Vạn Yêu Chi Tổ

Chương 37: Lưỡng bại câu thương



“Hô!!”

Trong mắt Đế Thích Thiên chỉ có vô tận lãnh khốc, đối với người trước mắt khẽ hít vào một hơi, chỉ một thoáng cơ thể đã bành trướng lên hơn một vòng. Cả người hắn lúc này oai vũ tản ra nồng đậm đến tột đỉnh.

Uy nghi của bách thú chi vương phòng lên cao, như thủy triều phô thiên cái địa tràn ra bốn phía, chữ Vương màu tím trên trán như hỏa diễm cháy lên một cách quỷ dị. Lực lượng nhiếp nhân cũng theo đó mà phụt ra.

“Không tốt. Nó muốn dùng Hổ Khiếu Công. Triệu sư huynh, Tần đại ca, nhanh chóng đóng thần thức lại. Ta sẽ dùng bảo chây để khởi động vòng phòng ngự. Nếu không chúng ta sẽ bị nó rống chết mất.”

Xuất Vân công chúa nhìn dị biến ở hắc hổ đột nhiên biến sắc, mặt mũi tái nhợt. Nàng vẫn còn chưa quên được thảm cảnh của mấy trăm chiến sĩ vì một tiếng hổ gầm mà chết không còn một ai, vội vàng kêu lên. Đồng thời bảo châu màu xanh xuất hiện trên tay nàng. Đôi ngọc thủ nhanh chóng bắt pháp quyết đánh lên bảo châu.

Bảo châu run lên rồi phát ra một tầng hào quang màu xanh, bay lên đỉnh đầu của Xuất Vân công chúa, đem đám người Triệu Bách Xuyên bao trùm ở bên trong.

Triệu Bách Xuyên cũng đã từng nếm quả đắng với tiếng gầm này nên cũng nhất thời biến sắc, rất nhanh tiến tới gần Xuất Vân công chúa. Bên ngoài lúc này cũng bắt đầu thay đổi.

“Ngao ô!!”

Mọi chuyện nói ra thì dài, nhưng từ lúc Đế Thích Thiên hít sâu vào, đem yêu lực vận chuyển đến khi ngửa mặt lên trời gầm một tiếng kinh thiên, tất cả chỉ xảy ra trong một lần hít thở mà thôi.

“Bang bang phanh!!”

Tiếng hổ gầm bá đạo mang theo uy lực to lớn không thể đo lường, cây cối xung quanh trong tiếng rống này đều nổ tung lên, mặt đất theo đó chấn động dữ dội. Cuồng phong dấy lên, âm ba như thủy triều hướng bốn xung quanh tràn ra từng đợt, từng đợt không ngừng nghỉ.

Nếu không gian là biển lớn thì âm ba chính là liên tục từng đợt sóng này tiếp đợt kia, giống như thực chất xuất hiện trước mắt.

“A!! Đây là thanh âm gì vậy, sao lại bá đạo như thế?”

“Ôi, đầu của ta!!”

Hai trung niên nhân đứng ở giữa không trung vốn không có chuẩn bị phòng ngự gì, tiếng gầm vừa ập đến trong đầu bèn nổ vang như sấm dậy, cả đầu ong ong như sắp nổ tung, tâm thần rung động kịch liệt, đầu đau như bị bổ ra làm nhiều mảnh, lúc này không thể giúp họ giữ thăng bằng giữa không trung nữa, hai người lắc lư một chút và rơi thẳng xuống đất như trái cây rụng.

Âm ba công đúng là vô cùng bá đạo, không cái gì có thể ngăn trụ nổi. Huống chi hai người bọn họ vốn không phòng bị gì nên trực tiếp trúng chiêu là hoàn toàn dễ hiểu.

Thanh mộc thước và phi kiếm cũng không còn oanh kích trên người Đế Thích Thiên, đụng phải âm ba như thực chất kia giống như đụng phải một đại pháp khí, cả hai mặc dù được hai đại cao thủ trúc cơ ném ra nhưng cũng rung động kịch liệt một hồi.

Bị Âm ba cuồn cuộn không ngừng ngăn cản lại nên uy lực của hai pháp bảo bị suy yếu không ít trước khi oanh kích lên Đế Thích Thiên.

Âm ba phô thiên cái địa xuyên qua hai pháp bảo nhanh chóng chấn rụng hai vị cao thủ trúc cơ kỳ. Bị âm ba bá đạo này oanh kích trên người, dù cho có là trúc cơ cao thủ nhưng vẫn không thoát khỏi cảm giác huyết nhục muốn vỡ nát ra.

“Kim cương phù!!”

