Vạn Yêu Chi Tổ

Chương 55: Đến nam man



Đế Thích Thiên chỉ là một tinh quái, nếu như hấp thu huyết thực thì có tinh khí trong cơ thể sẽ tự nhiên tăng nhanh hơn là trực tiếp tu luyện. Bất quá, nếu muốn hoàn toàn hấp thu cỗ linh khí ẩn chứa trong huyết thực mà nói, bằng vào năng lực hiện tại của bản thân hắn thì đúng là người si nói mộng, chuyện này không thể nào xảy ra được cả. Huyết mạch truyền thừa trong cơ thể hắn đã nói cho hắn biết rõ.

Trước khi tấn thăng lên cấp bậc yêu thú thì đối với chuyện hấp thu huyết thực mà nói, cũng chỉ có thể hấp thu năm thành lực lượng đã là cực kỳ khó thấy rồi. Đương niên, năm thành ở đây chỉ có trong những tình huống tốt nhất, tỷ như trường hợp của Đế Thích Thiên vậy, mới có thể tận dụng tình huống xung quanh để nâng cao khả năng hấp thu, mới có thể đạt tới năm thành như thế.

Nếu như là những linh thú khác, tỷ như Ngô Công Vương, chỉ sợ có thể hấp thu khoảng hai, ba thành gì đó mà thôi. Giữa các loại linh thú cũng có sự khác biệt rất lớn.

Sau khi tiến hóa thành yêu thú, ở vào tình trạng tốt nhất, thì có thể hấp thu bảy thành lực lượng linh khí ẩn chứa trong huyết thực, tiến thêm một bước nữa, ngưng tụ thành nội đan, chính xác trở thành yêu, lúc đó có thể hấp thu được chín thành linh khí trong huyết thực.

Cho nên nói, lần nuốt tươi tu sĩ này, lại có thể từ cơ thể hắn mà hấp thu năm thành lực lượng tinh khí, cũng đã cực kỳ khổng lồ rồi. Hơn nữa, Đế Thích Thiên cảm giác rõ ràng được người tu tiên kia, nếu như đem máu huyết của hắn dung nhập vào huyết nhục bản thân, có thể làm cho bản thể càng thêm hùng mạnh, phảng phất tựa hồ gia tăng thêm tiềm lực bản thân cùng với nội tình .

Tiềm lực là một loại không cách nào nhìn thấy được, chỉ tồn tại trong cơ thể, nhưng không cách nào bày ra bên ngoài, tựa hồ giống như linh căn của người Tu Tiên vậy, linh căn tốt hay xấu đại biểu cho tiềm lực, tư chất tu tiên của bọn họ.

Cho tới bây giờ, Đế Thích Thiên mới hiểu thêm cơ thể của tu sĩ, sau khi tinh luyện thành máu huyết, tựa hồ có thể thay đổi thiên tư, tư chất cùng vơi tiềm lực bản thân, gia tăng thêm lực lượng của bản thân. Trong u minh, cảm giác biến hóa như thế cực kỳ tốt, có thể giúp cho bản thân Đế Thích Thiên trên con đường tu luyện tiến xa hơn, nhanh hơn.

" Trách không được yêu quái lại thích ăn thịt người "

Đế Thích Thiên hiện tại bắt đầu hiểu ra, vì duyên cớ gì mà trong các truyền thuyết thần thoại, Yêu quái rất hay ưa thích ăn thịt người, có lẽ đây cũng là mộ trong những nguyên nhân đó.

Suy nghĩ miên man một hồi, đội ngũ cũng đã bắt đầu di động. Từ phía xa xa nhìn thoáng qua sơn cốc, có một thân hình Hỏa Ngưu xích hồng từng bước, từng bước một đi ra khỏi sơn cốc, ánh mắt nóng bỏng nhìn chằm chằm Đế Thích Thiên,

Đế Thích Thiên cũng không có nhiều lời, xoay người cất bước rời đi, tiến vào trong đội ngũ, Hỏa Ngưa tuy rằng thương thế trên người, nhưng vẫn chăm chỉ theo đằng sau đội ngũ.

Đi đường trèo đèo lội suối, xuyên qua từng mảng sâm lâm rộng lớn.

