Trong quán cà phê, Bùi Tinh đưa lưng về phía cửa ra vào, bên cạnh là khung cửa sổ sát đất. Lúc này đã là chiều, ánh hoàng hôn xà xuống, nhuộm thẫm cả con phố.
Bùi Tinh cúi đầu, gọi điện cho giáo sư Ôn.
Đầu bên kia nhanh chóng bắt máy, giọng nói già nua đầy vẻ ngạc nhiên: “Cơn gió nào khiến con gọi cho thầy thế này?”
Bùi Tinh cố làm cho giọng nói của mình bình thường nhất, cô hỏi: “Thầy ơi, con có chuyện này muốn hỏi thầy, thầy nói thật cho con biết nhé.”
Giáo sư Ôn hỏi: “Con làm sao thế?”
“Thầy ơi.”, Bùi Tinh hỏi: “Năm con đi Úc, Sơ Húc phải nhập viện đúng không ạ?”
Vừa rồi Ôn Hành vô tình nhắc đến chuyện lúc cậu ta gặp Sơ Húc thì anh đang mặc bộ đồ có tên bệnh viện.
“Con… biết rồi à?”, giáo sư Ôn thấp giọng hỏi.
“Thầy, thầy biết gì thì kể cho con đi.”, Bùi Tinh nghẹn ngào, “Con xin thầy đấy.”
Bùi Tinh vốn là người đầy kiêu hãnh, vô cùng quật cường, không bao giờ chịu nhận thua. Trước kia giáo sư Ôn nhìn trúng sự bản lĩnh của cô nên mới phá lệ nhận cô làm học trò. Dù có gặp chuyện khó khăn đến đâu, cô cũng sẽ lao vào tự giải quyết, đây là lần đầu tiên cô cầu xin ông.
Đúng là giáo sư có biết một chút, nhưng cũng chỉ là một chút mà thôi.
“Phẫu thuật năm đó là do thầy làm.”, cuối cùng, giáo sư Ôn cũng không thể lờ đi lời cầu xin của cô, “Đúng vào ngày con lên máy bay đi Úc, thằng bé gặp nạn trên cầu cao tốc, thầy nhận được điện thoại của bố mẹ nó. Vào phòng phẫu thuật, thầy là người mổ chính.”
“Con à.”, giáo sư Ôn nói: “Thầy chỉ biết đến đấy thôi. Hồi đấy thầy cũng không chịu nổi, thầy biết thằng bé từ hồi nó còn nhỏ mà, cổ bị một thanh sắt xuyên qua, máu chảy khắp người. Mà con bảo già yếu như thầy chống đỡ thế nào được, sau ca phẫu thuật đấy, thầy nghỉ mất một thời gian dài.”
Bùi Tinh không nghe được gì nữa, chỉ nghe được mỗi câu, “Đúng vào ngày con lên máy bay đi Úc.”
Giáo sư Ôn: “Những chuyện khác thầy không biết thật, bố mẹ Sơ Húc đặc biệt dặn thầy không được kể với mấy đứa trong đại viện, nhất là con. Nếu con thật sự muốn biết thì gọi điện hỏi bố mẹ Sơ Húc đi, bọn họ quý con như thế, chắc là sẽ nói chân tướng cho con biết thôi.”
Cho đến khi cuộc gọi kết thúc, Bùi Tinh mới hoàn hồn.
Trong đầu cô cứ lặp đi lặp lại lời giáo sư Ôn nói, “nhất là con…”
Cả câu “Đúng vào ngày con lên máy bay đi Úc.” nữa.
Trong lòng Bùi Tinh có một dự cảm mơ hồ, mọi chuyện đều có liên quan đến cô. Lúc cô đang định gọi điện cho mẹ Sơ Húc thì bỗng nhiên anh gọi tới.
Tim cô nhảy mạnh lên một nhịp. Do dự mất một lúc, cô ấn nút nghe, không nói gì mà chờ anh nói.
Sơ Húc không nghĩ nhiều, “Em đang ở đâu đấy?”
Bùi Tinh hít mũi, “Hả?”
Sơ Húc: “Giờ đã là sáu giờ rồi, đợi mãi ở cổng chẳng thấy em đâu, anh còn tưởng em bận, vào văn phòng tìm em thì không có ai cả.”
Bùi Tinh hắng giọng cho đỡ khô cổ, “Ở tiệm cà phê, anh muốn uống gì? Em mua cho anh.”
Sơ Húc nói: “Không cần, đứng ở đấy chờ anh là được rồi.”
Bùi Tinh: “Được.”
Cuộc gọi kết thúc, Bùi Tinh gọi hai ly cà phê mang về, sau đó xách túi đi vào nhà vệ sinh, trang điểm lại rồi nhỏ mấy giọt thuốc nhỏ mắt cho đỡ cay, xong xuôi mới đi ra ngoài.
