Vầng Dương Ôm Lấy Em

Chương 16



Bùi Tinh trợn tròn mắt nhìn anh chằm chằm, tầm mắt lại thoáng rơi xuống cổ áo nhăn nhúm của anh. Bàn tay đặt sau gáy cô của Sơ Húc siết chặt lại, Bùi Tinh nín thở, cũng vì thế mà chỗ hõm ở xương quai xanh càng sâu thêm.

Lúc này Sơ Húc hơi khuỵu gối, đuôi tóc rủ qua trán chạm vào lông mi làm hai mắt cồm cộm, anh nhíu mày lại, nhìn cô chằm chằm, thấp giọng nói: “Bùi Tinh, anh đã cảnh cáo em cách hắn xa ra, em không nghe lời anh nói có phải không?”

Giọng điệu ra lệnh này của anh khiến Bùi Tinh tức điên lên, cô giãy giụa ra khỏi vòng kìm kẹp của anh, nhưng không được, cô đỏ mắt nhìn anh, “Sơ Húc! Anh dựa vào cái gì mà quản tôi?”

Một Sơ Húc đang say mèm lại nghe được những lời này, không còn nghi ngờ nữa, đây chính là thêm dầu vào lửa.

Thế nhưng, hiện tại Bùi Tinh không thèm để ý đến cảm xúc của anh. Từ nhỏ cô đã không bao giờ để mình phải chịu ấm ức, mà những lần ấm ức có chăng đều là do anh mang lại. Vì thích anh, nên chuyện gì cũng để ý đến cảm xúc của anh. Tự khiến mình trở nên hèn mọn.

Bùi Tinh cảm thấy, Sơ Húc chắc chắn cũng như thế. Cho tới giờ, anh quen với việc cô là người hi sinh, quen với sự ngoan ngoãn của cô, lại không ngờ rằng lần này cô tạo phản quyết liệt, thế nên mới có một mặt khác thường như vậy.

Đáng tiếc, đó là trước kia.

Bùi Tinh của hiện tại, ngoài công việc và người nhà ra, những thứ khác không quan trọng. Cô cắn môi, dùng hết sức thoát khỏi gông xiềng của Sơ Húc. Anh không đề phòng, bị cô đẩy về sau mấy bước.

“Sơ Húc.”, Bùi Tinh nhìn anh, giọng nói lạnh lùng, “Tôi ở cạnh ai hay nói chuyện với ai, anh không bao giờ quản nổi.”

Nói xong, cô không đứng lại thêm một giây nào nữa, cầm di động chạy thẳng về phòng.

Cuộc điện thoại giữa cô và Nghiêm Dẫn đã bị cô kết thúc ngay từ lúc nhìn thấy Sơ Húc rồi.

Sơ Húc đứng yên ở đó, bàn tay dùng sức nện thẳng vào tường.

Trần Tư vừa bước vào đã sợ tái mặt, anh lập tức đưa Sơ Húc vào phòng. Cũng may tránh được cảnh tượng khắc khẩu giữa Sơ Húc và Bùi Tinh.

Sáng hôm sau, Bùi Tinh thức dậy từ sớm. Cô không muốn Sơ Húc đưa cô đi làm, bởi cứ cảm thấy kỳ quái, đặc biệt là tối qua lại cãi nhau một trận như vậy.

Rửa mặt xong đã là bảy giờ sáng, vừa lúc Bùi Tinh trông thấy Trần Tư ra khỏi phòng. Đến sớm không bằng đến đúng lúc.

Bùi Tinh tiến lại gần: “Trần Tư.”

Trần Tư mới vừa tỉnh, còn đang mơ mơ màng màng, thấy Bùi Tinh, anh dụi mắt hỏi: “Sao nữ thần dậy sớm thế?”

“Đi làm.”, Bùi Tinh nói ngắn gọn: “Tối qua Sơ Húc uống say, vẫn phải phiền anh chỉ cho tôi chỗ bắt taxi rồi, tôi muốn đi Quảng An.”

Tuy Trần Tư còn mơ hồ nhưng cũng biết thừa lão đại nhà mình đối xử với Bùi Tinh không bình thường, hơn nữa hôm đó anh thấy rất rõ là lão đại cực lực phản đối cho Bùi Tinh ngồi taxi. Thế nên anh vội nói: “Sao mà phải phiền thế làm gì, tôi đưa cô đi là được.”

Bùi Tinh vốn định nói không cần, nhưng Trần Tư đã dứt khoát xoay người chạy về phòng rồi, chưa đến hai phút đã thay xong quần áo đi ra.

“Đi thôi nữ thần.”, Trần Tư cười cười.

Bùi Tinh thầm thở dài, trên mặt vẫn giữ nguyên nụ cười: “Vậy thì phiền anh nhé.”

Trên xe, Trần Tư chủ động tìm chủ đề nói chuyện.

“Phải rồi nữ thần.”, Trần Tư gọi cô.

Bùi Tinh quay sang nhìn.

“Tối qua, lúc cô gọi cho lão đại, có một cô bé nghe máy, cô nhớ không?”, Trần Tư vừa tập trung lái xe vừa kể, “Lúc tôi đến nơi, lão đại say mèm gục trên bàn, không đi đâu cả, bên cạnh lại càng không có cô gái nào.”

Lời chỉ đến đấy, Trần Tư không nói gì nữa. Sơ Húc là người như thế nào, anh hiểu rõ, mà anh cũng tin, Bùi Tinh cùng lão đại lớn lên từ nhỏ, chút tin tưởng này hẳn là sẽ có.

Bùi Tinh không quá hiểu Trần Tư nói những chuyện đó với cô để làm gì, nghĩ một hồi cũng không ra.

Một lát sau, Trần Tư lại nói: “Bình thường lão đại nhà tôi không như thế đâu, chắc là mấy ngày hôm nay có tâm sự, cô thông cảm nhé.”

Bùi Tinh lúng túng gật đầu, coi như đã hiểu, ý của Trần Tư là mong cô đừng suy nghĩ nhiều.

“Với lại lão đại thích cô ở nhà chúng tôi lắm.”, Trần Tư giải thích, “Anh ấy toàn tự vào bếp đấy. Tôi đi theo anh ấy một năm mà chưa từng thấy anh ấy chủ động nấu cơm bao giờ.”

