Thật ra ấn tượng của mẹ Bùi với Sơ Húc khá tốt, đẹp trai, thành tích học tập tốt, kì thi nào cũng đứng đầu toàn trường, lại ngoan ngoãn, lễ phép. Một cậu con trai như thế, khó có ai mà không thích cho được. Thậm chí, rất nhiều lúc bà cũng từng nghĩ, có khi nào anh và Bùi Tinh sẽ ở bên nhau không, có khi nào anh sẽ trở thành con rể của bà hay không?
Thế nhưng, năm ấy Sơ Húc bỏ đi không lời từ biệt, làm con gái bà đau lòng đến mức trốn trong phòng khóc không chịu ra, chỉ qua hai ngày mà người đã gầy rộc đi.
Vậy nên, khi đọc được tin nhắn Bùi Tinh bảo sẽ đưa Sơ Húc về nhà ăn cơm, trong lòng bà có phần không vui.
…
Bùi Tinh ngồi trong văn phòng xem các chỉ số xét nghiệm của bệnh nhân, bỗng điện thoại đặt trên bàn đổ chuông. Ấn đường giần giật, cô đưa mắt nhìn… Là mẹ gọi.
Cô có thể đoán được mẹ muốn nói gì, hít sâu thở đều mấy lần, cô mới dám ấn nút nghe.
Cuộc gọi được kết nối, ngạc nhiên là mẹ không mắng Bùi Tinh mà chỉ im lặng.
Bùi Tinh cũng không nói gì, một lúc sau, cô bại trận trước, đành phải gọi: “Mẹ.”
Mẹ Bùi biết rõ còn hỏi: “Tin nhắn con gửi là có ý gì đấy?”
Sáng sớm Bùi Tinh đã gửi tin nhắn cho mẹ.
Tinh: Mẹ, tối nay con đưa Sơ Húc về ăn cơm, có chuyện muốn nói với mẹ.
“Thì về ăn cơm chứ sao.”, Bùi Tinh giả vờ ngớ ngẩn, “Sao thế ạ?”
“Sao là làm sao? Con còn không biết xấu hổ mà hỏi mẹ thế à?”, mẹ Bùi đột nhiên cao giọng, “Con có sĩ diện không hả? Người ta mới về có mấy hôm, còn chưa đến một tuần, thế mà con đã đòi dẫn người ta về nhà ăn cơm. Không có nó thì con sẽ thế nào? Sẽ thế nào hả?”
Bùi Tinh không ngờ mẹ Bùi lại kích động đến vậy, trong khoảng thời gian ngắn, cô không biết nên nói gì, chỉ đành im lặng để nghĩ xem nên làm thế nào để mẹ hạ hỏa.
Nhưng sự trầm tư này của cô lại bị mẹ Bùi coi là đang cam chịu, bà lớn tiếng quát: “Mẹ hỏi con, có phải con lại ở bên nó rồi không?”
Bùi Tinh không muốn giấu nữa, cô đáp “Vâng!” rồi hỏi, “Mẹ, có gì tối nay bọn con về rồi lại nói được không ạ?”
Mẹ Bùi cảm thấy cô lại đang định lảng sang chuyện khác, “Bùi Tinh, mẹ nói cho con biết, mẹ hi vọng con có thể cứng rắn lên một chút. Có phải nó dỗ dăm ba câu là con đã mủi lòng rồi lại bám theo nó phải không?”
“Không phải đâu mẹ, anh ấy yêu con, trước kia đã yêu rồi…”
Mẹ Bùi chặn ngang, “Yêu con? Yêu mà bỏ đi không nói để con khóc lóc khổ sở à? Mấy năm nay nó có về gặp con không? Không đúng không? Thế mà bảo là yêu cái gì? Con hèn mọn đến nỗi chấp nhận cả tình yêu như thế ư?”
