Tô Dật dừng bước, cầm::Chu Vũ kiếm:: lên, nhắm mắt lại, trầm giọng quát: "Tất cả quay trở về cho ta!"
Binh sĩ phía sau hắn sửng sốt, có chút kinh ngạc nhìn về phía hắn, không thể tin vào tai mình.
Tô Dật giương mắt, nhìn về phía Đàm Tuyền Minh đang chờ, nói: "Các ngươi cũng đi vào thành đi, đừng ảnh hưởng đến ta!"
Đàm Tuyền Minh cùng các binh sĩ đang đứng tuy rằng đã có khả năng bắt đầu tu luyện, nhưng chung quy vẫn là phàm nhân, một khi khai chiến, chỉ có thể bị đại quân yêu thú giẫm đạp.
"Ngươi.......ngươi đang nói cái gì?"
Đàm Tuyền Minh run giọng nói, hắn cho rằng Tô Dật điên rồi.
"Cút! Các ngươi mau rời đi, muốn chết phải không?"
Tô Dật bỗng nhiên nổi giận nói, lột bỏ lớp da cừu, hóa thành mãnh hổ hung ác, Đàm Tuyền Minh sợ đến run cả người.
"Thị trưởng, hắn rất mạnh, chúng ta đừng chậm trễ hắn!"
Một vệ sĩ mở miệng nói, hắn sức mạnh gấp năm lần, cảm quan cũng nhạy cảm, vừa nãy Tô Dật thét lên một tiếng, để hắn kinh sợ.
Tô Dật chạy bộ đến trực thăng, nhấc chân đá một cước, sức mạnh quá lớn khiến trực thăng bay lên giống như quả bóng cao su.
Ầm một tiếng!
Máy bay trực thăng bay lên theo quỹ đạo pa-ra-bôn, bay ra ngoài khoảng hai trăm mét, rơi xuống chỗ bãi xe bên cạnh sân cỏ, gây nên khói bay mù mịt.
Đám người Đàm Tuyền Minh cùng các binh sĩ trợn mắt há hốc mồm.
Đây là sức mạnh cỡ nào?
Còn là người sao?
Các binh sĩ đồng loạt xoay người, hướng vào trong thành mà đi.
Bọn vệ sĩ Đàm Tuyền Minh cũng rời đi, biểu hiện của Tô Dật làm bọn họ khiếp sợ, không dám nói nhảm nữa, miễn liên lụy đến Tô Dật.
"Ngươi tên là gì?"
Đàm Tuyền Minh lấy lại tinh thần, vội vàng quay đầu lại hỏi.
"Tên ta là Tô Dật, Tô trong Tô Châu, Dật trong an nhàn!"
Tô Dật cũng không sẽ không nói, nếu đã muốn làm anh hùng, thì cần phải lưu danh.
Huống chi trận chiến này, hắn cũng không phải không có lòng tin!
Sau đó, Tô Dật hít sâu một hơi, đi mười bước về phía trước.
"Hống-------------------------"
Một con vượn đen cao năm mét quay về phía Tô Dật gầm hét lên, răng nanh sắc bén, khuôn mặt dữ tợn, một luồng mùi tanh từ cái miệng to như cái chậu truyền ra, khiến người ta sắp nứt cả tim gan.
Hơn nữa mấy trăm ngàn yêu thú nhìn chằm chằm, đám người Đàm Tuyền Minh không khỏi lo lắng cho Tô Dật
Hắn thật có thể được không?
"Ghi hình lại đi, bất luận hắn sống hay chết, nếu Tây Uyển thành còn người sống sót, liền không thể quên hắn đã trả giá ra sao!"
Đám Tuyền Minh đối với nhân viên bên cạnh mình nói, người phụ trách trạm phát thanh mang theo máy vi tính bên mình, mở video lên, phát trực tiếp toàn thành.
Người đàn ông kia nghe vậy vội vàng mở máy vi tính lên, đem máy hướng bóng lưng Tô Dật, một bên lùi về sau, một bên phát ra toàn thành.
Những binh sĩ kia trở lại chỗ cũ, căng thẳng nhìn Tô Dật, tất cả đều vì Tô Dật mà lau mồ hôi.
Thân là binh sĩ, còn phải dựa vào người thanh niên bảo vệ, trong lòng bọn họ xấu hổ tự trách, đồng thời đều quyết định tử chiến đến cùng.
Nếu Tô Dật chết, bọn họ cũng sẽ không sống tạm bợ.
"Khí huyết thật mạnh mẽ, ngươi là bán yêu?"
Lúc này, thanh âm Hắc Lân Vương từ trong đại quân yêu thú truyền tới, âm thanh tà dị, làm cho người ta cảm giác lạnh lẽo.
Tô Dật trầm giọng nói: "Muốn bắt nạt nhân tộc ta, phải bước qua xác ta cái đã!"
"Nhân tộc ta? Nực cười, ngươi còn được tính là người sao?"
Hắc Lân Vương cười nhạo nói, tiếp theo đó, thanh âm hắn tràn ngập sát ý: "Nếu ngươi có ý như vậy, bản vương sẽ cho ngươi chết!"
