Vầng Sáng Nhạt

Chương 10



Editor: Cynlia

Chẳng mấy chốc đã có kết quả xét nghiệm, người chết quả thực là Lưu Nhiễm.

"Đội trưởng Lục đang thẩm vấn, có khi nào hung thủ là tên Lưu Thắng Kỳ này không?" Giọng Lưu Dương truyền qua điện thoại có vẻ hóng hớt, "Con gái mình mà cũng ra tay được nữa hả?"

"Chưa thẩm tra được gì mà đã kết tội người ta rồi?" Từ Qua nhíu mày, "Vụ này không đơn giản như vậy, đừng quên Lưu Nhiễm còn bị xâm hại."

"Chị có mang bữa sáng không?"

"Có, tôi sắp đến rồi."

Từ Qua cúp máy xuống xe buýt, uống hết ngụm sữa bò thì thấy Lục Thịnh.

"Từ Qua."

"Ở đây." Từ Qua nhanh chóng ưỡn thẳng người, tinh thần phấn chấn, "Đội trưởng Lục."

"Phải lái xe tới sao?"

"Ừ."

Lục Thịnh ném chìa khóa sang, Từ Qua vội chụp lấy rồi đuổi theo, "Chúng ta đi đâu vậy?"

"Nhà ga."

Từ Qua vội vàng kéo cửa xe ngồi vào, nhìn bánh bao trong tay, hoàn toàn vứt bỏ Lưu Dương. Lục Thịnh đã lên xe, ngón tay thon dài bóp trán, nhắm mắt nghỉ ngơi, lộ ra hàng mi dày và rậm.

Từ Qua mím môi, "Đội trưởng, anh ăn sáng chưa? Tôi có mua dư một phần."

Lục Thịnh thả tay xuống nhìn Từ Qua, ánh mắt thâm trầm, không nói có cũng chẳng nói không.

Từ Qua thấy thế bèn đưa túi giấy cho Lục Thịnh, "Bánh bao chỗ này làm cũng được lắm."

Lục Thịnh nhận lấy, "Cảm ơn."

Lòng Từ Qua lập tức nở hoa, lại vội vàng lấy từ balo một hộp sữa bò, "Là tôi tiện tay thôi, không cần khách sáo."

Lưu Dương muốn ăn thì tự đi mà mua, Từ Qua đã sớm ném anh ta tới chín tầng mây, tình đồng đội là cái gì cô không biết.

Lúc này Lục Thịnh không nhận ngay, chỉ chăm chú nhìn Từ Qua rồi mới đưa tay, "Hiện cô ở chỗ nào?"

"Đường Xuân Huy."

"Hoàn cảnh ra sao?"

Từ Qua khởi động ô tô, quan sát xung quanh qua kính chiếu hậu rồi đánh tay lái ra đường lớn, "Cũng khá ok."

"Tiểu khu còn phòng trống không?"

Từ Qua ngẩn ra, quay đầu nhìn Lục Thịnh.

"Chú ý phía trước." Lục Thịnh chỉ ra sự bất cẩn của cô.

Từ Qua vội hướng mắt về trước, tay hết nắm chặt rồi lại buông lỏng, "Anh đang định tìm phòng trọ hả?"

"Ừ." Lục Thịnh uống một ngụm sữa bò, khẽ nhíu mày.

Từ Qua nghĩ nát óc xem trên đường Xuân Huy có tiểu khu nào gần mình, chỗ nào tốt tốt một chút. Lục Thịnh tới thành phố C mà không tìm được phòng trọ sao? Từ Qua chuyển động yết hầu.

"Phòng thì nhiều lắm, tiểu khu tôi ở có một nhà muốn cho thuê, chỉ là chỗ chúng tôi ---"

"Là loại căn hộ nào?" Lục Thịnh cắt ngang lời cô.

Nếu không phải còn có Lục Thịnh ngồi cạnh, có lẽ Từ Qua đã nhảy dựng lên. Cô khẽ tằng hắng, đánh tay lái rẽ vào đường lớn, "Một phòng ngủ, một phòng khách. Nhà khá nhỏ, điều kiện cũng không tốt lắm."