Nghĩ đến những chuyện Sơ Húc từng phải trải qua, hai mắt Bùi Tinh đỏ lên, có lẽ là vì xót anh, cũng có lẽ là do cảm xúc bị dồn nén, cô cũng cao giọng với mẹ, “Mẹ hiểu cái gì? Sao mẹ biết là anh ấy không đi tìm con? Với lại lần này không phải là con theo đuổi anh ấy, mà là anh ấy theo đuổi con…”
Mẹ Bùi lại xen ngang, “Nó theo đuổi con? Bùi Tinh, nếu mẹ nhớ không nhầm, cổ họng nó hình như bị thương, nghe giọng nói là đoán ra được, con có nghĩ đến chuyện, vì bị như thế nên nó mới chọn con không?…”
“Mẹ!”, Bùi Tinh hoàn toàn nổi giận rồi, cô không thích nhất là nghe người không hiểu rõ sự việc đoán linh tinh, đặc biệt người này lại là mẹ mình. Trong thoáng chốc, cô hoảng hốt, nghẹn ngào nói: “Mẹ biết cái gì chứ! Cổ họng anh ấy bị như thế là vì con đấy.”
Những lời mẹ Bùi định nói bỗng bị câu nói này của Bùi Tinh chặn lại.
Bùi Tinh nén giọng thấp lại, “Mẹ, con vốn không muốn nói với mẹ những chuyện này, nhưng hiện giờ thành kiến của mẹ với anh ấy quá lớn, mẹ có thử nghĩ, con cảm thấy thế nào không?”
Mẹ Bùi không đáp, chỉ hỏi lại: “Lời con vừa nói rốt cuộc là có ý gì? Sao lại là vì con?”
“Mẹ, con vốn dĩ không muốn nói, anh ấy cũng chắc chắn không muốn nói với ai khác.”, Bùi Tinh lại một lần nữa nhớ tới khoảng thời gian đầy cô độc kia của Sơ Húc, hai mắt đỏ hoe, cổ họng đau rát, hệt như hồi còn nhỏ bị mắc xương cá, cô nghẹn ngào nói: “Nếu năm đó con không ra nước ngoài học bồi dưỡng, anh ấy sẽ không phải đuổi theo con mà gặp tai nạn, cũng sẽ không làm dây thanh quản bị hỏng như vậy.”
Và cũng sẽ không khiến cánh tay trái gần như bị phế bỏ.
Mẹ Bùi sững sờ, bàn tay cầm điện thoại cứng đờ.
Thấy bà không nói gì, Bùi Tinh bật khóc, khóc trong sự khó chịu, cô nói tiếp: “Mẹ! Mẹ nghĩ xem, cái con khó chịu nhất không phải chuyện đó. Anh ấy vốn dĩ có thể là một chiến sĩ hải quân được mọi người kính phục, tuổi còn trẻ mà đã lên đến hàm Thượng úy, tiền đồ rộng mở bao nhiêu, vậy mà chỉ vì tranh thủ đến gặp con nên gặp tai nạn, anh ấy chẳng làm quân nhân được nữa. Mẹ bảo con làm thế nào mới không đau lòng đây?”
Bùi Tinh hít mũi, nước mắt lưng tròng, cô vừa nức nở vừa nói: “Mẹ, con thật sự không thể không ở bên anh ấy, không phải vì thương hại, cũng không phải vì chuyện khác, chỉ vì con yêu anh ấy, đơn giản thế thôi, con không thể bỏ anh ấy được… Mẹ, chẳng phải ngày trước mẹ cũng quý Sơ Húc sao ạ? Hồi đó mẹ còn bảo muốn anh ấy làm con trai mẹ mà… Mẹ, con xin mẹ, đồng ý cho bọn con ở bên nhau đi, con với anh ấy bỏ lỡ tám năm rồi, anh ấy yêu con, bao nhiêu năm nay vẫn luôn đợi con.”