“Thổ thuẫn phù!!”

Tuy rằng bị tiếng hổ hầm làm cho cả tâm thần rung động, nhưng kinh nghiệm chiến đấu của hai trung niên nhân này vốn không ít, ngay sau khi cảm nhận được nguy cơ vội vàng xuất ra mấy đạo linh phù vỗ lên người.

“Bá!!”

Trên thân hình hai người kim quang lòe lòe (như hàn điện) giống như biến thành một pho tượng la hán kim thân, quanh người đã xuất hiện vài tấm chắn màu vàng bao bọc lại.

“Bang bang phanh!!”

Họ vừa hoàn thành phòng ngự cũng là từng vòng âm ba trào đến, oanh kích lên trên mặt thổ thuẫn, chỉ nhoáng một cái chấn nát thổ thuẫn này. Âm ba miên miên không ngừng như thủy triều bao vây lấy hai người. Âm ba tối đen tiếp tục công kích lên kim quang. Kim quang cũng bắt đầu kịch liệt rung động sau mỗi lần va chạm với một đợt sóng âm ba. Sau đó không lâu, kim quang cũng tan biến đi.

“Ngao ô!!”

Lúc này thanh mộc thước và đoản kiếm cũng đã đánh tới người của Đế Thích Thiên.

Không thể dừng tiếng gầm lại, Đế Thích Thiên lạnh lùng nhìn hai kiện pháp khí, nghiêng người chấp nhận cho thanh mộc thước nện vào lưng. Thân hình hắn nhoáng lên một cái, phi kiếm vốn hướng tới yết hầu hắn liền bị ngăn cản xuống dưới.

“Phanh!!”

“Phốc!!”

Trong tiếng gầm nặng nề, từ miệng Đế Thích Thiên trào ra một dòng máu đỏ. Đoản kiếm sắc bén không ngờ có thể phá vỡ phòng ngự, xuyên qua phòng ngự cường hãn của thân thể, xuyên qua chân trái phía trước của hắn.

“Ngao!!”

Mặc dù bị thương nhưng Đế Thích Thiên cũng không có đình chỉ tiếng gầm, ngược lại càng xuất hiện thêm sự điên cuồng, tiếng gầm có thêm vài phần bá đạo.

“Tuyệt đối không thể buông tha. Nếu bây giờ bỏ cuộc thì nhất định sẽ chết không có chỗ chôn. Ta không muốn chết, ta không thể chết trước mặt những người này. Âm ba công không thể dừng lại. Nhất định phải giết hết bọn chúng!!” Trong đầu Đế Thích Thiên điên cuồng gào lên.

“Bang bang phanh!!”

Từng vòng từng vòng âm ba màu đen như thủy triều hướng tới mọi người công kích. Kim quang bảo hộ hai trung niên nhân kia cuối cùng cũng không thể chống chọi được với âm ba công, lập tức ầm ầm nổ vang, âm ba trực tiếp oanh kích lên người bọn hắn.

“Phốc!”

“Phốc!”

“Đi nhanh, hắc hổ này chắc chắn đã là yêu thú rồi. Hổ khiếu âm ba công quá bá đạo, chúng ta không có pháp khí khắc chế được. Về gia tộc tìm người đã.”

Hai ngụm máu tươi đồng thời từ miệng hai người phun ra, trong máu còn lẫn vài mẩu nội tạng (DG: kinh quá đi, ta chỉ dịch nguyên văn thôi!), nhìn sóng âm ba miên miên không dứt đang trào tới, trên mặt xuất hiện sự kinh hãi không thôi. Mắt hai người hiện lên vẻ kiên quyết, không cần đắn đo suy nghĩ, lập tức xoay người bỏ chạy, đến cả ngoảnh đầu cũng không có, một loáng đã biến mất. Ngay cả pháp khí dùng để công kích họ cũng không màng, bằng tốc độ nhanh nhất chạy trốn.

“Đi, mau chạy nhanh!”

Xuất Vân công chúa nhìn đến hai vị trúc cơ kì cũng phải co giò bỏ chạy thì sắc mặt đại biến, vội vàng kêu lên một tiếng, Thần Hành Phù lóe lên muốn ngay lập tức đào tẩu.

“Ngao ô!!”

“Chạy đi đâu?”

Đế Thích Thiên trong mắt hàn quang lóe ra, nhìn theo bóng đám người này đang đào tẩu, rít gào một tiếng, không quản thân thể đang bị thương, hai chân sau nhún xuống, cả thân hình bay lên để lại vô số tàn ảnh phía sau. Hổ trảo lập tức dừng lại trên vòng sáng màu xanh kia. Hai lần để bọn người này chạy thoát được, nếu lần này còn tha cho bọn chúng thì hắn đúng là đồ ngu.

