Maity nức nở một hồi mới lấy lại được bình tĩnh, và tất nhiên là không có chút không lao nào của Turan trong đó.
– Thế, yêu cầu vào đội của anh là gì? – Maity cất tiếng hỏi.
Turan nhìn Maity một chút, cẩn thận dò xét xem cô ta còn bị ảnh hưởng bởi lời nói vừa nãy của mình hay không rồi mới bảo:
– Trước hết thì thành viên tổ đội không được phép rời đội vì bất kỳ lý do gì.
– Tôi không hiểu.
Maity đáp ngay, không có vẻ gì là có bỏ ít thời gian nghĩ ngợi về điều Turan vừa nói.
– Lời sao nghĩa vậy. Không có gì sâu xa ở đây hết. – Turan khẳng định.
Maity ra vẻ suy nghĩ hồi lâu, bảo:
– Thế thì tôi càng không hiểu. Chẳng lẽ nếu rời đội thì sẽ phải nộp phạt hàng trăm nghìn xen?
– Cô chỉ cần biết thế là được. Tôi có cách xử lý của riêng mình.
Turan đáp, không hề có ý định giải thích ngọn ngành cho Maity. Nếu nó bảo thẳng rằng sẽ tìm cách khiến kẻ rời đội chết lên chết xuống, trừng phạt họ theo cách mà họ không dám nghĩ trải qua thì tổ đội của nó sẽ bị coi là một nhóm người cực đoan mất. Những điều như vậy chỉ nên cho thành viên trong tổ đội biết mà thôi.
– Nói tóm lại thì, nếu muốn vào tổ đội của anh, tôi phải đảm bảo chính mình sẽ không rời đi trong tương lai, phải không?
– Không sai. – Turan gật đầu đáp – Và tất nhiên phải được tôi cho phép.
Maity không mất quá lâu để hiểu được điểm mấu chốt ở đây. Cô ta dù gì cũng không phải kẻ ngốc, chỉ là quá dễ tin người khác mà thôi.
– Thế, khi tôi tốt nghiệp, tôi có thể tham gia vào đội của anh chứ?
Câu hỏi bất chợt của Maity làm Turan chau mày khó hiểu. Đây không còn là lời đề nghị nữa mà giống một lời hứa hẹn hơn. Một học sinh tốt nghiệp học viện Ma pháp Hoàng gia Enria sẽ cần trải qua quá trình học và kiểm thí gắt gao suốt mấy năm liền, nhưng thường thì không dưới mười năm.
Và hơn cả, từ sau Đại Thánh Thế, đã có thêm một điều kiện cần thiết để có thể tốt nghiệp là đột phá được giới hạn Thần cấp 15.
Vừa học ma pháp, vừa tranh thủ du hành nâng cao Thần cấp, nghe thế nào đi nữa thì khoảng thời gian tiêu tốn cũng sẽ tới mười mấy năm. Dù cho Maity có là thiên tài thì cô ta cũng phải mất ít nhất là năm năm để làm được chuyện đó.
Mà cô ta thì trông đâu có giống một thiên tài chút nào đâu chứ.
– Anh cười cái gì chứ!? Tôi nhất định sẽ tốt nghiệp cho anh coi!
Tiếng gắt của Maity làm Turan giật mình. Nó trong lúc nghĩ ngợi đã bất giác mỉm cười làm lộ ra sự không tin tưởng của mình.
“Cũng tại lời cô ta giống y như đang chọc cười vậy.”
– Nói vậy, cô định trở về trường, chăm chỉ học tập? – Turan cất tiếng hỏi.
– Phải. – Maity gật đầu đáp – Tôi cũng định mang theo Lily.
Một ngọn lửa bất chợt bùng lên trong lòng Turan mà suýt nữa thì nó đã không kiềm được mà đứng hẳn dậy vồ tới tóm Maity hỏi cho ra lẽ. Nhưng may là từ sau khi đột phá Nihr, cảm xúc của nó đã trở nên dễ kiểm soát hơn.
– Tại sao? – Turan thắc mắc – Lily chỉ là một Nihr thôi mà?
– Anh có điều không biết, ở học viện Ma pháp Hoàng gia cũng có không ít Nihr đâu. – Maity đáp.
Turan quả thật không biết điều này. Trong suy nghĩ của nó, một người lựa chọn đi theo con đường ma pháp thì nên có thể thăng cấp được, không thì sẽ mãi quẩn quanh ở việc nghiên cứu mấy ma pháp vặt vãnh mà thôi. Cơ bản mà nói, lượng ma năng trong cơ thể không bù đắp được yêu cầu thực thi ma pháp, thế thì còn có thể học tập thứ gì.