Lúc ra đến nơi, Bùi Tinh chỉ liếc mắt một cái là đã thấy Sơ Húc.
Anh đứng ngoài cửa xe, mặc áo thun đen, vẻ mặt lạnh lùng, đôi mày nhíu lại.
Bùi Tinh có cảm giác như đã lâu lắm rồi không gặp anh, rõ ràng mới chỉ một ngày, thế mà cứ như cách cả dải ngân hà vậy.
Cô cầm túi xách, một tay khác cầm túi cà phê, miệng nở một nụ cười dịu dàng. Nghĩ đến tất cả những chuyện anh đã trải qua, cô lại cảm thấy hai mắt cay xè, vì không muốn anh nhìn ra, cô cất giọng nói với anh: “Sao anh không đến ôm em?”
Sơ Húc đứng yên tại chỗ, thấy cô hỏi như vậy, anh giang hai tay ra, nhếch miệng cười, “Chạy tới đây, anh ôm em.”
Bùi Tinh không khách khí, sải bước chạy nhanh đến bên anh.
Sơ Húc khom lưng dùng tay phải ôm vào khuỷu chân cô, nhẹ nhàng nhấc cô lên.
Đùa nghịch đủ, Sơ Húc thả cô xuống. Khoảnh khắc Sơ Húc cúi người đặt Bùi Tinh xuống đất, cô liền giơ tay quàng qua cổ anh. Sơ Húc phối hợp cúi đầu, Bùi Tinh kiễng chân, ghé vào tai anh thì thầm, “Sơ Húc, em yêu anh.”
Sơ Húc bị lời nói dịu dàng và hơi thở nóng bỏng bên tai làm cho run lên, vành tai anh ửng đỏ, tâm hồn như bay lên mấy tầng mây, nhưng trên mặt thì vẫn là vẻ bình tĩnh, “Đang yên đang lành lại tỏ tình, làm chuyện gì có lỗi với anh à?”
“Thì làm sao?”, Bùi Tinh bất mãn, “Nói một câu em yêu anh mà là làm chuyện có lỗi với anh à, anh quá đáng thế.”
Bùi Tinh lẩm bẩm, hai tay đang dần buông cổ anh ra, nhưng rồi lại bị Sơ Húc ngăn lại. Anh đứng thẳng dậy, kéo cô vào lòng rồi cất giọng trầm thấp, “Đùa em thôi, đừng giận mà.”
Bùi Tinh hừ một tiếng, “Giận đấy, anh định làm gì?”
“Về nhà bồi thường cho em nhé?”, Sơ Húc cười đến ranh mãnh, “Thương em được không?… Dù sao thì vẫn còn một hộp chưa mở, đừng lãng phí.”
Vốn tưởng Bùi Tinh sẽ đỏ mặt mắng anh một trận, chẳng ngờ, cô lại ghé vào tai anh và nói, “Vậy… Có cần mua thêm mấy hộp không? Em sợ anh không đủ dùng.”
Cả người Sơ Húc cứng đờ, sau khi hoàn hồn, anh nuốt nước miếng một cái, đầu lưỡi đá vào má trong, một tay nhấc cô lên xe, giọng nói cũng trở nên khàn một cách kì cục, “Em đang quyến rũ anh đấy à?”
“Ừm.”
“Hôm nay ông đây sẽ khiến em nếm thử hậu quả của việc quyến rũ anh.”
Bùi Tinh nheo mắt cười, lại nũng nịu nói bên tai anh, “Thế, anh mà không làm cho em không xuống giường nổi thì anh đừng có mà xưng “ông đây”!”
Đêm đó là đêm mà Bùi Tinh hối hận nhất.
Ngày hôm sau tỉnh lại, cô cảm giác cái eo không còn là của mình nữa rồi.
…
Hôm nay là ngày đi làm cuối cùng, đối với Bùi Tinh thì không có gì đặc biệt lắm, nhưng với các bác sĩ ở Quảng An thì ai nấy đều luyến tiếc, người nào cũng tặng quà cho cô. Riêng Hà Âm thì tặng cô cả một thùng que cay, lúc nhìn thấy, Bùi Tinh không khỏi bật cười.
Đến tối, trừ những người phải trực ra thì gần như tất cả các bác sĩ và y tá đều đến đông đủ, thuê nguyên một phòng riêng của nhà hàng.
Bùi Tinh có chút việc bận nên đến muộn, cô gọi điện bảo Sơ Húc đến trước. Lúc cô đến thì Sơ Húc đã ngồi trong phòng rồi, bên cạnh là bác sĩ Hà, không biết đang nói gì mà Sơ Húc cứ gật gù, còn cong môi cười một cái.
