món ăn nhà, không còn hơi ấm, chắc là đã nguội từ lâu.

Trái tim Văn Mộc Cảnh đập rất nhanh, anh không đánh thức cô, mà nhẹ nhàng nếm thử đồ ăn trên bàn.

Tuy đã lạnh, nhưng hương vị cũng rất ngon.

Đã lâu rồi anh chưa được cảm nhận không khí trong nhà có người chờ anh tan làm.

Đường Oanh mơ mơ màng màng nghe thấy tiếng va chạm bát đũa.

Cô xoa đôi mắt nhập nhèm, liên tục xác nhận lại người đàn ông trước mặt có phải Văn Mộc Cảnh hay không. 

Ngơ ngác hai giây, nội tâm cô đã kêu gào liên tục.

Sao cô lại ngủ mất thế này!

Cô còn định dọa anh đấy! 

Còn nữa, anh thấy mình sao lại không bất ngờ tí nào thế?

Văn Mộc Cảnh nhìn ánh mắt mê mang của cô, cười cười: “Tỉnh?”

Đường Oanh ngơ ngác gật đầu, sau đó nhìn đồ ăn đã lạnh trên bàn, có chút tiếc hận, “Không thể ăn nữa, làm sao bây giờ?”

“Hâm lại đi.”

“Không được.” Cô cong hàng mi lập tức phủ quyết, “Hâm lại một lần, đồ ăn sẽ không ngon nữa.”

“Em đi nấu mì!”

Nói xong, cô gái vốn còn ngồi trước mặt đã vội vàng xỏ dép chui tọt vào phòng bếp.

Văn Mộc Cảnh cứng lại, cười nhẹ lắc đầu.

Nhìn thấy dáng vẻ lăn qua lộn lại trong phòng bếp của cô, trong lòng bỗng dưng ấm áp lên.

Anh nhìn quanh căn nhà to lớn này.

Nơi này… Dường như đã có hương vị gia đình.

Bên kia, Đường Oanh đứng trước bếp chờ nước trong nồi sôi. Khi nhìn thấy Văn Mộc Cảnh, anh đã thay xong quần áo ở nhà trong phòng ngủ rồi xuất hiện phía sau cô.

Vóc dáng người đàn ông cao lớn, thân mật ôm eo nhỏ của cô như đang bao trùm lấy cô, “Không phải nói là theo đoàn phim đi ăn tiệc đóng máy à?”

“Lừa anh đấy, vốn định trở về cho anh niềm vui bất ngờ, ai ngờ nhìn anh chẳng giống đang ngạc nhiên.” Đường Oanh nghiêng đầu, càng nói càng mất mát.

“Việc này là Trình Lê nói với anh.”

“Aaaaa! Em đã nói với anh ta là đừng nói với anh em đang ở nhà, thế mà anh ta lại nói ra ư?” Cô tức giận công khai lên án. “Xem ra năng lực nghiệp vụ trợ lý này của anh không được, dễ để lộ bí mật!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.