– Nhưng như vậy thì giải thích được gì? – Turan lại hỏi.
– Vậy chứ anh nghĩ, trước khi Đại Thánh Thế xảy ra, học viện Ma pháp Hoàng gia lại là như thế nào?
Nghe lời này của Maity, Turan rất nhanh nhận ra điều cô ta đang muốn nói tới.
Trước Đại Thánh Thế, dù rằng vẫn có những người sở hữu khả năng siêu việt, nhưng phần lớn đều là người bình thường, cũng tức là Nihr bây giờ. Đại Thánh Thế xảy ra, những kẻ vốn dĩ mạnh, trực tiếp mang lên người Thần cấp cao, những người bình thường thì hầu hết đều nhận lấy Thần vận mà thăng lên Thần cấp 1, và rất rất ít số còn lại phải chấp nhận số phận dưới đáy xã hội của mình.
Vậy thì theo lời của Maity, những Nihr đang sống trong học viện Ma pháp Hoàng gia hẳn là những người đã là học sinh từ trước Đại Thánh Thế.
– Dù thế nào thì Nihr hẳn cũng không được đối xử tốt, phải không? – Turan cất tiếng.
Vẻ mặt Maity hơi xìu xuống, nhưng rất nhanh, cô ta liền đáp:
– Không phải ai cũng vậy. Các giáo sư dù là Nihr nhưng vẫn giữ vững vai trò cùng sự tôn nghiêm của mình.
Turan không tin. Nó có muốn tin cũng không được. Bản thân đã trải qua và trông thấy vô vàn số phận của các Nihr, nếu nó tin lời Maity thì khác gì phủ nhận thực tế mà chính mình và những ai giống mình đã gánh chịu đâu. Thậm chí, nghe lời của cô ta, nó còn có chút cảm giác như đang bị xúc phạm.
Nhưng Turan không định đôi co với Maity vể việc này, chỉ bảo:
– Quan trọng là Lily thì sao? Cô có thể đảm bảo con bé không bị đối xử tệ à?
– Cái này…
– Cô không thể! – Turan nói lớn – Cũng không ai có thể. Bản thân yếu kém, bị khinh miệt là điều tất nhiên rồi, chỉ có thể nghe theo thôi.
Trước lời của Turan, Maity chỉ có thể cúi đầu chịu phép. Cô ta hoàn toàn không phản bác được. Sống ở làng Veilr này dù không bao lâu, nhưng vẫn đủ để cô ta hiểu tình hình hiện tại. Hơn cả, đâu phải là Maity chưa từng thấy Nihr bị đối xử tệ ngay trong học viện Ma pháp Hoàng gia đâu chứ.
Dù vậy, khi nghĩ đến Lily, Maity vẫn cố nắm lấy một tia hi vọng, quyết định ngẩng đầu lên cất tiếng:
– Tôi biết mình không ở vị thế có thể nói lời này, nhưng mà Lily nên được học sâu hơn về ma pháp. Con bé rất có tài năng, cũng rất yêu thích.
Turan biết là Lily rất giỏi về ma pháp, nhưng đây không phải là con đường mà cô bé này nên đi theo. Ít nhất là trước khi đột phá được giới hạn Nihr đáng nguyền rủa.
– Việc này đừng nói nữa. – Turan nghiêm giọng – Cô không khiến tôi đổi ý được đâu.
– Anh dựa vào đâu mà quyết định tương lai con bé chứ!?
Maity gắt, giọng hoàn toàn là mất bình tĩnh.
Turan nhìn Maity một chút, biết không thể cứ vậy ép cô ta im lặng, bảo:
– Thế, sao cô không nghe lời con bé nói một chút?
Turan quay đầu về phía cửa, nơi đó không ai khác chính là Lily đang đứng nép ở một bên. Con bé đã đến được một lúc rồi, nhưng nghe tiếng cãi vã nên không dám vào. Turan vốn định cứ thế để mọi chuyện qua đi, sau đó mới tìm gặp an ủi Lily, nhưng tình hình hiện tại thì làm như thế là hạ sách.
Để mất đi cơ hội ba mặt một lời này sẽ khiến Lily không tránh khỏi nuôi lấy một hạt giống của sự nghi ngờ trong lòng mình.
– Lily!? – Maity thốt – Em tới được bao lâu rồi?
– E-em mới tới…
Turan cố tình trừng mắt nhìn Lily một chút. Đây không phải là lúc con bé nên nói dối. Con bé không được tạo cho mình một tật xấu như vậy, trong tình huống như thế này.
