Vầng Dương Ôm Lấy Em

Chương 37



Bùi Tinh làm xong việc liền lái xe đến chỗ Sơ Húc.

Cô vừa vào cửa thì Lâm Thanh ở quầy lễ tân liền mỉm cười chào: “Xin hỏi chị tìm ai ạ?”

Bùi Tinh khẽ cười: “Không có gì đâu, tôi chờ anh ấy xuống.”

Lâm Thanh gật đầu, “Vậy chị có thể ngồi kia đợi ạ.”

Bùi Tinh không ngồi xuống mà quay sang trò chuyện với hai cô bé lễ tân, “Hai cô bao nhiêu tuổi rồi? Trông trẻ quá.”

Hai người được khen nên hào hứng đáp: “Hai tư ạ.”

“Vậy các cô nhỏ hơn tôi một tuổi, năm nay tôi hai lăm.”, Bùi Tinh nói.

“Công ty em hầu hết toàn hai tư, cũng nhiều người hai lăm lắm, hai sáu thì chắc có Tổng giám đốc, còn lại toàn hơn ba mươi rồi.”

Bùi Tinh nhướng mày, “Tổng giám đốc ư?”

Lâm Thanh nói: “Vâng ạ, vừa đến được mấy hôm.”

Bùi Tinh nhìn Lâm Thanh, cô cười, “Giỏi nhỉ!”

“Giỏi thật sự ấy ạ, lại còn đẹp trai nữa chứ, cũng cao lắm luôn.”

Bùi Tinh gật đầu, “Dáng người cũng rất đẹp.”

Lâm Thanh và Hứa Nhân cùng nhìn cô.

Bùi Tinh chớp chớp mắt, giải thích: “Tôi nói bừa thôi.”

Cô lại hỏi: “Hai cô chắc không phải là người thành phố Thanh nhỉ?”

“Vâng ạ, cả hai bọn em đều không phải, chị có phải không?”

Bùi Tinh đáp: “Ừm, tôi lớn lên ở đây, nhưng tòa nhà Quân Hiền này cũng mới xây thôi nhỉ?”

“Vâng, mới xây xong được mấy năm, địa chỉ cũ ở đâu thì bọn em không biết.”

Bùi Tinh: “Ở một phố khác.”

Hai người lại nhìn cô, Bùi Tinh cười, “Hồi nhỏ tôi ở ngay bên cạnh.”

Hai cô bé hiểu ra, cùng “ồ” một tiếng.

Đang trò chuyện thì điện thoại của Bùi Tinh đổ chuông, màn hình hiện hai chữ: Chồng yêu.

Bùi Tinh không thèm trêu anh, mặc kệ anh lưu cái tên này.

“Chồng tôi gọi điện, tôi bắt máy chút.”, Bùi Tinh nói với hai người kia.

Bùi Tinh đi sang bên cạnh, đưa lưng về phía quầy lễ tân, cũng đưa lưng về phía thang máy, cô nhỏ giọng nói: “Em đến rồi!”

Sơ Húc thấp giọng cười, “Ừ, đang ở dưới đấy à?”

Bùi Tinh đáp, “Ừm, anh đang ở đâu rồi?”

Đúng lúc này, thang máy “ting” một cái, Sơ Húc vận âu phục bước ra, tay cầm điện thoại để bên tai. Lâm Thanh và Hứa Nhân đang định chào câu “Tổng giám đốc!” thì Sơ Húc lại khẽ lắc đầu, ý bảo họ đừng nói gì.

Tuy tò mò, nhưng họ vẫn im lặng, đưa mắt nhìn Sơ Húc đi về phía Bùi Tinh. Cả hai cùng ngỡ ngàng, quay sang nhìn nhau với vẻ không thể tin nổi.

Sơ Húc cầm di động đứng phía sau cô, anh nói: “Em xoay người lại đi.”

Bùi Tinh quay lại, thấy Sơ Húc, cô cúp điện thoại rồi nhào vào lòng anh, “Anh xuống lúc nào đấy?”

