VAN's Force: Phế Tích Thế Giới Các Thần

Chương 163: Vũ khí vừa tay



Darmil bị đánh thức bởi cảm giác nhồn nhột ở bên cổ tay mình. Nó mở đôi mắt lim dim ra trông xem thì phát hiện nơi đó là đầu của một con hổ màu trắng đang thở từng hơi vào.

Darmil không có giật mình, chỉ thoáng hoảng hốt, trong giây lát không quyết định được có nên ngồi dậy hay không. Con hổ trắng nằm ngủ rất ngon lành, và hẳn sẽ không vui vẻ gì nếu bị nó đánh thức.

Một cơn đau nhói ở đầu bất chợt đánh tan một chút ngái ngủ còn sót lại của Darmil. Nó đưa tay xoa đầu mình mấy hồi, chốc thì thoải mái hơn, liền ngồi dậy, nhìn quanh một lượt.

Ánh sáng nơi đây không nhiều, có phần âm u nhưng Darmil vẫn rất nhanh nhận ra bản thân đang ở trong một căn lều khá nhỏ, không gian chỉ vừa đủ chứa chỗ nghỉ cho nó cùng ba con hổ nữa nằm dài ra. Vậy nên với tình huống hiện giờ, kể cả việc kiếm chỗ đặt chân đi lại cũng là không dễ.

Hồi lâu, như bị cử động của Darmil đánh thức, con hổ trắng đột ngột ngẩng đầu dậy, nhìn chằm chằm vào nó.

– Ờ… chào?

Darmil hơi bối rối, theo phản xạ đưa tay lên vẫy nhẹ với con hổ. Tuy nhiên, con hổ không có vẻ là để ý tới, khịt mũi một cái thì đứng dậy, quay người tiến tới cửa, xô mạnh rồi bước ra ngoài luôn.

Darmil giữ tư thế của mình hẳn một lúc lâu mới từ từ để tay xuống. Lòng nó giờ dấy lên không ít câu hỏi, nhưng chỉ chốc thì bị nó vứt hẳn hết sang một bên, cứ thế bước ra ngoài lều.

Trời đã chập tối. Chút ánh sáng mặt trời cuối cùng còn sót lại cũng đang dần mất đi ở phía chân trời. Xung quanh, những căn lều lớn nhỏ khác nhau đã lên đèn lờ mờ, cho thấy rõ cuộc sống về đêm đã bắt đầu.

– Mình ngủ hết một ngày luôn?

Darmil cất tiếng, có chút không thể tin tưởng. Trong ký ức của Darmil, gần nhất chỉ có trận đấu của mình với một người đàn ông mạnh mẽ, loáng thoáng có thêm hình bóng một con Bò tót nữa, nhưng nó không chắc lắm.

Và giờ thì Darmil ở đây. Nó đoán bản thân đã bị đánh bại và bắt đưa về nơi này, nhưng lý do mình không bị trói, hay rằng giờ có thể tự do ra vào thì hoàn toàn không rõ.

Darmil liên hệ đến con hổ trắng lúc mình ngủ dậy thì nằm ngay bên cạnh. Nó cảm thấy con hổ có phần quen thuộc, lại không nhớ nổi cụ thể là quen thuộc chỗ nào. Neh cũng có một hổ trắng như vậy, nhưng con hổ đó luôn cảnh giác với Darmil, không giống vừa nãy, nên nó không vội xác định.

Lắc nhẹ đầu mấy cái, Darmil thôi không nghĩ tới nữa. Nó ngốc, đôi khi quên vài chuyện, nhưng giờ vẫn biết rõ bản thân mình cần tìm dường trở lại với nhóm, để còn tới chỗ bộ tộc Harangh, mới có thể kịp tham gia cuộc thi vào ngày mai. Chính việc nó ngủ tới chập tối như hiện tại đã hao phí không ít thời gian rồi, nếu còn nán lại thêm, chắc chắn sẽ khiến kế hoạch của nhóm bị hỏng hết.

Hoặc cũng có thể, ngay bây giờ đã bị hỏng tới mức không thể cứu vãn được nữa rồi.

Ý thức được là vậy, Darmil kì thực không có cách quay trở về. Nó đã thử nhìn quanh mấy lần, cũng có hướng tầm mắt ra xa, nhưng lại không tìm thấy được được chút hình ảnh quen thuộc nào chứ đừng nói đến là định vị được bản thân đang ở đâu, rồi còn tìm trở về nữa.

Trong lúc Darmil đang thỉnh thoảng thở dài cùng lắc nhẹ đầu vẻ chán nản, một dáng hình từ từ tiếp cận nó từ phía sau. Khi khoảng cách giữa cả hai chỉ còn lại chừng hai ba mét, Darmil đột nhiên quay phắt người lại, đồng thời nâng cánh tay lên, sẵn sàng tung ra một cú đấm vào kẻ lén lút kia.