– Em… Từ lúc chị Maity nhắc tới em ạ.
Maity nghe, ngồi thừ ra trên ghế một lúc, rõ ràng là hối hận vì đã không cẩn thận hơn.
– Chị xin lỗi.
– Về chuyện gì ạ? – Lily thắc mắc.
– Chị cũng không biết. Chỉ là cảm thấy mình nên xin lỗi.
Maity không còn tỉnh táo nữa rồi. Cô ta giờ nói thêm chỉ tổ khiến tình huống càng thêm tệ.
– Lily. – Turan cất tiếng – Nếu em đã nghe được rồi thì nói anh biết, bây giờ em có muốn đến học viện Ma pháp Hoàng gia không?
– Em không.
Lily đáp, gần như là ngay lập tức, và hoàn toàn nằm trong dự đoán của Turan. Nếu nói về người hiểu con bé nhất thì đó không ai khác ngoài nó cả.
– Chị hiểu rồi. – Maity đáp gọn.
– Được rồi. – Turan bảo – Em về phòng đi, Lily. Anh sẽ nói chuyện với em sau.
– Vâng ạ.
Lily lên tiếng, nán lại nhìn dáng vẻ có phần suy sụp của Maity một chút rồi mới quay người rời đi. Con bé rõ ràng là rất quan tâm tới cô ta, nhưng trước sự nghiêm khắc của Turan thì không còn cách nào ngoài nghe theo.
Turan cùng Maity ngồi ở lại, hai người không ai nói lời nào, cứ thế giữ im lặng, riêng phần mình suy nghĩ. Bầu không khí lúc này như thể bị ép cho đông cứng lại vì một áp lực vô hình nào đó.
– Con bé thật sự là một thiên tài, anh biết không?
Maity đột nhiên cất tiếng, phá vỡ bầu không khí im ắng bao lấy hai người. Turan không đáp, chỉ lắng nghe. Nó biết bây giờ bản thân nên để cô gái này bộc bạch cho tỏ lòng mình. Quá rõ ràng, cô ta phản ứng đế mức thái quá để đưa Lily đến học viện là phải có lý do không đơn giản.
– Mười hai tuổi, chỉ mới mười hai tuổi thôi đã có thể khai mở vòng vận chuyển ma năng rồi. Dù chỉ mới là hình thức ban đầu nhưng trong lịch sử thì chỉ có người dựng nên tòa tháp Ma pháp Tối thượng là làm được điều đó mà thôi.
Tòa tháp Ma pháp Tối thượng, Turan đã từng nghe về công trình này, nhưng không quá nhiều. Nó chỉ biết rằng tòa tháp nằm ở lục địa phía Tây, được dựng nên bởi đại pháp sư Velduran vào gần một trăm năm trước. Ông ta tồn tại như một huyền thoại từ lúc đó, và cho đến bây giờ thì chẳng còn mấy người tin vào chuyện đó nữa. Dù gì thì tin tức về vị pháp sư này đã mất bẵng đi từ hơn tám mươi năm trước rồi.
Nhưng vấn đề là Lily vậy mà đã khai mở thành công vòng vận chuyển ma năng, Turan có suy tính thế nào cũng không tính được chuyện này lại xảy ra. Con bé chỉ mới vừa tiếp xúc tới ma pháp chưa đầy hai tháng trước thôi, mở vòng vận chuyển ma năng là chuyện không thể nào.
“Nếu Maity mà biết thì chắc sẽ làm loạn lên mất…”
– Với khả năng đó, – Maity nói tiếp – dù cho Lily có không thăng cấp được thì chắc chắn vẫn có thể đạt được thành tựu to lớn trong việc nghiên cứu ma pháp. Giấc mơ của con bé, chắc chắn sẽ thành hiện thực.
Turan chỉ có thể cất một tiếng thở dài. Nó không định khuyên can gì Maity mà ngược lại còn ủng hộ việc để Lily bước lên con đường ma pháp. Dù gì thì chính nó là người đã cho con bé tiếp xúc với ma pháp mà.
Thế nhưng mong muốn, ủng hộ là một chuyện, cách thức thực hiện của Turan lại hoàn toàn khác. Việc đến học tại học viện Ma pháp Hoàng gia Enria có thể là lựa chọn tốt nhất, nhưng không phải bây giờ. Ít nhất, cho đến khi Turan có đủ lực lượng khiến cho không ai ở đó dám đối xử tệ với Lily thì nó sẽ không cho phép chuyện đó xảy ra.
“Chậc. Tí nữa phải xem nhiệm vụ tấn thăng của con bé mới được.”