Từ lúc cô đến thì không giống trước nữa. Câu này thì Trần Tư không dám nói.

Chẳng mấy chốc đã đến Quảng An, Bùi Tinh cảm ơn Trần Tư rồi xuống xe. Vừa bước chân xuống đã trông thấy Nghiêm Dẫn, cô làm ngơ, đi thẳng vào bên trong.



Lúc tỉnh lại, đầu Sơ Húc đau như muốn nứt ra, hai mắt đều mở nhưng tầm nhìn cứ mơ hồ. Anh chống khuỷu tay ngồi dậy, gạt bỏ lọn tóc rủ trên trán. Nhắm chặt hai mắt lại, trong đầu bỗng xuất hiện cảnh tượng đêm hôm qua, thật khiến anh không phân biệt nổi đây là mơ hay thật.

Sơ Húc ngồi thẳng dậy, tấm chăn trôi xuống ngang eo, đầu tóc bù xù, bên này một chỏm, bên kia một chỏm. Anh nhìn chằm chằm vào màn hình TV ở phía đối diện, trên màn hình tinh thể lỏng phản chiếu hình ảnh lếch thếch của anh lúc này.

Tiếng đập cửa vang lên, đánh gãy dòng suy nghĩ của anh. Sơ Húc thở phì phò một hơi, xốc chăn lên đi ra mở cửa.

Ngoài cửa, Trần Tư trông như hẵng còn chưa ngủ đủ, trên tay bưng một bát canh giải rượu.

Sơ Húc xoay người đi vào trong, miệng ngáp ngáp không thành tiếng. Đồng tử trong mắt anh co lại, anh xoay người cầm ấm nước trắng tưới vào miệng, yết hầu lăn lên xuống, mồ hôi cũng chảy từ trên đầu xuống qua gáy.

Kiểu ác mộng đáng sợ đó khiến anh không muốn thử thêm một lần nào nữa.

Đặc biệt là khi cô còn bên cạnh.

Bình nước để qua đêm đã nguội lạnh, vị nước không mấy ổn. Nước chảy qua miệng, xuống yết hầu, cổ họng vốn bỏng rát bỗng chốc dịu xuống hẳn.

Sơ Húc uống hết một ngụm cuối rồi thử nói.

“Tiểu Tinh.”

Giọng nói có thể phát ra được, không ai biết tâm trạng anh lúc này giống hệt như khi có thể sống sót sau tai nạn vậy.

Trần Tư đứng nhìn từ đầu đến cuối, thấy anh như vậy, lại nghĩ đến cảnh tượng cả đống vỏ chai vứt trên nền đất thì không nhịn được phải chế nhạo vài câu.

“Giờ biết sợ rồi hả? Ha! Em nói cho anh biết, số anh may đấy, nếu anh còn uống đến mức không khống chế được thì uống luôn cho đến chết đi. Em nói cho anh biết, sớm muộn gì anh cũng có ngày giẫm lên vết xe đổ.”

Lần đầu tiên anh ta nói nặng lời như vậy, Sơ Húc đưa mắt nhìn Trần Tư, sắc mặt người kia không tốt lắm, anh ta đặt bát canh giải rượu lên mặt tủ đầu giường rồi xoay người định đi.

“Trần Tư.”, Sơ Húc vẫn mặc nguyên bộ quần áo ngày hôm qua, mùi rượu vẫn nồng nặc, cằm lún phún râu, anh trầm giọng nói, “Đừng căng thẳng như thế, tôi không chết được đâu.”

Hai mắt Trần Tư đỏ lên, cổ họng như mắc nghẹn, anh không nói gì mà đi ra luôn.

Nhìn đồng hồ, đã mười một giờ trưa rồi, say rượu đúng là không dễ chịu, Sơ Húc liền đi tắm. Trên người thoang thoảng mùi sữa tắm, anh cầm khăn lông lau tóc, một tay khác thì bật điện thoại.

Bật xong, anh đặt điện thoại ở mép giường.

Màn hình sáng lên, giao diện trên màn hình dừng ở lịch sử trò chuyện wechat, tên danh bạ là Tiểu tổ tông, thời gian 11:26, tổng cộng có hai tin nhắn.

Một là tin chuyển khoản.

Tin thứ hai vừa gửi xong.

X: Vừa mới dậy, chiều đến đón em tan ca.

Lúc Bùi Tinh nhận được tin nhắn này, bác sĩ Hà đang nói chuyện với Nghiêm Dẫn. Ba người ngồi chung văn phòng, cô không tham gia vào cuộc trò chuyện.

Nghiêm Dẫn: “Hôm qua cháu đi tham quan bệnh viện một vòng rồi, cháu thấy ở đây có nhiều trang thiết bị tiên tiến ra phết, chẳng trách năm ngoái bệnh viện mình được bình chọn là bệnh viện phục hồi chức năng tốt nhất.”

Bác sĩ Hà cười ha ha, “Cũng không hẳn đâu, chỗ này bé tẹo, làm sao so sánh được với chỗ trên thành phố các cậu.”

Từ đầu đến cuối Bùi Tinh không nói gì, bác sĩ Hà là người giỏi điều tiết bầu không khí, thế nên bèn chuyển đề tài sang Bùi Tinh.

Bác sĩ Hà gãi gãi ấn đường, “shh” một tiếng rồi hỏi: “Tôi nhớ là bác sĩ Bùi hình như có một năm được ra nước ngoài đi bồi dưỡng nhỉ?”

Bùi Tinh ngước mắt, cô khẽ cười, “Nếu cháu nhớ không nhầm thì là năm 2016 ạ.”

“Không sai.”, Nghiêm Dẫn chen vào, “Lúc đấy anh nhớ là cả thành phố Thanh chỉ có duy nhất một suất cho em, hồi đấy ở bệnh viện ngày nào cũng thảo luận về chuyện đó.”

“Thảo luận cái gì cơ?”, bác sĩ Hà lại nổi tính tò mò, ông cười hỏi.