“Phanh!!”

Quầng sáng màu xanh bị hổ trảo công kích, nhất thời rung lên, cùng âm ba bốn phía không ngừng va chạm. Quang mang nhất thời trở nên ảm đạm, tùy thời có tể tan biến đi.

“Bạo!!”

Xuất Vân công chúa ở lại sau cùng nhưng vẫn bình tĩnh kinh người, quyết đoán nặn ra một đạo pháp quyết, miệng gào lên một tiếng, nhất thời bảo châu màu xanh trên không trung đột nhiên phát ra linh quang rồi lực lượng khổng lồ theo sự phát nổ của thanh châu bắn ra.

“Ngao ô!!”

Bảo châu phát nổ, thanh quang mạnh mẽ bay ra, lấy một tốc độ bất khả tư nghị va chạm lên người Đế Thích Thiên. Lực lượng đáng sợ này đánh tới làm thân thể to lớn của Đế Thích Thiên bay vèo ra xa như lá vàng gặp gió.

“Chạy!!”

Xuất Vân công chúa không cần suy nghĩ, kéo hai thị nữ, thân hình nhanh như chớp hướng phía ngoài sơn cốc mà chạy.

Triệu Bách Xuyên và Tần Hải cũng muốn bỏ chạy. Triệu Bách Xuyên là người tu tiên nên có vẻ thành thạo một chút khi sử dụng Thần Hành phù, giống như tia chớp nhanh chóng lóe đi. Tần Hải còn đang lóng ngóng, sau lưng đã xuất hiện một trận ác phong khiến lông tóc hắn dựng đứng lên, trong nháy mắt vẻ mặt trở nên tái nhợt.

“Phốc!!”

Hổ trảo đã đâm thủng ngực hắn để lộ ra một cái lỗ đỏ lòm, máu tươi phun ra ào ào. Tần Hải đang chạy cước bộ chợt đình chỉ rồi thân hình to lớn như thân cây đổ nhào xuống.

Máu tươi nhiễm đỏ mặt.

Hổ trảo này là do Đế Thích Thiên vừa rồi trong nháy mắt ngưng tụ chút yêu lực cuối cùng, dùng khí thế như lôi đình giáng xuống, nháy mắt giết chết hắn.

“Phanh!!”

Đế Thích Thiên ngã phịch xuống, máu tươi từ miệng phun ra. Sau khi bị lực lượng kinh người của bảo châu bạo tạc đánh lên, hắn hoàn toàn bị thương. Phun ra một ngụm tiên huyết, tâm thần hắn nhất thời trở nên suy sút, yếu nhược. Hắn chỉ cảm thấy toàn thân đều đau đớn không thôi.

Tràng chiến đấu này không cho hắn một phút ngơi nghỉ nào để lấy lại sức, là một trận chiến sinh tử đúng nghĩa. Đối mặt với công kích của tu tiên giả, hắn phải dùng đến hổ khiếu âm ba công mới giữ được tính mạng, mà cũng chỉ là lưỡng bại câu thương. Một trận chiến đấu vô cùng thảm liệt.

“Ô!!”

Người tu tiên quả thực không đơn giản. Chỉ có hai trúc cơ kỳ tu sĩ, nhưng nếu không phải thân thể cường hãn, yêu lực đã đạt đến đệ tam trọng, lần này hắn khó lòng quyết định được vận mệnh của mình.

“Ngao ô!!”

Gầm nhẹ một tiếng, Đế Thích Thiên há mồm đem phi kiếm cắm ở trên đùi rút ra, lạnh lùng nhìn hai cỗ thi thể trên mặt đất, ánh mắt dừng lại lâu hơn trên người Lý Hàng Trần. Hắn vừa thấy túi tiền màu vàng lơ lửng bên hông Lý Hàng Trần thì trong mắt lóe lên một trận tinh quang.

“Kia hẳn là túi trữ vật của người tu tiên?”

Mấy lần thấy người tu tiên lấy vật phẩm từ trong đó ra, với trí tuệ của hắn, làm sao mà không đoán được chính là đồ vật mà kiếp trước đã được nghe nói đến- túi trữ vật, hay chính là một bảo bối thực dụng nhất.

Nặng nề đứng lên, hắn đi đến trước cỗ thi thể không đầu kia, cắn đứt dây đeo túi trữ vật xuống. Sau đó hắn tìm thanh phi kiếm, thanh mộc thước rồi dùng quần áo bọc chúng lại.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.