Lục Thịnh không có thói quen ăn đồ của người khác, nên anh không hề động đến túi bánh bao, chỉ uống mỗi sữa bò.

(Anh không ăn đồ của người khác đâu, anh chỉ uống thôi J)

"Cụ thể là ở chỗ nào?"

Tim Từ Qua trật một nhịp, rất nhiều suy nghĩ lướt qua đầu. Lục Thịnh ở cùng tiểu khu với cô! Trời ạ!

"Nếu tối nay tan ca anh có thời gian, tôi sẽ dẫn anh đi xem một chuyến." Từ Qua cố gắng khiến giọng mình nghe bình thường nhất có thể.

"Cứ vậy đi." Anh lời ít ý nhiều.

Từ Qua lại mím môi, thấy phía trước là đèn đỏ nên cô dừng xe, hạ cửa kính cho gió lùa vào, len lén hít một hơi bình ổn cảm xúc. Cô quay đầu nhìn Lục Thịnh, anh đã uống xong sữa bò, đang nhìn di động.

"Đội trưởng Lục, tôi có thể hỏi anh một vấn đề không?"

"Muốn hỏi gì?"

"Sao hôm qua anh biết được người bị hại là Lưu Nhiễm?"

"Nhờ móng tay." Giọng anh nhàn nhạt, "Tôi từng nhìn ảnh chụp cá nhân của cô ta."

Thế mà Từ Qua lại có thể quên điều tra điểm này, cô cũng để ý đến móng tay, gật đầu, "Tôi hiểu rồi."

"Lái xe đi."

Lúc này Từ Qua mới chú ý tới đèn tín hiệu đã đổi màu, lập tức lái xe đi tiếp. Hai mươi phút sau bọn họ đến ga tàu cao tốc. Vào ngày 4, Lưu Nhiễm mua vé từ thành phố Z đến thành phố C, là chuyến tàu vào buổi tối từ 9 giờ đến 11 giờ 20.

Bọn họ tìm được lịch sử xuất vé của Lưu Nhiễm. Mang đồ lên xe, Lục Thịnh ngồi ở ghế điều khiển lái xe ra ngoài.

"Buổi tối có thể phải đến thành phố Z một chuyến."

"Không thành vấn đề, tôi sao cũng được."

Nhờ dựa vào thời gian xuất vé nên việc điều tra camera giám sát cũng dễ dàng hơn. Lưu Nhiễm đến nơi sớm hơn dự kiến vào lúc 11 giờ, 11 giờ 25 mới rời khỏi ga. Cô ấy khoác chiếc áo màu hồng nhạt, cũng không mang theo hành lý lỉnh kỉnh mà chỉ xách một chiếc túi. Cô ấy luôn cúi đầu nhìn điện thoại, không đến khu chờ thuê xe mà đi thẳng khỏi nhà ga, ra đến bãi đỗ xe. Camera theo dõi ở quảng trường phía tây cho thấy, bãi đỗ xe ở phía đông, cũng là góc chết.

"Không thấy Lưu Nhiễm nữa."

Từ Qua nhíu mày nhìn chằm chằm màn hình, "Xem camera ở phố Trường Hưng."

"Hiện giờ không có camera nào quay được đến chỗ cô ta lên xe."

"Hơn mười một giờ tối, phố Trường Hưng hẳn là không có nhiều xe lắm, điều tra từng chiếc một."

Lục Thịnh từ bên ngoài đi vào, "Sao rồi?"

"Có khả năng cô ấy đã lên xe người quen rời đi. Khúc lên xe là góc chết của camera, trước mắt không có phát hiện gì." Từ Qua chừa một chỗ để Lục Thịnh ngồi xuống, Lưu Dương vỗ vai cô, nghiêng đầu nói nhỏ, "Thật sự có rất nhiều xe là đằng khác, chị không biết đâu, phố Trường Hưng kia một ngày hai mươi bốn giờ có lúc nào không tắc đường chứ."