Nghiêm Dẫn nhìn Bùi Tinh, đáy mắt tối lại, nhưng trên mặt vẫn là vẻ tươi cười: “Còn cái gì được nữa, chú Hà, chú không biết đấy chứ, Bùi Tinh cực kỳ nổi tiếng trong giới y ở thành phố Thanh đấy, bao nhiêu người chờ để thọc gậy bánh xe mà còn không được cơ mà.”

Bác sĩ Hà “Ồ” một tiếng, ông nhìn Bùi Tinh: “Nhìn không ra, cô bé này lại lợi hại như vậy.”

Bùi Tinh vẫn giữ vẻ điềm tĩnh, “Chú Hà quá khen rồi, Nghiêm Dẫn cũng rất giỏi đấy ạ.”

Cô không hề có tính kiêu căng, EQ của cô trước giờ vốn cao, chỉ một câu mà khen cả hai người.

Nghiêm Dẫn không ngờ Bùi Tinh sẽ khen mình, hắn nhướng mày nhìn cô với vẻ kinh ngạc.

Bùi Tinh thật sự không thích loại tình huống này, cứ khen qua khen lại, “À phải rồi, chú Hà, chiều nay mình đi thăm bệnh nhân, phiền chú cho cháu xin một bộ tài liệu cá nhân nhé.”

Bác sĩ Hà thấy cô không muốn nói chuyện nhiều nên gật đầu, “Được, thế tôi đi trước nhé.”

Bác sĩ Hà đi rồi, Nghiêm Dẫn lại đến hỏi như thường lệ: “Tối nay ăn cơm cùng nhau nhé?”

Bùi Tinh chẳng thèm ngẩng đầu, chỉ hờ hững nói: “Tự chuốc nhục vào mặt thú vị lắm à?”

Nghiêm Dẫn cười, “Bùi Tinh, em có biết không, em càng không phản ứng gì với anh thì anh lại càng không bỏ qua em.”

Bùi Tinh kiểm tra chỗ tài liệu bác sĩ Hà vừa gửi cho, đầu ngón tay bấm nhẹ trên con chuột máy tính, giữa không gian yên tĩnh có thể nghe thấy tiếng động cực kỳ rõ ràng.

Một lúc lâu sau, giọng nói lạnh nhạt mới vang lên.

“Nghiêm Dẫn.”, Bùi Tinh gọi hắn, tầm mắt vẫn dán vào màn hình máy tính, vẻ mặt lãnh đạm, “Chuyện khiến người ta ghê tởm, một lần là đủ rồi, tôi không truy cứu anh mà anh vẫn còn mặt mũi sấn vào tôi à?”

Nghiêm Dẫn không nói gì nữa.

Bùi Tinh nhìn lướt qua một ca bệnh trên màn hình. Mắt cô tinh tường, trí nhớ lại tốt, cô nhạy bén phát hiện ra một bệnh án ghi thời gian là tháng 12 năm 2016.

Hai năm trước? Không, nói đúng ra là một năm rưỡi trước.

Tầm mắt cô chuyển xuống dưới, đến phần chẩn đoán.

—— Tay trái đứt gãy, dây thanh quản tổn thương nghiêm trọng.

Thời gian xuất viện là tháng 4 năm 2017.

Không đợi cô cẩn thận xem hết ca bệnh, bác sĩ Hà bỗng xóa sạch bộ tài liệu này ở phía bên kia, tốc độ mau lẹ đến mức khiến cô hết hồn. Không biết có phải cô bị ảo giác hay không, nhưng cô nhìn thấy ở mục người liên hệ khẩn cấp có cái tên Ôn Hành gì đó.

Di động có chuông báo, đánh gãy dòng suy nghĩ của cô, cô cúi đầu xem.

Bác sĩ Hà: Vừa nãy gửi nhầm ca bệnh của năm ngoái, xin lỗi cô nhé.

Đầu ngón tay Bùi Tinh nhẹ nhàng gõ chữ.

Không sao ạ.

Buổi chiều.

Sơ Húc đúng giờ xuất hiện trước cửa bệnh viện.

Lúc Bùi Tinh ra tới nơi thì thấy Sơ Húc đang dựa vào cửa xe. Trên người anh mặc một chiếc áo thun đen và một chiếc quần jeans, mái tóc để tự nhiên, dáng đứng trông tùy ý, bất ngờ là không hút thuốc.

Bùi Tinh nhìn vài lần rồi thu tầm mắt lại.

Sơ Húc vừa lúc nhìn tới, anh liếm môi, không kịp chờ cô đi đến, anh đã rảo bước nhanh về phía cô. Bùi Tinh trước sau vẫn cúi đầu, nhưng chỉ được một lúc thì đã thấy một đôi Adidas đen xuất hiện trong tầm mắt.

Cô cúi đầu không để ý đến anh.

“Nói chuyện một chút.”, Sơ Húc cất giọng khản đặc, không màng đến phản ứng của cô, anh nắm tay cô đi về phía xe ô tô.

Xe đỗ cách đó không xa, chưa tới hai phút là đã đến.

Cửa ghế phụ bị mở ra, anh ấn cô vào trong, không đóng cửa mà cứ thế đứng bên cạnh, vây chặt lấy cô.

Trải qua một màn điên rồ tối qua, nội tâm cô đã mạnh mẽ hơn nhiều. Cứ cho là anh ở ngay bên cạnh, nhưng cô vẫn bình tĩnh tháo túi xách khỏi vai, lấy điện thoại ra, mở một trò chơi giết thời gian.

Trong xe bỗng chốc vang lên tiếng kêu của các loài động vật.

Sơ Húc: “…”

Sơ Húc để yên cho cô chơi, một bàn tay để lên chốt đai an toàn của cô, một tay khác chống lên nóc xe, tư thế này như đang giam cô lại vậy.

Chân anh dài, phải đứng khuỵu gối, cả người nghiêng về phía cô.

“Tiểu Tinh, tối hôm qua…”, Sơ Húc mím môi, khoảng cách gần, mùi sả chanh nhàn nhạt trên người anh rất dễ ngửi.