Tuy rằng trên đường đi cũng có xuất hiện nhiều nguy hiểm, nhưng có sự cảnh giác của Đế Thích Thiên, nên đều dễ dàng hóa giải, nháy mắt đội ngũ đã trải qua tám ngày lộ trình. Mà trong tám ngày này phải nói cực kỳ đáng giá, Hỏa Ngưu đi cùng với bọn thuộc hạ tới ngày thứ ba, rốt cục Đế Thích Thiên cũng gặp hắn.

Đế Thích Thiên thu Hỏa ngưu là thuộc hạ, lấy thực lực của Hỏa Ngưu mà nói, có thể là người mạnh mẽ nhất trong số năm thuộc hạ của Đế Thích Thiên, với năng lực phun ra hỏa trụ mạnh mẽ. Hỏa Ngưu cùng bốn người Bái Nguyệt tỷ đấu, quả thực đánh đâu thắng đó. Lấy thực lực làm chủ, nên Hỏa Ngưu trở thành đệ nhất cường giả trong năm người.

Đế Thích Thiên đặt cho hắn một cái tên : Xích Hỏa.

Từ khi trong sơn cốc Đế Thích Thiên cứu hắn, nay lại cho hắn hy vọng báo đại cừu, tại thời khắc bước ra khỏi sơn cốc, Hỏa Ngưu đã tỏ ra trung thành với Đế Thích Thiên vô cùng.

Lúc này, Đế Thích Thiên đang cùng với Ưng Không đứng trên một ngọn núi cao, ngọn núi có độ dốc gần như dựng đứng, cao ngất khoảng chừng vài trăm mét. Đứng ở trên đỉnh núi, cuồn phong loạn vũ , thôi lên cái trán của Đế Thích Thiên, khiến cho vằn chữ Vương không ngừng nổi sóng, trong rất là sống động, một cỗ khí thế không giận mà uy tản mát ra bốn phía.

Ngọn núi rất cao, dốc rất đứng, nhưng đối với bọn hắn mà nói, muốn lên tới đỉnh cũng không khó khăn. Ánh mắt của bọn họ không có nhìn xuống những người phía dưới ngọn núi, mà đang giương mắt nhìn ra phía xa xa.

Phía trước mắt, là một mảnh rừng xanh rộng lớn, liên miên không dứt, cũng không biết có bao nhiêu vạn dặm rừng núi bàng bạc rộng lớn, nơi đó có núi cao hùng vĩ, có những cánh rừng cây rậm rạp, hợp thành từng phiến to lớn. Chỉ thoáng đưa mắt đánh giá, chỉ sợ vùng núi to lớn này, nếu so với Hổ Khâu Sơn Mạch mà nói, chắc có lẽ lớn hơn rất nhiều, gấp mười lần hoặc có thể gấp trăm lần.

Dãy núi bị một tầng vụ khí bao phủ, làm cho người ta có ấn tượng mơ hồ, không có cách nào nhìn thấy rõ toàn bộ cảnh tượng của dãy núi.

Đúng núi cao nhưng vẫn có núi khác cao hơn.

Một người có bề ngoại dị hình nhất định sẽ có thiên phú dị bẩm, tuyệt đối không phải là người thường, núi cũng như thế. Nếu một ngọn núi khí thế không tầm thường mà nói, nhất định cũng không thể là ngọn núi bình thường. Lúc này, phía trên dãy núi bốc lên một tầng vụ khí, ngăn cản tầm nhìn, hiển nhiên làn mê vụ này chính là do ngọn núi tạo thành. Chỉ bằng điểm này, người tinh tường cũng có thể đoán được, dãy núi phía trước không đơn giản.

" Ưng Không, phía trước chính là Nam Man Sơn Mạch ?" Đế Thích Thiên tuy rằng hỏi thế, nhưng ngữ khí bên trong lại thập phần khẳng định. Tốn nhiều ngày đi như vậy, rốt cục cũng thấy được tung tích của Nam Man Sơn Mạch. Không thể không nói, bây giờ trong lòng hắn cuối cùng cũng nới lỏng phần nào lo lắng, bởi vì cuối cùng cũng an toàn tới nơi.

"Đại Vương, phía trước chính là Nam Man Sơn Mạch, nơi này so với Hổ Khâu Sơn Mạch còn lớn hơn, trước kia ta bay một vòng lớn nhưng cũng không thể bay đến tận cùng của nó được". Ưng Không nhìn những dãy núi liên miên không dứt, trong mắt lóe lên thần sắc kích động, hiển nhiên nội tâm của hắn rất phấn chấn.