Sơ Húc là người đầu tiên nhìn thấy cô. Cũng có lẽ là vì anh luôn nhìn ra cửa, người bên cạnh nói chuyện thì anh lại thất thần, như thể chỉ mong nhanh chóng nhìn thấy cô vậy. Cô vừa mở cửa bước vào, anh liền quay sang gật đầu với bác sĩ Hà một cái rồi đứng dậy đi ra chỗ cô.
Cả đám người đang ăn uống vui vẻ bỗng yên lặng hẳn.
Mọi người vừa kịp tiếp xúc với Sơ Húc. Anh quá lạnh lùng, ngồi yên một chỗ không nói gì. Bác sĩ Bùi ngày thường cũng lạnh lùng, tác phong làm việc lại dứt khoát. Thế nên, hiện tại mọi người đều có chút tò mò, hai người họ mà ở cạnh nhau thì sẽ thế nào!
Vốn cho rằng hai người sẽ khách sáo, tương kính như tân, chẳng thể ngờ, họ lại hôn nhau trước mặt mọi người, sau đó còn nhìn nhau cười thật tươi.
Bị tọng một vốc cơm chó, ai nấy đều tự giác thu tầm mắt lại.
Thế này thì quá đáng thật đấy…
Sơ Húc dắt Bùi Tinh vào chỗ ngồi.
Cả buổi tối, bác sĩ Hà chỉ uống rượu, những người khác cũng lần lượt mang rượu và đồ uống đến chúc Bùi Tinh. Cô không từ chối một ai cả, thoải mái uống hết.
Hà Âm là người kích động nhất, cô nàng ngồi bên cạnh Bùi Tinh, uống được mấy lon bia thì đã say khướt, còn cầm tay Bùi Tinh lẩm bẩm: “Nữ thần, ngày trước bịa đặt nói xấu chị, em xin lỗi, sau này chị có việc gì cần em làm thì cứ nói nhé, chỉ cần chị nói một câu, em sẽ lập tức đến thành phố Thanh gặp chị.”
Bùi Tinh bị bộ dạng say khướt của cô nàng chọc cười, trong lòng có chút cảm động, cô gật đầu, “Được, cô đến đi, tôi sẽ đưa cô đi ăn món ngon.”
Bùi Tinh cười, cô cũng hơi váng đầu, giơ ngón tay ngoắc với cô nàng, còn nói một câu nghe rất ấu trĩ, “Ngoắc một cái, trăm năm không đổi, ai thay đổi làm chó.”
Bùi Tinh nói xong còn tự cười một cách vui vẻ, sau đó quay sang nói với Sơ Húc, “Này Sơ Húc, anh còn nhớ không? Hồi trước Viễn Tinh cực kỳ thích ngoắc tay với em.”
Vốn dĩ Sơ Húc còn đang nói chuyện với bác sĩ Hà, nghe thấy lời cô nói, anh dừng lại, rồi thấp giọng nói: “Nhớ.”
“Hồi đấy em chẳng tin.”, Bùi Tinh cười, “Anh ấy cứ nằng nặc đòi móc ngoéo, làm em buồn cười chết mất, thấy ấu trĩ thật đấy, nhưng mà lúc đấy em cảm thấy, bất kể Viễn Tinh muốn em làm gì, em cũng sẽ đồng ý.”
Bùi Tinh cười, còn sắc mặt Sơ Húc thì có chút khó coi.
Mãi đến tối muộn mới tan cuộc, Sơ Húc dắt Bùi Tinh ra xe.
Dọc đường về, anh không nói lời nào. Bùi Tinh hơi váng vất nên nhắm mắt ngủ. Về tới nhà, anh cũng không nói gì, cứ thế ngồi im trong xe, cho đến khi cô tỉnh dậy, anh mới bảo: “Xuống xe đi.”
Bùi Tinh cảm thấy cảm xúc của anh có vẻ là lạ, cho rằng anh mệt, buồn ngủ, nên cũng không nghĩ nhiều. Cho tới khi anh lên thẳng tầng trên tắm rửa, lúc nằm lên giường cũng không nói với cô câu nào, Bùi Tinh mới cảm thấy anh đang giận dỗi.
“Nhớ anh ấy chẳng phải là chuyện bình thường sao? Chắc chắn anh ấy cũng nhớ bọn mình.”, Bùi Tinh hỏi lại, “Anh không nhớ anh ấy à?”
Sơ Húc không trả lời.
Cô cắn môi, không biết anh lại dỗi cái gì nữa, vừa định hỏi anh thì anh nói một câu khó hiểu, “Dù sao thì người sống đấu không lại người chết, em nói thế nào thì là thế ấy.”
Bùi Tinh nhíu mày, không còn bình tĩnh được nữa, cô hỏi: “Ý anh là gì?”
“Chẳng có ý gì cả.”, Sơ Húc xoay người đưa lưng về phía cô, “Ngủ.”