Nghe thấy anh nhắc đến chuyện tối qua, Bùi Tinh đặt điện thoại lên đùi, mím môi một cái rồi cất giọng lành lạnh, “Sơ Húc, chuyện tối qua tôi nói là thật, anh đừng can thiệp vào cuộc sống của tôi.”

Cô nói với vẻ vô cùng nghiêm túc.

Bàn tay đặt ở chốt an toàn của Sơ Húc bỗng thả xuống, anh cười tự giễu một cái, đầu lưỡi đá lên vòm họng, yết hầu trượt lên xuống.

“Được.”, Sơ Húc nói.

Anh vốn có cả tỷ lời muốn nói với cô.

Bùi Tinh cảm giác tâm trạng anh không tốt, cả chặng đường, xe phóng đi với tốc độ cực nhanh. Cô e dè nuốt nước miếng, lẳng lặng tóm chặt lấy đai an toàn.

Qua khóe mắt, Sơ Húc thấy được hành động nhỏ này của cô, sự tức giận trong lòng tan đi một chút, anh liền giảm tốc độ xe xuống.

Vất vả lắm mới về được đến nhà, Bùi Tinh ngay lập tức mở cửa nhảy xuống khỏi xe.

Cô rửa mặt qua loa, xong xuôi thì Trần An lên gọi xuống ăn cơm.

Sau bữa tối, Bùi Tinh thu dọn bát đũa theo thói quen. Trần Tư không dưới một lần bảo Bùi Tinh khách sáo quá, mà cô cũng chỉ cười bảo: “Ở đây cũng làm phiền các anh nhiều mà.”

Trần Tư không nói gì, thật ra anh cảm thấy chẳng phiền chút nào, thậm chí còn ước Bùi Tinh ở đây lâu một chút, tốt nhất là thu thập được cái gã kia luôn đi.

Từ lúc gặp nhau ở bệnh viện ban chiều, Bùi Tinh vẫn mặt nặng mày nhẹ với Sơ Húc. Người kia biết điều, chủ động đi vào sân sau.

Bên cạnh còn có thêm một cái đuôi nữa.

Tối nay Trần An thật sự ngoan vô cùng. Bình thường lúc ăn cơm cứ hay ầm ĩ cả lên, tối nay thì lại khác. Sơ Húc biết thằng nhóc đang muốn nói gì đó, nhưng anh lại không hỏi.

Cuối cùng, Trần An không nhịn nổi, phải lon ton chạy đến cạnh Sơ Húc rồi nhỏ giọng nói: “Bố cả, nghe nói tối nay ở đầu cầu có hội pháo hoa đấy.”

Sơ Húc lãnh đạm “ừ” một tiếng. Trên tay anh kẹp một điếu thuốc, nhưng anh lại không hút, cứ để cho làn khói bay vấn vít.

“Con nghe hàng xóm bảo, nếu hai người cãi nhau khó làm hòa thì có thể đưa chị ấy đi xem pháo hoa, có khi chị ấy vui sẽ tha thứ cho bố đấy.”, Trần An chớp mắt, vẻ mặt rõ nghiêm túc, “Bố bảo con nói có đúng không ạ?”

Sơ Húc hơi cụp mí mắt, liếc sang Trần An rồi khẽ cười.

Thằng bé nghe thấy hàng xóm nào nói chứ, có mà nghe thấy hai người họ cãi nhau thì có.

Sơ Húc ngồi xổm xuống, bàn tay to vò vò đầu Trần An, anh trầm giọng nói: “Nhóc con.”

“Con có muốn có mẹ nuôi không?”, Sơ Húc buồn cười hỏi.

Trần An gật đầu như trống bỏi.

“Thế thì…”, Sơ Húc nhướng mày, cong môi, ánh mắt liếc về phía phòng bếp.

Trần An liền che miệng cười trộm.



Bùi Tinh rửa xong bát đũa, vừa tháo tạp dề xuống thì Trần An lao tới ôm lấy đùi cô. Bùi Tinh cười, ngón tay trắng nõn gảy nhẹ tóc thằng bé, cô hỏi: “Lại làm sao đây?”

“Chị, tối nay ở đầu cầu bắn pháo hoa, chị đi cùng em nhớ?”

Đầu cầu bắn pháo hoa, thật ra đã được lưu truyền rộng rãi rằng đây là dịp để ước nguyện, trước đây Bùi Tinh cũng từng thấy rồi. Có điều, hình như chỉ bắn một chút thôi, chủ yếu là muốn câu cho người ta bỏ tiền, bỏ càng nhiều tiền thì càng bắn nhiều pháo hoa.

Nhưng hình như là rất đắt.

Bùi Tinh cảm thấy chẳng ai có tiền mà lại ngốc nghếch tin vào điều này.

Vừa hay cô cũng rảnh rang, nghĩ ngợi một lát rồi đồng ý luôn.

Trần An cười đến sung sướng, chạy tót về phòng thay quần áo. Bùi Tinh thấy thế thì cũng lên tầng thay quần áo. Cô chọn một bộ váy dài dáng cổ điển màu xanh lam.

Lúc xuống lầu, cô nhìn thấy Sơ Húc đang đợi ở ngay đầu cầu thang.

Cô định đi vòng qua anh, lại chợt nghe thấy anh nói: “Đi thôi, Trần An đang đợi.”

Bùi Tinh không hề biết Sơ Húc cũng đi, giờ hối hận cũng không kịp nữa rồi. Trần An đã thay xong quần áo, hưng phấn đứng đợi ở cửa, chốc chốc lại sốt ruột nhìn vào trong.

Sơ Húc lái xe, Trần Tư bế Trần An chủ động ngồi ở ghế sau, Bùi Tinh đành ngồi vào ghế phụ.

Lúc đến nơi là bảy giờ tối, sắc trời đen thẫm. Đầu cầu rộn ràng đám đông chen chúc nhau, bầu không khí vô cùng náo nhiệt. Cũng may giữa hè nhưng tối muộn có gió, tương đối mát mẻ, không cảm thấy nóng chút nào.

Sơ Húc đỗ xe xong, quyết định đứng ở vòng ngoài.

Quá đông người, chen vào không nổi.