Mấy trăm ngàn yêu thú rít gào, âm thanh tập hợp lại một chỗ, tất cả mọi người đều có thể nghe thấy được.
"Là hắn!"
Ở phía xa, Kỳ Dương Lão Quân đứng trên yêu vân, phóng tầm mắt tới chiến trường, hắn còn nhớ Tô Đế dặn dò, vì lẽ đó giờ khắc này hắn đang đứng trong sự lựa chọn.
Cuối cùng nên giúp Tô Dật hay không?
Cùng lúc đó, Đàm Tuyền Minh đi tới người đàn ông có máy phát thanh, cầm lấy micro mini, trầm giọng nói: "Người Tây Uyển thành nghe rõ, hiện tại có một vị dũng sĩ đồng ý vì chúng ta xuất chiến! Các ngươi mở điện thoại di động lên, theo dõi và cầu nguyện cho vị dũng sĩ kia!"
Giọng hắn vang lên mỗi cái quảng trường, để người dân khiếp sợ, dồn dập lấy điện thoại ra.
Nam Tiểu Pháo, Trương Mạn Đình, Chu Thiết Nam, Lý Phi sửng sốt, đều lấy điện thoại ra, lên mạng, bọn họ nhìn thấy một bóng người, hắn đứng trước mấy trăm ngàn yêu thú, dưới tiếng thét đinh tai nhức óc, giơ thanh kiếm lên trời.
Bóng lưng kiên quyết.
Giống như một vị khổng lồ, rất có khí phách dù cho núi có sập mặt cũng không biến sắc.
"Tô Dật!"
Nam Tiểu Pháo kinh ngạc thốt lên, vội che miệng, nước mắt tràn ra, như người mất hồn.
Trương Mạn Đình cùng mẹ nàng cũng giật mình, liền ngay cả ba Trương Mạn Đình đang chán nản cũng tiến tới.
"Nhớ kỹ tên của hắn, hắn tên là Tô Dật, Tô trong Tô Châu, Dật trong an nhàn, hắn là anh hùng của chúng ta!"
Thanh âm Đàm Tuyền Minh tràn ngập bi tráng, phối hợp với tiếng thú gầm, rất có lực kích động, làm cho mọi sinh ra một loại bi ai.
"Một đám súc sinh! Đến đây đi!"
Tô Dật nắm chặt::Chu Vũ kiếm:: bỗng nhiên tức giận quát lên, cái cổ đỏ chót, nổi gân xanh, khuôn mặt dữ tợn, khác hẳn với thường ngày.
Hắn hôm nay mang lực lượng bách Long, khàn cả giọng che lấp hết tiếng thú gầm.
Trong Tây Uyển thành, mọi người xem trực tiếp đều run lên, nổi cả da gà.
Thô bạo!
Thô bạo chấn động cả lòng người!
"Giết!"
Hắc Lân Vương nhẹ giọng nói, âm thanh tuy nhẹ, nhưng vang vọng toàn bộ chiến trường, khác nào luồng gió lạnh tàn phá tiến tới.
Ầm ầm ầm -------
Trong nháy mắt mấy trăm ngàn yêu thú bạo động, chạy về hướng Tô Dật, muốn đem Tô Dật giẫm đạp đến chết.
Máy thu hình vừa vặn quay về đại quân yêu thú, hình ảnh này giống với những bộ phim điện ảnh khoa học viễn tưởng, vô số đàn ông sợ đến đứng dậy, phụ nữ thì nhắm mắt lại không dám nhìn.
Đối mặt với nguy cơ trước đó chưa từng có, Tô Dật nhếch môi nở nụ cười.
Vù - -----
::Chu Vũ kiếm:: rung động kịch liệt, bắp thịt Tô Dật căng phồng, đại quân yêu thú lao tới như cuồng phong thổi rách cả áo sơ mi, để lộ ra từng bắp thịt hắn.
Sau đó, Tô Dật bỗng nhiên giơ lên tả quyền, thời gian giống như dừng lại, xông về một con yêu lang phía trước, khoảng cách còn khoảng ba mét, đấm một quyền xuống đủ để áp đảo.
"Oanh------"
Tả quyền Tô Dật thô bạo đập xuống đất, mặt đất trong nháy mắt đổ nát, lực lượng bách Long điên cuồng gào thét, mơ hồ có tiếng rồng ngâm.
Xung quanh ngàn mét, trực tiếp nổ tung, đếm không hết đất đá bay lên, hơn ngàn con yêu thú theo khói bụi đất đá bị đánh bay lên, cao nhất trăm mét, như lũ lụt quét ngang sang bằng đất đá, hình ảnh thật tráng lệ quá mức, kích động ánh mắt tất cả mọi người.
Đây là sức mạnh sao?
Đó là bá lực!
Đàm Tuyền Minh ở trong thành cùng mấy trăm người trợn mắt há hốc mồm.
Không chỉ là bọn họ, thời khắc này, toàn bộ Tây Uyển thành, tất cả đều quan sát trực tiếp đều há hốc mồm, giống như đang xem thần tiên vậy.