Có lẽ trong lúc nhất thời mẹ Bùi không thể tiếp thu được hết chân tướng này, hoặc có lẽ là đang nóng nên nói gì cũng không nghe lọt, bà hỏi lại một câu, “Con nói nó yêu con, vì con mà gặp chuyện, vậy mẹ muốn hỏi, hồi trước vì sao nó bỏ đi mà không nói câu nào?”
Bùi Tinh trầm mặc.
Mẹ Bùi không đợi câu trả lời của cô mà run rẩy cúp điện thoại. Nên nói tâm trạng bà đang mâu thuẫn thế nào đây? Bà thật sự không hài lòng chuyện Sơ Húc bỏ đi khiến con gái bà đau lòng suốt một quãng thời gian dài. Nhưng đúng là, bà rất quý Sơ Húc.
…
Sơ Húc đến siêu thị mua chút quà biếu, đang cất đồ vào cốp thì di động có chuông báo, là Bùi Tinh gửi tin nhắn tới.
Tinh: Sơ Húc, hồi trước tại sao anh lại bỏ đi?
Bùi Tinh không phải không tin anh, mà là vấn đề này, cô cũng muốn biết.
Nhưng nếu Sơ Húc không muốn nói, Bùi Tinh cũng coi như chưa từng hỏi anh.
Sơ Húc cho hết đồ vào cốp, đóng nắp lại. Anh ngồi vào ghế lại, nắm di động trong tay, trầm mặc một lúc rồi mới soạn tin nhắn gửi cho Bùi Tinh.
X: Tiểu Tinh, anh đồng ý là sẽ không nói dối em, nhưng chuyện này, hiện tại anh không thể nói được, anh chưa vượt qua được cửa ải này. Có lẽ một ngày nào đấy anh sẽ nói với em, nhưng em phải nhớ là, anh yêu em.
Bùi Tinh cụp mi mắt, đương nhiên là cô tin.
Tinh: Được. Em cũng yêu anh.
X: Nói với mẹ Bùi chuyện tối nay mình về ăn cơm chưa?
Bùi Tinh không nghĩ nhiều, trả lời đúng sự thật: Nói rồi.
Trong chốc lát, cô lại nhắn: Tối nay nếu mẹ em có nói mấy lời khó nghe thì anh cũng đừng để bụng, mấy hôm nay tâm trạng mẹ không tốt cho lắm.
Sơ Húc đọc hết tin nhắn này, một lát sau mới hồi âm: Được.
…
Sơ Húc về tới đại viện, lúc này mọi người đều đã đi ra ngoài. Anh đi đến nhà Bùi Tinh, xuyên qua tấm cửa kính, anh nhìn thấy mẹ Bùi đang thẫn thờ ngồi trên ghế sô pha. Sơ Húc liền bước tới, nhẹ nhàng gõ cửa.
Mẹ Bùi ngoảnh ra, thấy Sơ Húc, trong vô thức bà nghĩ liệu có phải con nhóc Bùi Tinh vừa kể cho anh nghe về cuộc nói chuyện vừa rồi hay không. Nhưng cũng chỉ là nghĩ thế, ngoài mặt thì bà chẳng biểu hiện gì, chỉ mỉm cười, “Sơ Húc đến đấy à?”
Mẹ Bùi vẫn cười như thường ngày, không nhìn ra được cảm xúc gì, “Con đến không đúng lúc rồi, bố Bùi vừa đi ra ngoài.”
“Mẹ Bùi, con đến tìm mẹ, không phải tìm bố Bùi ạ.”, Sơ Húc nói thẳng luôn.
“Tìm mẹ?”
“Mẹ Bùi…”, Sơ Húc ngồi thẳng người, hai tay đặt trên đầu gối, dáng vẻ chuẩn quân nhân, anh nói: “Thật ra, Bùi Tinh không biết con đến tìm mẹ.”
Mẹ Bùi không nói gì, chỉ là bàn tay đang rót trà bỗng khựng lại.