Bùi Tinh uống hơi nhiều nên hơi mất khống chế, cô nhổm dậy nhìn anh và hỏi: “Rốt cuộc anh đang giận dỗi gì với em hả?”
Không ai trả lời cả.
Bùi Tinh đẩy anh một cái.
Sơ Húc rầu rĩ đáp, “Dù sao thì từ trước đến nay em vẫn thiên vị Ôn Viễn Tinh hơn mà, phải không?”
Lời này nghe có vẻ hơi khó hiểu, nhưng Bùi Tinh cảm thấy đến tám chín phần là tên này đang ghen rồi. Nghĩ đến cuộc sống khổ sở của anh trong hơn một năm qua, cô không so đo với anh nữa, cô ôm anh từ phía sau, vùi mặt vào cổ anh rồi nhỏ giọng hỏi, “Ghen à?”
Sơ Húc không đáp. Bên tai là giọng nói dịu dàng của cô, cơ thể anh có chút thay đổi.
Không, thay đổi quá rõ ràng, cô khẽ bật cười.
Tâm trạng bực bội của Sơ Húc bỗng tốt lên một chút, anh giở mình đè cô xuống, khẽ chớp mắt, anh khàn giọng hỏi: “Cho nhé?”
Thấy anh muốn lắm rồi mà còn kiêu căng hỏi câu đó, Bùi Tinh hừ một tiếng, “Không cho.”
“Được.”, Sơ Húc đáp, sau đó duỗi tay ra mở tủ đầu giường lấy bao cao su, “Thế thì bao một đêm một hộp đi.”
Nhìn đi, một đêm sáu lần mà anh nói văn vẻ như thế.
Lúc toàn thân mướt mải mồ hôi, Bùi Tinh đã rơi vào trạng thái mơ mơ hồ hồ, nhưng cô vẫn nghe rõ anh nói bên tai mình, “Bùi Tinh, em là của ông đây, đừng hòng nghĩ đến thằng khác.”
Giờ phút này, Bùi Tinh không hiểu vì sao Sơ Húc lại có phản ứng mạnh như vậy khi cô nhắc đến Ôn Viễn Tinh. Cô chỉ biết, đêm nay, anh không dịu dàng một chút nào, liều mạng giày vò cô.
Đêm khuya, hai người ôm nhau ngủ, hơi thở cô có chút nặng nề, hiển nhiên là mệt mỏi.
Cô xoa đầu anh, nhìn vết sẹo ở cổ anh, cô thấp giọng hỏi: “Sơ Húc, anh thật sự không nói dối em đấy chứ?”
Sơ Húc ôm cô, khàn giọng đáp “ừm” một tiếng.
Bùi Tinh cười khổ, không nói gì nữa.
Tại sao anh không chịu nói thật với cô…
…
Hôm sau không phải đi làm, Bùi Tinh được hôm ngủ nướng, lúc tỉnh dậy đã là mười một giờ trưa. Cô đánh răng rửa mặt xong rồi xuống lầu, hình như Sơ Húc đã đi ra ngoài.
Bùi Tinh đi một vòng, không thấy bóng người đâu.
Anh không có nhà vừa hay, cô có thể làm việc cô muốn làm từ tối hôm qua.
Bùi Tinh đứng ở sân sau, mở ghi chú tìm số của mẹ Sơ Húc mà lần trước anh cho cô rồi lưu lại, sau đó ấn nút gọi. Bên kia nhanh chóng bắt máy.
Bùi Tinh: “Mẹ Sơ, là con đây, Tiểu Tinh đây ạ.”
Người ở bên kia có vẻ rất kinh ngạc, bà hỏi luôn: “Đúng là Tiểu Tinh ư?”
Bùi Tinh: “Con đây ạ, lâu lắm không gọi điện cho mẹ Sơ, mẹ đừng trách con nhé.”
“Trách con làm sao được.”, mẹ Sơ cười một cái, “Bao nhiêu năm rồi mẹ cũng không về đại viện, hồi đó thằng bé đi vội, sau mấy hôm thì bố mẹ cũng sang thành phố ngay bên cạnh. Phải rồi, con có liên lạc với anh Sơ Húc không?”
Bùi Tinh vặt một bông hoa cúc, “Có ạ.”
Mẹ Sơ có vẻ ngạc nhiên, “Hả?” một cái rồi hỏi lại: “Có liên lạc thật sao?”
Bùi Tinh gật đầu, “Thật ạ.”
Đầu bên kia im lặng một lúc, dường như đang đoán khó có thể giấu được câu chuyện nữa rồi.
“Mẹ Sơ.”, Bùi Tinh nghẹn ngào, “Con có thể hỏi mẹ một chuyện này không ạ? Xin mẹ nói thật cho con biết.”