Trần An được Trần Tư thốc lên vai, không khí náo nhiệt khiến thằng bé cười hớn ha hớn hở, còn ầm ĩ đòi ăn cái này, ăn cái kia. Trần Tư cười cười, “Em dẫn nó đi mua đồ ăn, hai người đứng đây chờ em nhá.”

Bùi Tinh gật đầu: “Được.”

Người đến người đi quá đông đúc. Bùi Tinh và Sơ Húc đứng nguyên tại chỗ, bả vai cô chạm vào cánh tay anh, làn váy áo cọ lên da thịt khiến anh ngưa ngứa.

Sơ Húc không nhịn được, bèn đưa tay gãi gãi.

Bùi Tinh trông thấy, nghĩ bụng anh không muốn người khác dựa vào mình quá gần, vì thế cô lẳng lặng đứng cách xa anh một chút, ai ngờ, giây tiếp theo người kia lại lui vào sát cô.

Bùi Tinh lại dịch sang bên cạnh.

Sơ Húc lại bám theo sát.

Hình như anh không có ý đó.

“Sơ Húc, anh làm gì đấy?”, Bùi Tinh không chịu nổi, cô nghiêng đầu nhìn anh.

Sơ Húc nhếch miệng cười, cánh tay được như ý nguyện chạm vào bả vai cô, anh giơ ngón trỏ chạm vào môi cô, xung quanh ồn ào huyên náo, mà cô vẫn nghe thấy anh trầm giọng nói, “Tiểu Tinh, xem pháo hoa kìa.”

Anh vừa dứt lời, một tiếng nổ rền vang như rạch tan bầu trời.

Chùm pháo hoa bay lên, nổ tung giữa không trung, đủ thứ ánh sáng màu sắc nở rộ giữa màn đêm.

Bùi Tinh ngẩng đầu nhìn lên trời, đúng lúc pháo hoa lóe sáng nhất, Sơ Húc nghiêng đầu nhìn cô, trong mắt ẩn chứa rất nhiều cảm xúc khó hiểu.

Cuối cùng bị ánh biến thành một nụ cười nhẹ nhàng, lướt qua trong giây lát.

Pháo hoa tan hết, Sơ Húc chợt nói: “Em đứng yên ở đây nhé, anh đi một lúc rồi về.”

Bùi Tinh chưa đáp lời thì anh đã đi rồi.

Sơ Húc lách qua đám đông tìm được ông chủ sạp pháo hoa, anh lại gần dò hỏi: “Ông chủ, bao nguyên tối nay thì bao nhiêu tiền?”

Ông chủ trợn trừng mắt, nhìn Sơ Húc như nhìn Thần Tài. Ông ta làm ăn ở đây đã lâu nhưng chưa từng gặp ai chịu bao nguyên cả buổi, thế nên ông ta nuốt nước miếng, giơ năm ngón tay lên.

Sơ Húc nhíu mày: “Nói chuyện.”

Người này có vẻ dữ dằn ghê, ông chủ đáp: “Bao bắn pháo hoa nguyên tối thì một vạn, nhưng nếu… bao cả bắn pháo hoa, cả hoa đăng có dải ước nguyện thì, năm… năm vạn.”

“Mê tín.”, Sơ Húc nói thẳng toẹt ra. Ông chủ đang định cả gan cãi nhau với anh một trận, thì lại thấy cái người vừa nhổ ra hai chữ “mê tín” móc ví, khản giọng nói: “Cà thẻ.”

Ông chủ: “…”

“Đại gia à, cậu muốn… chỉ bắn pháo hoa hay là…”

“Muốn hết.”, Sơ Húc nói.

Lúc này ông chủ không biết nên nói gì, người nói mê tín là người đàn ông trước mặt đây, rồi nói muốn hết cũng là người đàn ông này.

Ông ta im lặng cà thẻ lấy tiền rồi đưa hóa đơn cho Sơ Húc, nhưng anh không nhận mà chỉ nói: “Cô ấy thích xem, ông bắn nhanh lên.”

Ông chủ “ớ” một cái rồi lại hỏi: “Xin hỏi cậu họ gì?”

Sơ Húc đọc họ của mình.

Ông chủ lại hỏi: “Vậy còn người muốn xem?”

Yết hầu Sơ Húc trượt một cái, “Bùi.”

Ông chủ hỏi tiếp: “Nam hay nữ?”

“Nữ.”

“Vậy cậu muốn cầu cái gì, nhân duyên hay sự nghiệp?”

Sơ Húc ngẫm nghĩ rồi nói: “Tôi trả thêm tiền, ông cầu hết đi.”

“Đừng, đừng, đừng.”, ông chủ vội xua tay, “Tôi chỉ hỏi thế thôi, nếu cậu muốn cả hai thì tôi cầu cho cậu.”

Sơ Húc “ừm” một tiếng.

Lúc Sơ Húc trở về thì chợt thấy đám người xung quanh ai nấy cũng cầm một cây kẹo mút. Anh quay đầu, đi đến chỗ quầy bán hàng rong.

Bùi Tinh đứng yên tại chỗ, đám đông nhốn nháo vây quanh cô. Tầm mắt đảo qua lại, vừa rồi không để ý, giờ mới thấy hình như người nào cũng cầm một cây kẹo mút cỡ lớn, màu sắc cực kỳ phong phú.

Trước kia cô cũng thích ăn kẹo mút, nhưng nhiều năm qua, đi làm thì không có thời gian, tan ca thì vội vàng về nghỉ ngơi, không có lúc nào mà ăn chơi cho tử tế, giờ trông thấy lại thèm.

Bùi Tinh thu tầm mắt lại, xung quanh đông người, không cẩn thận một cái là sẽ bị giẫm vào chân ngay.

Không biết tại sao tự dưng đám đông bỗng ồn ào hẳn lên, rồi chợt “phiu” một tiếng, chùm phóa hoa sáng rực phun thẳng lên trời.

Bùi Tinh ngước mắt lên nhìn, đôi đồng tử phản chiếu chùm sáng rực rỡ. Đám người xung quanh bắt đầu xôn xao bàn tán, không biết là ai vừa chi tiền nữa.