Phòng khách yên tĩnh đến mức chỉ còn lại tiếng ùng ục phát ra từ bình đun nước nóng, giữa bầu không khí trầm mặc đến quái lạ này, nghe ra rất sốt ruột.
Một lát sau, bà lạnh giọng hỏi: “Tìm mẹ có chuyện gì?”
Sơ Húc không ngốc, anh vốn vô cùng thận trọng, hôm nay đột nhiên Bùi Tinh hỏi anh về chuyện bỏ đi năm xưa, vả lại, ngày đầu tiên anh trở về, mẹ Bùi cứ nhìn chằm chằm vào Bùi Tinh, cả câu nói cuối cùng ban nãy cô nói nữa.
Tất cả đều chứng minh, mẹ Bùi có vẻ không thích anh.
Sơ Húc đi thẳng vào vấn đề, “Mẹ Bùi, con với Bùi Tinh đang yêu nhau.”
Mẹ Bùi không đáp.
Sơ Húc nói tiếp: “Con biết trước kia con đi mà không nói lời nào, chắc chắn đã khiến Bùi Tinh đau lòng, thế nên mẹ không hài lòng về con cũng là điều bình thường.”
“Con bé nói với con à?”
“Không ạ, là con tự suy đoán.”
Yết hầu Sơ Húc khẽ trượt một cái, “Mẹ Bùi, là con theo đuổi Bùi Tinh, mẹ đừng mắng cô ấy.”
Mẹ Bùi cúi đầu, trong lòng dù đã có đáp án nhưng vẫn hỏi: “Tại sao?”
“Mẹ Bùi.”, lần đầu tiên Sơ Húc tỏ vẻ khúm núm như vậy trước mặt bề trên, anh nói: “Vì con yêu cô ấy, con không nỡ để cô ấy bị mắng, không nỡ để cô ấy chịu ấm ức.”
Mẹ Bùi nhớ đến cuộc điện thoại vừa rồi, nhớ đến những chuyện Bùi Tinh nói, lại quay sang nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Sơ Húc lúc này. Bà bỗng hơi hoài nghi, có phải mình quá đáng rồi không? Nhưng rõ ràng là bà chưa làm gì cả, thậm chí còn chưa kịp nói lời tàn nhẫn với Sơ Húc. Bà thu tầm mắt lại, che giấu sự dao động trong mắt, “Thế nên bây giờ con đến đây là để làm gì? Để báo cho mẹ biết là hai đứa đang yêu nhau ư?”
“Không ạ, mẹ Bùi…”, Sơ Húc nói: “Con không nói cho cô ấy biết là con đến đây, con sợ tối nay mẹ phản đối sẽ làm cô ấy buồn, thế nên con đến trước, nói thẳng ra thì là con đến để nghe mẹ mắng, để mẹ trút giận.”
Mẹ Bùi sửng sốt.
“Nếu mẹ có gì bất mãn về con, mong mẹ nói ra trước, con sẽ sửa. Con không muốn tối nay cô ấy về lại bị khó xử, con muốn cô ấy ngày nào cũng phải thật vui vẻ.”
Lần này thì mẹ Bùi đã hiểu, bà hỏi: “Ý của con là, bảo mẹ nói hết những bất mãn với con trước, tối nay hai đứa về đây, mẹ không được nói không đồng ý với con bé đúng không?”
Sơ Húc gật đầu.
“Mẹ Bùi, con muốn cô ấy hạnh phúc bên con.”, Sơ Húc càng khúm núm hơn, “Con muốn cô ấy được vui vẻ, không muốn cô ấy vì những chuyện này mà phiền muộn.”
Mẹ Bùi: “Con dám chắc chắn là mẹ sẽ đồng ý để cho hai đứa ở bên nhau à?”