Đế Thích Thiên nói :" Nam Man Sơn Mạch rất rộng lớn, bất quá cũng không đại biểu bên trong đó không có linh thú, yêu thú sinh sống. Nếu như tùy tiện đi vào, nhất định sẽ gặp nguy hiểm." Cho tới bây giờ, xem như đã gần tới, chỉ cần đi thêm một buổi sáng nữa, thì có để đi đến Nam Man Sơn Mạch phía trước rồi. Chính là sơn mạch này hắn cũng không có quen thuộc, cho nên không dám tùy tiện đi vào, bởi lẽ làm như thế sẽ có nguy hiểm lớn.

"Ưng Không, trước kia ngươi nói, bên trong Nam Man Sơn Mạch có một đại sơn cốc, bây giờ ngươi có thể tìm lại nơi đó chứ?". Đế Thích Thiên hỏi lời này, ngữ khí thập phần thận trọng, bởi vì vấn đề này liên quan tới tương lai cho việc sinh sống bên trong sơn mạch này, cho nên không thể không cẩn thận được.

Ưng Không nghe được, nặng nề gật đầu nói : "Đại Vương, vị trí sơn cốc đó, thuộc hạ vẫn còn nhớ, nơi đó rất bí mật, cũng rất rộng lớn, hoàn toàn có thể cho chúng ta sinh sống." Ưng Không trả lời không chút do dự mà khẳng định chắc chắn.

Năm đó, hắn phía trên dãy núi bay lượn, lúc ấy trên dãy núi cũng xuất hiện tầng vụ khí cách trở tầm mắt, làm cho hắn căn bản không cách nào nhìn thấy rõ ràng, rất mơ mơ hồ hồ. Đang lúc không biết chúng là cái gì, thì đột nhiên tầng vụ khí tiêu tán đi phần nào, làm cho hắn nhìn thấy rõ ràng cảnh vật bên dưới.

Khi vừa mới phát hiện ra vị trí của đại sơn cốc, Ưng Không đã cố gắng dụng tâm ghi nhớ rõ vị trí, nghĩ bụng sau này sẽ trở lại sơn cốc nhìn xem. Cho tới hiện tại, hắn vẫn còn nhớ rõ ký ức đó. Từ phía trên không trung của dãy núi, chỉ cần liếc mắt một cái là nhận ra được vị trí của sơn cốc đó ở đâu, chính là nằm ở phía đông.

"Ngươi có ưu thế bay trên không trung, ta cùng với đám người Bái Nguyệt đi xuống sắp xếp đội ngũ, ngươi mang theo đàn tộc của mình, đi tới sơn cốc như lời ngươi nói mà điều tra xem xét, nhìn xem có thể hay không tìm kiếm vị trí sơn cốc, hơn nữa còn tìm hiểu kỹ càng tình hình bên trong sơn cốc." Đế Thích Thiên chỉ hơi thoáng trầm tư, rồi truyền lời xuống phân phó.

Ổn, hiện tại chỉ cần một chữ ổn mà thôi.

Đối với Nam Man Sơn Mạch thì bọn họ chính là người ngoài mới tới, đối với chuyện tình bên trong quả thực biết rất ít, tùy tiện đi vào cũng không thể được. Hiện tại chỉ có bọn người Ưng Không dựa vào ưu thế phi hành trên không của mình, đi phía trước dò đường. Nếu như có thể tìm được sơn cốc, thì tự nhiên mọi người sẽ hướng theo đó mà tiến tới. Nhanh chóng tiến vào, phân bố người trong sơn cốc, từ từ thích nghi với điều kiện trong sơn mạch này.

Nếu không tìm được, chỉ đành phải dùng phương pháp mạo hiểm, dẫn một đại đội nhân mã đi tiên phong, tiến vào trước, nếu như trong sơn mạch sống sót mà sinh tồn. Bất quá, chuyện này lại mang đến quá nhiều mạo hiểm, nếu như không phải tình thế bất đắc dĩ, Đế Thích Thiên cũng không muốn lựa chọn như vậy.