Bùi Tinh xem pháo hoa đến mê mẩn. Bỗng nhiên, một đám thanh niên quay ra xô xô đẩy đẩy, có vẻ như sắp va vào cô đến nơi rồi. Bùi Tinh ngây ra, còn chưa kịp phản ứng thì cánh tay đã được một bàn tay ấm áp tóm lấy. Cô ngoái đầu lại nhìn, Sơ Húc đứng ngay sau cô, ánh mắt tối lại, sắc mặt lạnh lùng.

“Cẩn thận.”, Sơ Húc buông cô ra, ôn tồn dặn dò.

Bùi Tinh khẽ “ừm” một tiếng. Sơ Húc đưa mắt nhìn về đám choai choai kia, vẻ mặt sắc lạnh khiến cả đám phải khom lưng xin lỗi. Lúc bỏ đi, có một tên còn nói với bạn: “Tao…tao chỉ không cẩn thận suýt va phải bạn gái hắn thôi chứ đã va vào đâu, ánh mắt cứ như muốn ăn tươi nuốt sống tao không bằng.”

Bạn cậu ta nói: “Thôi đê, thế mà gọi là không cẩn thận à, rõ ràng mày có ý đồ khác, mày tưởng bọn tao mù hết à?”

“Thôi, không sao đâu.”, Bùi Tinh nhẹ giọng nói.

Sơ Húc nhíu chặt mày, chầm chậm thu ánh mắt khỏi chỗ đám thanh niên kia.

“Cho em này.”, Sơ Húc rút một cái kẹo mút hình ngôi sao màu lam ra đưa cho Bùi Tinh.

Anh không bỏ qua vẻ ngạc nhiên trong đáy mắt cô.

Bùi Tinh vốn đang rất nhớ hương vị hồi bé nên cũng không khách sáo mà nhận luôn, “Cảm ơn anh.”

Cô bóc lớp nilon trong suốt ra, liếm thử mấy cái, hương vị vẫn ngọt ngấy như vậy.

Bùi Tinh đang say mê thưởng thức thì bên tai bỗng vang lên một giọng nói.

“A lô, a lô, a lô, chào bà con, chúc bà con một buổi tối tốt lành, hoan nghênh bà con cô bác đến dự lễ hội pháo hoa được tổ chức một năm một lần ở phố Nam trấn Thang Khê chúng ta…Như bà con đã biết, chúng ta có một thông lệ, bắn xong lượt đầu là hết rồi, nhưng đêm nay, vì muốn cầu nhân duyên và sự nghiệp cho cô Bùi, nên anh Sơ đã bao hết cả pháo hoa và hoa đăng trên sông, xin bà con cho anh ấy một tràng pháo tay!”

Đám đông xung quanh ngay lập tức hoan hô ầm ĩ.

Sơ Húc: “…”

Anh cảm thấy, ông chủ kia quả là thiểu năng trí tuệ.

Còn Bùi Tinh, miệng đang cắn kẹo, vừa nghe thấy tiếng nói qua micro xong liền sặc một ngụm, liên tục ho khan, lúc bình thường trở lại, cô kinh ngạc nhìn về phía Sơ Húc.

Anh đứng bên cạnh cô, dù là giữa đêm tối, nhưng giữa lúc pháo hoa nháy sáng, cô vẫn có thể nhìn thấy vành tai đỏ ửng của anh.

Sơ Húc mím chặt môi, hàm dưới căng cứng.

“Đừng nhìn.”, Sơ Húc nhìn đi chỗ khác, anh ngửa đầu, yết hầu trượt lên trượt xuống, “Đây là lời xin lỗi của anh với em.”

Chi cả đống tiền ra để xin lỗi mình, bỗng dưng Bùi Tinh không còn thấy giận anh nữa.

“Không sao, tôi tha thứ cho anh.”, Bùi Tinh thản nhiên cười, cũng tự kiểm điểm, “Tối qua tôi cũng hơi quá lời, tuy tôi nói thật, tôi giao tiếp với ai cũng không cần anh quản, nhưng mà tôi không nên hét ầm lên như vậy.”

Vừa dứt lời…

“Hình như em hiểu lầm rồi.”, Sơ Húc nghiêng đầu nhìn cô, anh khẽ cười, “Anh chỉ xin lỗi vì hôm qua uống say nên quát tháo ầm ĩ với em thôi.”

Bùi Tinh nghi hoặc nhìn anh.

Sơ Húc giữ nguyên vẻ điềm tĩnh, tóc mái che khuất sự sắc lạnh nơi mi mắt, anh nhếch miệng cười, “Nhưng mà anh không cảm thấy, em giao tiếp với ai cũng không liên quan đến anh.”

Bùi Tinh trợn trừng mắt.

Sơ Húc nhếch miệng cười tươi hơn, đứng song song với cô, tay phải áp lên đỉnh đầu cô, khủyu tay gác lên vai cô, thân mình cao lớn hơi cúi xuống, anh liếm môi, ghé vào tai cô khàn giọng nói: “Nghe lời, đừng ở bên cạnh người xấu có tâm tư không trong sáng.”

Pháo hoa “bùm” một tiếng, chùm sáng rực rỡ lại lóe lên.

Bên tai Bùi Tinh cứ văng vẳng lời anh nói, từ đó trở đi, người cô như tê dại…

Về đến nhà đã là hơn mười một giờ. Vì ngày mai còn phải đi làm nên Bùi Tinh rửa mặt rồi đi ngủ luôn.

Đang định tắt máy thì di động đổ chuông báo.

X: Ngủ ngon. Sáng mai đưa em đi làm.

Bùi Tinh không trả lời, đang định mặc kệ thì đầu bên kia lại gửi đến một tin nhắn.

X: Nghe lời.

Bùi Tinh cắn cắn môi, trả lời đúng một từ: Ừm.

Ở đầu bên kia, Sơ Húc một tay cầm khăn tắm, một tay cầm di động. Thấy tin nhắn hồi âm, anh nhếch mép cười.

Bùi Tinh bị hai tin nhắn này của anh làm cho hết sạch cơn buồn ngủ. Cô do dự mãi, cuối cùng vẫn mở ảnh đại diện wechat của anh ra xem. Ảnh đại diện của anh là một con khỉ cầm một ngôi sao ở trên đầu. Bùi Tinh click vào, danh sách bạn bè của anh trống không. Cô thoát ra, tắt đèn trên đầu giường rồi nhắm mắt ngủ.