“Vừa xong.”, Sơ Húc xoa đầu cô, làm tóc cô rối lên. Bùi Tinh liền giơ tay che đầu lại rồi làu bàu: “Rối tóc em.”

Lúc này đúng giờ tan tầm ở Quân Hiền, cả đám người tuôn ra khỏi thang máy.

Hiện giờ trên dưới công ty không ai là không biết Sơ Húc. Ngay khi cửa thang máy mở ra, nhìn thấy cô gái được anh ôm trong lòng, trên mặt rất nhiều nhân viên nữ hiện ra vẻ ghen tỵ và hâm mộ.



Cảnh đêm hôm nay thật đẹp.

Bùi Tinh đứng trước khung cửa sổ sát đất, Sơ Húc đứng ngay sau cô, anh ôm eo cô, hai tay đặt lên gò bụng nhỏ.

Những ánh đèn trên phố vừa được bật sáng, cả thành phố Thanh như chìm trong dải ánh sáng rực rỡ. Đúng khoảnh khắc lộng lẫy nhất, Sơ Húc khẽ gọi tên cô.

“Bùi Tinh.”

Bùi Tinh đáp “ừm” một tiếng, Sơ Húc ôm ghì cô vào lòng, giọng nói cất lên đầy dịu dàng, “Anh yêu em.”

Bùi Tinh mỉm cười, hai tay đặt lên bàn tay anh, lại được anh lật ngược cầm lại. Cô nói: “Em biết.”

…Em biết anh yêu em, anh không nói, em cũng biết.



Sáng hôm sau, Bùi Tinh mơ màng giở mình, cô giơ tay ra đỡ cổ như thói quen lúc mới dậy, bất chợt bị thứ gì đó lành lạnh cạ vào gáy. Cô mở mắt, bất giác đưa tay ra trước mặt nhìn. Trên ngón áp út thon dài có một chiếc nhẫn, kiểu dáng rất đặc biệt, viên kim cương rất lớn. Cô sững sờ trong giây lát rồi xốc chăn đi xuống giường.

Sơ Húc đã dậy từ lâu, mặc bộ đồ ngủ đôi giống Bùi Tinh, anh đang ở trong bếp chuẩn bị bữa sáng.

Bùi Tinh đứng ở cửa ho khan vài tiếng, Sơ Húc cười hỏi; “Dậy rồi à?”

Bùi Tinh dựa vào khung cửa, thấy anh không xoay người lại nhìn mình, cô hắng giọng rồi nói: “Anh Sơ, xin hỏi đây là cái gì?”

Sơ Húc chậm chạp rửa tay sạch sẽ rồi xoay người lại, ánh mắt đậm ý cười, anh nhìn cô, ôn tồn nói, “Bà Sơ, ý em nói là chiếc nhẫn trên tay em ư?”

Bùi Tinh đọ không lại độ mặt dày với anh, cô giơ tay ra, “Ai là bà Sơ? Anh giải thích đi xem nào!”

Sơ Húc lau khô tay, thong thả bước lại gần cô, kéo cô vào lòng rồi cười tít mắt, “Giải thích cái gì?”

“Giải thích cái nhẫn chứ gì.”

“Anh mua nhẫn cho em mà còn cần giải thích à?”

Bùi Tinh nghẹn họng, cô hỏi: “Anh không biết nhẫn có ý nghĩa gì à?”

Sơ Húc nhìn cô, giả vờ ngu ngơ.

Bùi Tinh tức sôi máu, cô nói: “Ngón giữa đeo nhẫn là đã đính hôn, còn ngón áp út đeo nhẫn là đã kết hôn…”

Cô còn chưa nói hết, Sơ Húc đã “à” một cái rồi bảo: “Thế thì kết hôn đi…”

Thế thì?

Bùi Tinh cúi đầu nhìn anh với vẻ giận dỗi, giọng nói cũng cao lên, “Cái gì mà thế thì? Anh còn không thèm cầu hôn mà đòi kết hôn luôn à?”