Ánh mắt chuyên chú của Lục Thịnh chưa từng rời khỏi màn hình máy tính, anh tua nhanh đến 11 giờ 40. Từ Qua kéo ghế ngồi xuống, nói, "Đội trưởng Lục, Lưu Nhiễm không quay trở lại ga nữa đâu, chúng tôi đã xem kĩ rồi."

"Tôi không tìm Lưu Nhiễm."

Trên màn hình xuất hiện một người, Lục Thịnh nhấn tạm dừng, nghiêng đầu ra chiều đang hỏi Từ Qua "đây là ai".

Từ Qua khom người nhìn màn hình, là một người đàn ông trẻ, mặc áo khoác đen, có vẻ đang tìm gì đó. Trông rất quen, Từ Qua nghĩ một lát vẫn không nhớ ra đã gặp anh ta ở đâu, quay đầu nhìn Lục Thịnh, "Là hung thủ ư?"

"Đổng Triết."

Đổng Triết cũng đến chỗ đậu xe kia, mặt sau của camera không thấy anh ta xuất hiện nữa.

Lục Thịnh đứng lên, nhấc tay sửa sang lại cổ áo, "Hiện tại tập trung điều tra chiếc xe đêm đó, có thể là xe của bạn bè, cũng có thể là thông qua internet gọi xe hoạt động không giấy phép."

"Được, chúng tôi sẽ điều tra cẩn thận."

"Đổng Triết không phải người thành phố C, điều tra lịch sử thuê khách sạn cùng với camera ngày đó."

"Được."

Lục Thịnh liếc Từ Qua, "Cô đến văn phòng tôi."

Từ Qua nhanh chóng đẩy ghế đứng dậy, bước nhanh đuổi kịp Lục Thịnh. Anh vào phòng mặc áo khoác, nói: "Lập tức đến thành phố Z. Cô có cần chuẩn bị gì không?" Anh nâng tay xem đồng hồ, "Cho cô mười phút sửa soạn."

"Không cần mang gì hết." Từ Qua đáp, "Anh nghi ngờ Đổng Triết ư? Còn Lưu Thắng Kỳ thì sao? Loại bỏ hiềm nghi rồi hả?"

"Lưu Thắng Kỳ không có thời gian gây án, vào ngày 4 ông ta vì thiếu nợ bị người ta đánh đến mức nhập viện, phải nằm viện mấy ngày." Lục Thịnh vừa cài nút áo khoác vừa nói "Đổng Triết khá đáng nghi, tôi đã liên hệ với Cục cảnh sát thành phố Z rồi."

"Tôi sẽ đi đặt vé."

Lục Thịnh cất tiền vào ví, bước nhanh đến cửa, "Đã đặt rồi."

Từ Qua mang balo cùng Lục Thịnh rời đi. Sau khi lên xe, cô xem qua một lượt tài liệu về Đổng Triết. Thời gian Đổng Triết báo án cũng rất kì lạ, bạn gái mất tích mười ngày mới báo cảnh sát là sao? Hơn nữa, anh ta còn theo Lưu Nhiễm đến thành phố C, lúc báo án cũng không hề đề cập đến việc này. Anh ta rất kì quái, vừa có động cơ lại có thời gian gây án, là anh ta ư?

Lúc Lục Thịnh và Từ Qua lên tàu là 1 giờ 30. Lục Thịnh nhận điện thoại, nhỏ giọng trò chuyện cùng đối phương. Toa tàu vắng lặng, Từ Qua liếc thấy anh đang nói chuyện riêng liền đứng dậy ra khỏi toa.

Đứng ở đoạn giao nhau của mấy toa, Từ Qua dõi mắt ra ngoài cửa sổ, dựa vào vách tường rồi nhắm mắt lại. Cô muốn hút thuốc, nhưng nơi này là toa không hút thuốc, chỉ có thể kìm nén ham muốn. Cô thở dài, trên đỉnh đầu là loa phát thanh đang vang lên thông báo đưa cơm. Từ Qua thẳng người dậy, sửa sang quần áo rồi bước nhanh đến xe phát cơm.