Ngày hôm sau.

Sơ Húc tỉnh dậy từ sớm, rửa mặt xong là đi xuống lầu luôn. Lúc Bùi Tinh tỉnh dậy thì cũng đã là chín giờ sáng.

Xuống tới nơi, cô thấy Sơ Húc đã ngồi trước bàn ăn, trên bàn còn để một cái hộp tiện lợi.

Bùi Tinh hãi hồn lui về phía sau, mà đúng lúc cả hai người cùng đồng thanh nói.

“Tôi không ăn sáng.”

“Ăn sáng đi.”

Sơ Húc sửng sốt. Bùi Tinh quay đầu đi thẳng ra cửa, hôm đó ăn sáng xong, cô bị tiêu chảy thật.

Thấy cô bỏ đi, Sơ Húc bèn xách hộp tiện lợi đi theo ra ngoài.

Cũng may anh đã chuẩn bị trước, đoán cô sẽ không ăn nên anh đã cho hết vào hộp mang đi.

Vừa lên xe, Bùi Tinh đã ngoẹo đầu ngủ. Ánh nắng sớm chiếu vào, hơi thở của cô nhè nhẹ, lọn tóc phía trước rủ xuống, để lộ vầng trán trơn bóng mượt mà.

Đèn đỏ sáng lên, Sơ Húc nhẹ nhàng đạp chân phanh, chiếc xe ổn định dừng lại trước vạch kẻ. Anh nghiêng đầu liếc cô một cái, chợt thấy hàng mi của cô run run. Bỗng nhiên nảy ra ý đồ xấu xa, anh liếm môi cười, giơ tay cầm một lọn tóc nhẹ nhàng quét lên má cô.

Bùi Tinh cố chịu, được vài giây thì nhịn không nổi nữa, lập tức tóm lấy bàn tay quấy phá của Sơ Húc.

Bàn tay anh rất ấm áp, khô ráo, có chút thô ráp, lòng bàn tay gờn gợn vết chai, nghe nói quân nhân đều như vậy vì cầm súng đạn nhiều.

Cô là bác sĩ, bàn tay tựa như một tác phẩm nghệ thật, mảnh dẻ, thon dài, lại trắng nõn nà, dưới làn da như ẩn như hiện mấy sợi gân xanh li ti.

Hai bàn tay đan chéo nhau, đối lập rõ ràng.

Vừa rồi Bùi Tinh sốt ruột nên mới tóm lấy tay anh, giờ thì lại có chút xấu hổ. Cô hẩy tay anh sang một bên, nhưng Sơ Húc tinh mắt, nhếch miệng cười, lật tay lại cầm lấy bàn tay cô, còn nhéo nhéo vài cái, anh khản giọng nói: “Còn giả vờ ngủ à?”

Bùi Tinh không thừa nhận, “Tôi giả vờ ngủ bao giờ!”

“Được rồi.”, Sơ Húc buồn cười, dung túng cho cô, “Em không giả vờ ngủ.”

Thấy anh bỗng nhiên dễ nói chuyện như vậy, Bùi Tinh bối rối nhìn ra ngoài cửa sổ.

Đèn xanh sáng lên, Sơ Húc cong môi cười, đầu ngón tay vân vê vào nhau như còn lưu luyến, anh nhấn chân ga phóng đi.

Tới bệnh viện phục hồi chức năng Quảng An.

Lúc Bùi Tinh mở cửa xuống xe, Sơ Húc liền lấy hộp tiện lợi ở phía sau đưa cho cô.

“Ăn nhiều một chút.”, Sơ Húc nhìn cô, nghiêm túc nói.

Thấy không đủ thời gian, Bùi Tinh không dông dài nữa mà cầm theo hộp tiện lợi đi vào.

Sơ Húc ngồi nguyên trên xe nhìn theo bóng cô, lúc định đi thì lại nhìn thấy cô để quên tai nghe. Anh cười một cái, trong lòng biết rõ cô cũng không cần dùng đến tai nghe cho lắm nhưng vẫn xuống xe.

Đi đến hiên bệnh viện, Nghiêm Dẫn chợt nghe thấy có hai người đang thậm thụt buôn chuyện.

“Tôi nói mà, còn trẻ như thế mà được đại diện bệnh viện quy mô lớn nhất thành phố Thanh đến bệnh viện mình giao lưu, chắc chắn là có ô dù.”

“Đúng rồi, với lại á, hôm qua tôi còn thấy cô ta ngồi trên một con Mercedes G nhá, nghe nói cái gã kia tai to mặt lớn, người thì vừa béo vừa lùn, ngẫm thử xem, còn có thể là gì được nữa?”

“Mà cô ta vừa đến Thang Khê, lạ nước lạ cái nhưng lại không ở trong bệnh viện, đi làm thì có người đón người đưa, cô nói xem có lạ không?”

Nghiêm Dẫn thoáng dừng chân, khóe miệng nở một nụ cười trào phúng.

Lúc Bùi Tinh xách hộp cơm vào văn phòng thì Nghiêm Dẫn vẫn chưa đến. Cô đặt hộp cơm lên bàn, xoay người khoác áo blouse, đang buộc tóc cho gọn lại thì nghe thấy tiếng vang khe khẽ.

Cô quay đầu.

Nghiêm Dẫn không biết đã đứng sau cô từ khi nào, ánh mắt u tối hệt như cái lần cô uống say nhìn thấy hắn ta.

Đồng tử co lại, Bùi Tinh hoàn hồn, cất giọng lạnh lùng, “Sao? Bây giờ người ta mặc đồng phục thôi mà anh cũng phải nhìn trộm à?”

Nghiêm Dẫn đi theo sau cô, không hề cảm thấy mất mặt khi bị tóm sống mà còn nói: “Cô nói ngược rồi, tôi không nhìn trộm.”, hắn cười, giọng điệu đáng khinh, “Tôi đây quang minh chính đại nhìn.”

Bùi Tinh đứng trước mặt hắn, bàn tay siết chặt lại mới không vung cho hắn một cái tát.