"Vâng, Đại Vương ! "

Ưng Không giương cánh bay cao, bay lên giữa không trung, trong miệng vang lên tiếng chim ưng cao vút, lập tức, cách đó không xa, vô số tiếng kêu khác cũng hòa mình cất tiếng đáp lại. Một bầy ưng khổng lồ từ phía xa bay tới, cùng với Ưng Không hội tụ lại một chỗ, sau đó hướng ngược lại Nam Man Sơn Mạch mà bay đi. Chuẩn bị tìm kiếm con đường để dẫn đại đội ngũ tiến theo vào.

Đế Thích Thiên nhìn theo đàn ưng dần dần bay xa, nhãn quang vẫn như trước, nhìn vào bên trong Nam Man Sơn Mạch.

"Nam Man Sơn Mạch là một địa vực rộng lớn, cũng chính là nơi để ta phát triển đầu tiên. Nếu như có thể thu phục toàn bộ linh thú trong này, thì sau này cùng tu tiên tông phái đối địch, thực lực của ta có thể cùng bọn họ phân cao thấp một hồi." Nhãn quang vô cùng thâm thúy, Nam Man Sơn Mạch ở trong mắt Đế Thích Thiên được coi như là một điểm khởi đầu.

Đây chính là nơi để tích trữ lực lượng, tăng cường thực lực tốt nhất, trong này chính là khối đá mài đao tuyệt hảo, đem thuộc hạ dưới trướng mình tiến hành ma luyện.

"Sớm muộn rồi cũng có một ngày, ta sẽ chinh phục cả phiến rừng núi này."

Từ bên trong nội tâm Đế Thích Thiên dâng lên một cỗ nhiệt huyết cháy bỏng, trời sinh hổ vốn là vua của bách thú, bá vương chi khí ẩn hiện. Trong lòng của Đế Thích Thiên biết, nơi đây cũng không phải là đích đến mà chỉ là điểm khởi đầu.

Đứng trên đỉnh núi hồi lâu, một lúc sau Đế Thích Thiên mới xoay ngươi, hương phía dưới phóng xuống, hắn còn nhiều chuyện vô cùng cấp bách, bản thân tu vi cũng phải nhanh chóng tăng cường, điên cuồng tu luyện để sau một đoạn thời gian ngắn tiến vào bên trong sơn mạch, có thể giúp cho năm thủ hạ của mình tiến bước lên con đường tu yêu, truyền thụ cho bọn họ công pháp tu luyện.

Tuy rằng hắn tu luyện chính là Hổ Khiếu Công, có thể đối với tu yêu ở những giai đoạn trước thì hiệu quả tương đồng, nhưng đối với bách thú mà nói, nếu muốn đả thông kinh mạch trong thân thể của họ, thì phải dùng yêu lực vận chuyển toàn thân. Quá trình này về cơ bản thì giống nhau, nhưng do chũng loại bất đồng, nên sẽ có đôi chút khác biệt mà thôi.

Phiền phức nhất chính là, Bạch Tố Tố vốn là loài bò sát không chân, trên thân thể không có một mảnh gân nào rốt cục cũng khiến cho Đế Thích Thiên không thể nào tự mình tìm hiểu cũng không rõ được, biết lời nói xà tu yêu cùng với mình đúng là có nhiều hình thức bất đồng! Nhưng hắn vẫn tin tưởng rằng sự khác nhau không quá lớn.

Từ trên đỉnh núi phóng xuống với tốc độ cực nhanh, bên người xoáy lên từng luồng cuồng phong mãnh liệt, khiến cho địa phương nào đi qua, cuồng phong gào thét thổi qua, không bao lâu sau, Đế Thích Thiên cũng tới chân núi.

"Oanh!"

Thân hình hắn đột nhiên dừng lại, cuồng phong vốn bên người hắn liền theo quán tính, cuốn đi vài tên viên hầu ngã văng ra bốn phía.

Dò xét lại mọi người, các loại chủng tộc trừ ưng tộc đã đi ra ngoài, ba chủng tộc khác đều đã di chuyển tới đây, đều có nhiều hoặc ít các lý do ngoài ý muốn nên đã chết đi một phần. Hiện tại còn lại những linh thú đứng đây, chính là những người xuất sắc, những thú cường tráng, hùng mạnh nhất trong tộc đàn của mình.

-o0o-

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.