– Khoan! Là tôi!

Kẻ lén lút hoảng hốt hô, đưa cả hai tay lên ra ý đầu hàng.

Là Howlei. Darmil thầm thở phào một hơi khi thấy kẻ đến là người quen.

Sau đó, cũng không quá lâu, Darmil sực nhớ đến chuyện quan trọng hơn, vội hỏi:

– Nhóm chúng ta… mọi người đâu rồi?

Howlei cười hề hề, bước lại gần hơn bảo:

– Đừng lo. Tất cả đều đến nơi hết rồi.

Ngừng lại một chút, Howlei nói tiếp:

– Cậu thật sự khiến mọi người bị một trận lo sốt vó.

Darmil nghe thế thì lộ vẻ ái ngại, đáp:

– Thật có lỗi. Tôi đã quá khinh suất. Cứ tưởng săn vài con quái thì không có việc gì.

Howlei mắt liếc ngang, vẻ nghĩ ngợi gì đó. Hồi lâu, cậu ta bảo:

– Neh đã đi nghỉ rồi. Tiffia có chút việc. Cậu có đói không, đi với tôi?

Darmil từ nãy giờ không cảm giác được gì, chợt nghe tới chuyện đói thì bụng liền sôi lên một hồi.

– Ha ha! Đi, theo tôi thưởng thức đặc sản vùng thảo nguyên nào!

Howlei cười lớn nói, quay người rời đi. Darmil thấy thế thì cũng không có chần chừ chút nào, bước theo luôn.

Cả hai chẳng mấy chốc tìm đến một đống lửa nhỏ với mấy thân gỗ chẻ ngang từng khúc đặt làm ghế ngồi ở xung quanh. Phía trên đống lửa có treo một cái nồi lớn vừa phải, đậy nắp gài bịt kín.

– Ngồi đi.

Howlei nói thế rồi ngồi ngay vào một cái thân gỗ. Darmil cũng rất nhanh ngồi vào một thân gỗ khác ở bên trái.

Không gian thật ấm cúng lạ thường, nhưng giờ trong mắt Darmil chỉ có mỗi cái nồi đang không ngừng thoát khí qua một cái lỗ nhỏ kia, đoán hẳn là một món ăn không tệ.

Dường như trông thấy được sự thèm thuồng của Darmil, Howlei vừa đặt mông ngồi chẳng bao lâu thì lại đứng dậy, khiêng cái nồi xuống, khui trên nắp ra một cái lỗ khác lớn hơn rồi chờ cho thoát hết khí mới mở ra. Xong, cậu ta với tay lấy một cái bát gỗ gần đấy, múc đầy rồi đưa cho nó.

– May cho cậu là tôi vừa nấu xong đấy. Thịt cừu ninh nhừ, siêu ngon. Không phải ai cũng có phúc ăn món này của tôi đâu.

Howlei nói, hơi vênh mặt lên vẻ tự đắc.

Darmil không có đánh giá gì, hay đúng hơn là không quan tâm, có phần vội vã tiếp lấy bát thịt cừu ninh nhừ. Bên trong có một khúc xương khá lớn, đầy đặn thịt đã tách ra thành từng mảng vì được ninh kỹ, cùng với mùi hương ngầy ngậy đặc trưng tỏa ra khiến Darmil hơi không kiềm chế được, rồi cứ thế mà cầm lấy, thổi vài hơi xong thì cắn một miếng.

Nóng hổi, rất mềm và khi ăn vào lại như tan ra trong miệng, hòa cùng với nước thịt được ép ra mặn mà cùng gia vị vừa đủ bám vào từng chút một cả khoang miệng của Darmil. Nó nuốt một miếng, lại cắn thêm một miếng, cứ vậy, chưa được bao lâu liền xử lý xong bát thịt cừu của mình.

– Thật ngon.

Darmil thốt, đưa cái bát gỗ hướng về phía Howlei lúc này chỉ vừa mới múc xong phần của mình, còn chưa kịp nếm thử.

Howlei nghe được lời khen của Darmil thì có vui thật, nhưng với cái bụng cũng không khá hơn nó là bao thì khuôn mặt chỉ méo chứ không cười nổi. Dù vậy, cái bát trong tay cậu ta rất nhanh trút đổ vào bát của Darmil.

Bữa ăn của cả hai không kéo dài quá lâu, chủ yếu kết thúc vì nồi thịt của Howlei quá ít, thậm chí còn không đủ Darmil làm nguôi ngoai cơn đói mà chỉ tạm thời dằn xuống. Có lẽ, vì không được ăn gì từ sáng tới giờ nên Darmil mới có sức ăn nhiều như vậy.