“Không phải là chắc chắn ạ.”, Sơ Húc ngước mắt lên nhìn mẹ Bùi, giọng nói khàn khàn nhưng lại đầy sự kiên định: “Mà là con không bao giờ từ bỏ Bùi Tinh, bất kể thế nào, con cũng sẽ không từ bỏ cô ấy… Mẹ Bùi, con và cô ấy đã bỏ lỡ tám năm rồi, đó là điều con hối hận nhất trong cuộc đời con, con không muốn bỏ lỡ thêm nữa. Năm nay con hai sáu tuổi, hai sáu năm nay, trừ tám năm kia ra, con với cô ấy gần như ngày nào cũng ở bên nhau. Thế nên con muốn những ngày tháng sau này, con và cô ấy cũng sẽ hạnh phúc bên nhau. Con yêu cô ấy, yêu vô cùng.”
Hai mắt mẹ Bùi đỏ hoe, bà không biết nên nói gì với hai đứa nữa, bà đâu có nói sẽ không đồng ý cho hai đứa ở bên nhau, chỉ là không muốn con gái mình sẽ lại đau lòng thêm lần nữa mà thôi. Ngẫm lại những lời Bùi Tinh và Sơ Húc nói, cổ họng bà nghẹn ứ như bị mắc xương, muốn nói một câu “Vậy hai đứa phải thật hạnh phúc nhé!” mà lại không nói nổi, lời đến bên miệng rồi lại đổi thành: “Con về trước đi, để mẹ suy nghĩ lại đã.”
“Mẹ Bùi.”, Sơ Húc có cảm giác câu nói vừa rồi là biến thể của không đồng ý, giữa việc mất Bùi Tinh và mất đi tự tôn của mình, anh không chút do dự chọn Bùi Tinh, thế nên, anh hạ quyết tâm…
…Anh quỳ xuống.
“Thằng bé này, con làm gì đấy!”, mẹ Bùi bỗng hoảng hốt.
“Con thật sự rất yêu cô ấy, mẹ, con không muốn cô ấy buồn.”, Sơ Húc quỳ dưới đất, hai hốc mắt thoáng đỏ.
Mẹ Bùi đứng phắt dậy, tóm tay đỡ anh đứng lên, thấy anh không nhúc nhích, bà nói: “Mẹ đâu có không đồng ý, con quỳ xuống làm gì!”
“Mẹ Bùi, con không có nhiều cái tám năm để bỏ lỡ cô ấy nữa.”, Sơ Húc cúi đầu, hệt như chàng thanh niên làm chuyện có lỗi, “Con không sợ mẹ chê cười, mấy năm nay, con luôn nằm mơ được ở bên cô ấy… Mẹ, từ lúc cô ấy còn bọc tã, con đã biết cô ấy rồi. Lúc còn bé, con từng nắm tay cô ấy chập chững bước đi, cũng từng ôm cô ấy dỗ dành lúc cô ấy khóc, nhìn cô ấy vừa nhổ răng vừa sụt sùi, từng nhìn cô ấy trốn trong phòng con trộm đọc tiểu thuyết, từng lấy phận anh trai quát mắng cô ấy, từng bảo bọc cô ấy khỏi bị ảnh hưởng bởi những dụ dỗ xấu khi cô ấy đang tuổi mới lớn. Từ hồi mẫu giáo cho đến lúc thi đại học, con với cô ấy đều một tấc không rời, từng ấy thời gian không hề ít, nhưng tám năm kia, là tám năm con tiếc nuối nhất… Mẹ Bùi, con xin mẹ, cho con một cơ hội để bù lại tám năm đó, dùng cả đời để bù lại nỗi tiếc nuối đó.”
Mẹ Bùi vừa khóc vừa rút giấy ăn lau nước mắt, bà cảm thấy chỗ nghẹn ứ trong cổ họng càng đau buốt hơn, lời nói ra chỉ còn câu: “Đối xử tốt với con bé nhé.”
Mà trong văn phòng, ngay lúc Sơ Húc đến nhà thì Bùi Tinh đã nhận được điện thoại của mẹ, những lời anh nói, cô nghe được toàn bộ.