Cầm hai phần cơm trở về, Lục Thịnh còn đang lật xem tài liệu, Từ Qua ngồi cạnh anh rồi đưa cơm qua, cũng không nói gì thêm. Lục Thịnh nhận lấy, "Cảm ơn."

Từ Qua lấy trong balo hai chai sữa chua, đặt trước mặt anh một chai, còn mình vặn nắp chai còn lại tu hết nửa bình. Cô vẫn nghĩ mãi về vụ của Lưu Nhiễm, camera gần điểm vứt xác cũng xem kĩ rồi mà vẫn không thấy người nào khả nghi. Có thể tránh được camera theo dõi, chứng tỏ hung thủ rất quen thuộc thành phố C.

"Tôi nghĩ hung thủ có thể là người thành phố C. Chắc chắn hắn có nhà ở thành đây. "

"Vì sao?"

Từ Qua tách đôi đũa, "Nếu hung thủ vứt xác ngay sau khi giết hại nạn nhân, thời gian phát hiện xác sẽ không lâu như vậy, tuy lượng người đến công viên Tân Hà không lớn nhưng cũng chẳng vắng đến mức thi thể ngâm dưới sông hơn nửa tháng mới bị phát hiện. Hắn phải có nhà ở thành phố C, nói đúng hơn, là một nơi để chứa xác."

Cơm trêu tàu mùi vị chẳng ra sao, lấp đầy bụng đã là tốt lắm rồi. Từ Qua nói tiếp, "Công viên Tân Hà có hệ thống camera tương đối dày đặc nhưng hung thủ vẫn có thể thành công tránh thoát, người ngoài thành phố C không thể làm được."

Lục Thịnh có vẻ đăm chiêu, ánh mắt trầm xuống.

Từ Qua còn định nói tiếp thì một người mang balo đã ngồi xuống bên cạnh. Từ Qua quay đầu nhìn thoáng qua người đó, dừng câu chuyện, cúi đầu tập trung ăn cơm. Lục Thịnh vốn không phải người nói nhiều, nay Từ Qua cũng không nói gì nên chỗ hai người hoàn toàn im ắng. Từ Qua vừa dùng bữa vừa miên man suy nghĩ, không biết Lục Thịnh có bạn gái chưa, cũng không biết bạn gái anh là kiểu người thế nào.

"Hãng sữa chua này cho quá nhiều chất phụ gia, không tốt cho sức khỏe." Lục Thịnh đột nhiên mở miệng, giọng nói vẫn nhàn nhạt như cũ.

Cho anh uống mà anh còn lắm chuyện vậy? Thế có uống nữa không? "Thật không? Tôi uống hơn nửa năm rồi mà."

Lục Thịnh nói tên một hãng khác, "Cô có thể thử xem." Anh tạm dừng vài giây rồi bổ sung, "Phải chăm sóc dạ dày cho tốt."

Bởi vì chuyện sữa chua mà Từ Qua như bị Lục Thịnh thọc cho một gậy, mặt trắng bệch, thế mà giờ thành ra anh đang quan tâm đến dạ dày của cô. Anh biết mình đau dạ dày? Cô lập tức tươi rói, "Uống nốt mấy chai này tôi sẽ đổi hãng khác, cảm ơn đội trưởng Lục."

Lục Thịnh chỉ uống một ngụm nhỏ sữa chua, sau đó không đụng vào nữa.

"Không cần khách sáo." Xa cách lạnh nhạt.

Từ Qua không kiềm được, quay đầu qua chỗ khác len lén nhoẻn miệng cười, lại cố làm ra vẻ bình tĩnh. Ho khan một tiếng, cô ngồi thẳng dậy bỏ đôi đũa vào hộp cơm, nhìn về phía Lục Thịnh định, nói lảng sang đề tài khác thì điện thoại đổ chuông. Từ Qua nhìn màn hình, tâm trạng chùng xuống theo tiếng chuông vang lên dồn dập, nụ cười cũng biết mất trên gương mặt.

HẾT CHƯƠNG 10.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.