– À phải rồi, Tiffia có vật này đưa cho cậu.

Howlei chợt lên tiếng, lấy ra một cái hòm gỗ lớn hơn mét, nặng đến nổi liền rơi trên mặt đất cái rầm. Có lẽ vì quá nặng cậu ta không có đưa cho Darmil mà mở hòm ra, khó khăn xoay về phía nó.

Darmil nhìn vào, liền thấy bên trong có hai cái chùy lớn màu bạc giống nhau được đặt đối ngược. Đầu chùy khá lớn, bên trên có mấy đường vân cùng với đỉnh là một cái đinh nhọn; tay cầm so với đó thì có hơi nhỏ, nhưng có vẻ lại vừa tay của Darmil.

Howlei không chờ Darmil phản ứng mà cất lời giới thiệu luôn:

– Bạch ngân chùy, một cặp. Cấp độ của cặp chùy là mười, phù hợp cho cậu dùng tới lúc đột phá giới hạn Thần cấp lần thứ hai. Thông tin cụ thể thì tôi không rõ, phải để cậu tự tìm hiểu rồi.

Darmil không hiểu vì sao thứ Tiffia đưa cho mình mà Howlei lại biết được thông tin, nhưng cũng không có hỏi mà bước tới bắt đầu xem xét cặp chùy. Nó đưa tay cầm lấy một cái nâng lên thử. Không quá nặng, thậm chí có cảm giác trọng lượng vừa đúng, dường như được chế tạo ra để cho nó dùng vậy.

Darmil hơi siết lại, vung nhẹ chùy qua lại lên xuống mấy lần. Sau đó, như cảm thấy như vậy là chưa đủ, nó nhắm thẳng thân gỗ bên cạnh mình nện luôn một phát, làm vỡ tanh bành.

Đây là khi Darmil còn chưa có vận dụng các kỹ năng của mình vào, vậy mà đã mang lại uy lực lớn đến thế này rồi. Một nụ cười không biết từ lúc nào đã nở trên mặt Darmil, tươi rói, nhưng cũng rất kì dị, trông như thể đang muốn đánh giết ai đó.

– Oa… Cậu thật sự quá mạnh, Darmil!

Howlei sau một lúc mới cất lên được lời khen của mình, rõ ràng là bị giật mình bởi hành động bất chợt của Darmil. Cú đánh vừa rồi, nếu là nhằm vào cậu ta thì hẳn kết quả cũng không khác hơn thân gỗ kia là bao.

Suy nghĩ lung tung của Darmil bị câu nói của Howlei kéo trở lại, liền vội giấu đi miệng cười, hỏi:

– Cái chùy- cặp chùy này, là Tiffia đưa cho tôi?

Howlei bị hỏi bất ngờ thì đơ ra một lúc mới đáp:

– À phải. Cậu vẫn chưa có vũ khí vừa tay, phải không?

Darmil không phủ nhận điều đó, nhưng nó cũng không có lên tiếng xác nhận. Đối với nó, những cái chùy gai trước đây dùng cũng không tệ, chỉ là chẳng hiểu sao khi thật sự chiến đấu, chìm đắm trong cảm xúc phấn khích đó thì chúng lại gãy, cong mà hỏng mất.

Cái chùy trong tay này, Darmil cảm giác, tin tưởng rằng sẽ không dễ dàng bị hỏng, kể cả khi nó vận dụng toàn bộ, thậm chí vượt qua giới hạn sức mạnh bản thân hiện tại đi chăng nữa.

“Đây là… quà của cô ấy ư?” Darmil chợt nghĩ, trong lòng dần dâng lên một luồng cảm xúc ấm áp. Tuy nhiên, chưa được bao lâu thì nó liền lắc nhẹ đầu, lẩm bẩm:

– Hẳn là từ Turan.

Darmil càng tin tưởng hơn vào điều này, và nó cũng ép bản thân mình tin như vậy.

– Cảm ơn.

Darmil cất tiếng, hơi cúi đầu về phía Howlei. Nó thật sự cảm kích, cả về bữa ăn ngon lẫn việc đưa đồ giúp này.

– Đừng- không có gì. – Howlei vội bảo, vẻ hoảng hốt thấy rõ – Chỉ là chút việc nhỏ mà thôi.

Darmil không có thèm nhiều lời với Howlei, mà bận mân mê cái chùy trong tay mình. Nó sau đó lấy luôn cái chùy còn lại ra, cầm cả hai vung mấy hồi, múa vài đường, phá thêm vài cái thân gỗ nữa, gây ra tiếng động không nhỏ.

Howlei đứng một chỗ, không nói gì, chỉ thỉnh thoảng gật nhẹ đầu như thể đang đánh giá gì đó. Chốc, cậu ta bước lùi dần, rồi biến mất vào trong màn đêm.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.