Sơ Húc không trêu cô nữa, anh thấp giọng cười một cái rồi bỗng quỳ một chân xuống đất.

Màn cầu hôn bất ngờ của anh khiến Bùi Tinh sửng sốt, hai mắt nhìn anh chằm chằm.

Phía sau anh là khung cửa kính rộng lớn, ánh nắng buổi sớm vẩy khắp gian phòng, anh quỳ ở chỗ ngược sáng, gương mặt nhuộm thẫm ý cười, giọng nói nghèn nghẹn đặc trưng mỗi sáng thức dậy, anh nói: “Bùi Tinh, em có đồng ý lấy anh không?”

Dáng vẻ nghiêm túc này của anh khiến Bùi Tinh không biết phải làm sao.

Sơ Húc liếm môi, đợi một lúc mà trong lòng vô cùng căng thẳng. Biết rõ đáp án của cô là “Em đồng ý!” mà anh vẫn căng thẳng.

Cái gọi là quá yêu chính là như thế, biết rõ kết quả, nhưng vẫn thấp thỏm lo cô không muốn, hồi hộp đến mức cả lòng bàn tay ướt đẫm mồ hôi.

Đợi vài phút mà Bùi Tinh vẫn như chưa định thần lại được, Sơ Húc hít sâu một hơi, lòng bàn tay, thậm chí cả trán cũng đổ mồ hôi nhiều hơn, anh bồn chồn nói: “Tiểu Tinh, trước kia ra biển kiếm được một viên kim cương hiếm, lúc đó anh đã muốn làm thành nhẫn tặng em rồi, em…có thích chiếc nhẫn này không?”

Không đợi cô trả lời, Sơ Húc lại hỏi: “Hoặc là, em có đồng ý lấy anh không?”

Em có thích chiếc nhẫn này không?”

Đồng ý lấy anh không?

Vầng dương bên ngoài chiếu vào càng lúc càng nóng, hệt như tình yêu giữa hai người họ.

Không biết qua bao lâu, trong phòng bỗng vang lên giọng nói có chút nghẹn ngào của Bùi Tinh, “Em thích chiếc nhẫn này.”

Không cho Sơ Húc đáp, Bùi Tinh mỉm cười, hai mắt ửng đỏ, cô nói tiếp: “Cũng đồng ý lấy anh.”

Em thích chiếc nhẫn này.

Cũng đồng ý lấy anh.

Cô đã từng ảo tưởng một ngày kia Sơ Húc sẽ cầu hôn mình. Không biết nó sẽ như thế nào? Ở một nơi đông đúc, anh quỳ xuống cầu hôn cô? Hoặc có thể là trong buổi họp đại gia đình, anh sẽ cầu hôn cô? Cô từng nghĩ tới đủ mọi cảnh tượng, nhưng đến giờ phút này , cô biết, bất kể anh dùng hình thức gì, chỉ cần là anh, cô sẽ đồng ý.

Trái ngược với vẻ hạnh phúc của Bùi Tinh, Sơ Húc thì lại mướt mải mồ hôi.

Nếu nói đến căng thẳng, thì có lẽ đây là khoảnh khắc căng thẳng nhất trong đời Sơ Húc. Anh đứng dậy ôm chầm lấy cô, như sợ cô đổi ý, anh vội vã hôn cô, cho đến khi cả hai cùng thở dốc, anh mới tì trán lên trán cô rồi trầm giọng nói: “Tiểu tổ tông, trong đời anh, giây phút vừa rồi còn đáng sợ hơn cả khi ra trận.”

Bùi Tinh giang tay ôm lấy anh, khẽ hôn lên cằm anh rồi thì thầm nói: “Sơ Húc, mình về gặp bố mẹ em đi.”

Sơ Húc ôm ghì lấy cô, yết hầu trượt khẽ, hốc mắt đỏ hoe, anh khàn giọng đáp: “Được.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.