“Nghiêm Dẫn.”, Bùi Tinh lạnh lùng nhìn hắn, “Người ta cho anh thể diện thì anh giữ đi, đừng làm bản thân ghê tởm rồi làm cả người khác cũng ghê tởm theo… Chuyện trước đây tôi không truy cứu đến cùng là nể mặt Thẩm Nhạn, nhưng bây giờ tôi không chơi với cô ta nữa, cô ta cũng không còn thích anh, chút thể diện này tôi hoàn toàn có thể không giữ cho anh, anh hiểu không?”

Nghiêm Dẫn đứng trước mặt cô, cô có thể nhìn không sót một chút biểu cảm nào trên mặt hắn.

Hắn đang sợ, nhưng vẫn giả vờ không sao.

Bùi Tinh thu tầm mắt từ trên mặt hắn về, ngồi vào chỗ.

Bên cạnh là hộp cơm Sơ Húc đưa, tâm trạng vốn đầy bực dọc của cô bỗng dịu lại, đang lúc đầu óc rối bời thì cô đã mở ra rồi.

Đập ngay vào mắt là một mảnh giấy, nét chữ cứng cáp rất có cá tính.

—— Anh biết là em sẽ ăn mà.

Tâm trạng Bùi Tinh tốt lên hẳn, cô không thèm để ý đến Nghiêm Dẫn ở bên cạnh, mở hộp ra, bên trong là cháo và dưa cải, còn có một phần chè đậu xanh nữa.

Bùi Tinh rất thích chè đậu xanh.

Cũng thích cháo nữa.

Cô đang chuẩn bị ăn thì Nghiêm Dẫn bỗng nói một câu, “Nghe nói cô dựa dẫm vào một tên nhà giàu nào cơ mà, sao thế, đại gia mà chỉ cho cô ăn cái này thôi à?”

Đầu óc tên Nghiêm Dẫn này vốn không bình thường, Bùi Tinh chẳng thèm quan tâm nhiều đến hắn ta.

Nhưng con người mà, lúc nhịn thì càng nghĩ càng tức, lùi một bước nhưng càng ngẫm càng đau.

Bùi Tinh đặt thìa xuống, đứng phắt dậy tóm lấy cổ áo Nghiêm Dẫn, hai mắt hằn rõ vẻ tức giận: “Nghiêm Dẫn, tôi cảnh cáo anh, đừng lải nhải trước mặt tôi. Chuyện hồi tốt nghiệp đại học tôi không truy cứu anh, nếu anh muốn giữ thể diện thì đừng có nhai đi nhai lại để người ta ngứa mắt!”

Bùi Tinh nói xong liền buông cổ áo hắn ra, sau đó rút lấy một tờ khăn ướt, trước cái nhìn hằn học của hắn mà thảnh thơi lau từng ngón tay một.

Như thể cô vừa chạm phải một thứ dơ bẩn vậy.

Nghiêm Dẫn nghiến răng nghiến lợi, buông lời độc địa: “Bùi Tinh, cô đừng có tự đắc quá, cô đừng quên là hồi đấy cô làm thế nào mới có được cơ hội xuất ngoại.”

“Chậc chậc.”, Bùi Tinh lắc đầu, nhìn hắn như nhìn một tên thiểu năng, “Nghiêm Dẫn, tôi bảo anh ngu, mà đúng là anh ngu thật à? Tôi được ra nước ngoài thế nào, không phải trong lòng anh biết rõ sao? Ngược lại là anh đấy, đừng tưởng tôi không biết lời đồn ngày xưa là ai truyền ra, đời này anh cũng chỉ xứng để đi gây khó dễ người khác thôi.”

Nghiêm Dẫn bị chọc đến chỗ đau, tức đấy nhưng biết đây không phải nơi có thể làm càn, hắn hít sâu vài cái rồi xoay người bỏ đi.

Bùi Tinh lừ mắt khinh thường, “Đồ ngu!”, chửi xong, cô tiếp tục ăn sáng.

Nghiêm Dẫn vừa ra tới cửa thì như thấy có một bóng người vụt qua. Hắn không để ý, xoay người đi về hướng khác.



Tới chiều, Bùi Tinh vốn tưởng Sơ Húc sẽ đến đón cô, không ngờ lại là Trần Tư.

Anh ngồi trên xe, thấy Bùi Tinh liền chào: “Nữ thần! Ở đây!”

Bùi Tinh lên xe, lơ đãng hỏi: “Sao anh lại đến?”

“À, anh Húc có việc.”, Trần Tư cười, “Cả ngày nay anh ấy không về nhà, vừa gọi điện bảo tôi đến đón cô, còn bảo cô đừng lo cho anh ấy nữa.”

Bùi Tinh không nghĩ nhiều, cài dây an toàn vào. Lúc xe chuyển bánh, cô chợt thấy một bóng người cao lớn vút qua, trên mặt còn đeo một cái khẩu trang đen.



Trước khi ra về, Nghiêm Dẫn vẫn hằn học nhìn ra bàn làm việc của Bùi Tinh rồi châm chọc: “Đi đến đâu là tìm ô dù đến đấy, cũng chỉ có tôi không chê cô thôi, người khác mà biết chuyện này lại chả tránh cô càng xa càng tốt ấy chứ.”

Nghiêm Dẫn hừ một tiếng rồi đi xuống gara ngầm lấy xe.

Cửa xe vừa khép lại, từ gương chiếu hậu bỗng nhiên xuất hiện một đôi mắt. Nghiêm Dẫn nhìn mấy lần, xác nhận đôi mắt ấy chớp một cái, hắn há to miệng kêu lên: “A…ưm.”

Hắn bị người ngồi phía sau bịt kín miệng.

Người kia đeo khẩu trang đen, mắt mí lót, ánh mắt khiến người ta rét lạnh.

Nghiêm Dẫn sợ tới mức cả người đổ mồ hôi lạnh, bàn tay vốn định khóa tay người kia lại bị tóm ngược về.

Người đeo khẩu trang lên tiếng, giọng nói trầm thấp kinh hồn.

“Đừng nhúc nhích, tao chỉ nói chuyện với mày thôi.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.