Tiffia đứng im một lúc lâu, không biết nên nói hay phản ứng gì cho phải. Hai người kia vẫn chưa nhận ra cô đã tiến vào, nhưng hẳn là không lâu nữa. Cô thoáng có ý nghĩ rằng bản thân giờ nên trốn đi, tránh làm phiền đến họ khi còn có thể.
“Không đúng.” Tiffia thốt thầm. Cô rất nhanh liền nhớ ra mục đích chính mình đến đây. Dù rằng tình huống không được bình thường, nhưng vẫn cho thấy rõ ràng Darmil đang bị bắt giữ, và kết cục hẳn không khác lời đe dọa mà người đàn ông bên ngoài đã nói là bao.
Vậy nên Tiffia bước tới trước, mở miệng bảo:
– Darmil, cậu sao rồi?
Là một câu hỏi rất đơn giản, cũng rất chung chung, thậm chí không cần câu trả lời, chỉ cần một chút phản ứng đáp lại.
Darmil nghe tiếng gọi, là người đầu tiên có hành động, liền quay đầu về phía Tiffia, không chút chần chừ hô lên:
– Tiffia! Cô giúp tôi xử lý cô nhóc này với!
Neh có chậm hơn chút, nhận thấy có người vào trong gian, ban đầu thì giật mình, nhưng sau đó nhận ra người đến là Tiffia thì chỉ hơi hoảng một chút, vội giấu ngọn cỏ lau đi, bảo:
– Hắn-hắn ta hư lắm nên-nên là ta-ta… dạy bảo lại…
Tiffia không có buồn quan tâm đến trò đùa của hai người này. Cô giờ chỉ muốn giải quyết vấn đề mà Darmil đang gặp phải thôi. Sự hiện diện của Neh lúc này, kì thực giúp cô giải tỏa không ít căng thẳng, nhưng cũng chỉ đến thế.
– Chuyện giết người, là thế nào? – Tiffia hỏi, vô cùng trực tiếp.
– Darmil không có giết tên đó. Ta tin tưởng!
Neh hô lên, đứng thẳng dậy, bước về trước, hơi có vẻ che chắn cho Darmil.
Tiffia thấy vậy thì nhíu mày, nhìn Neh một chút rồi thôi, quay sang Darmil, chờ đợi câu trả lời từ cậu ta.
– Tôi cũng không biết. – Darmil đáp – Tôi nhớ chỉ đấm hắn ta mấy cái thôi. Sau đó hắn ta cũng cùng đồng bạn mình chạy đi rồi, không hiểu sao sau đó lại… chết mất.
Tiffia tất nhiên không tin rằng cú đấm của Darmil có thể khiến một người chết từ từ, do đó đoán biết được có bàn tay của ai đó đang muốn hãm hại cậu ta. Tuy nhiên, mục đích cuối cùng hẳn không phải là Darmil, mà là muốn gây lên một đợt hỗn loạn, hoặc mâu thuẫn nào đó giữa các bộ tộc với nhau.
Suy cho cùng, vụ việc xảy ra trong bộ tộc Harangh, nên người trong bộ tộc chắc chắn là tránh không khỏi trách nhiệm.
Nhưng, một khả năng rất nhỏ, rằng thân phận của Darmil không bị lộ, vẫn có thể xảy ra. Và điều đó đồng nghĩa với việc là cậu ta đang gặp nguy hiểm.
Cố tìm ra bằng chứng rằng Darmil không giết người là vô ích, Tiffia hiểu được điều đó, vậy nên cô cũng không có định hỏi kỹ thêm cậu ta về những chuyện đã xảy ra. Thứ cô cần tập trung hơn bây giờ là làm sao để cả nhóm có thể tránh khỏi mớ rắc rối này để toàn vẹn rời đi. Những thứ khác, có lẽ chỉ có Turan mới giải quyết ổn thỏa được. Tiffia dù có chút không cam tâm, vẫn phải thừa nhận rằng sức một mình cô là không thể thay đổi được nhiều tình huống hiện tại.
Tiffia nhớ tới viên đá truyền âm mà Turan đã đưa, định lấy ra nhưng nghĩ lại thôi. Viên đá truyền âm này không nghi ngờ gì là không dành cho tình huống như thế này. Mặt khác, chuyện vẫn chưa tệ tới mức phải gọi cho Turan. Vội vàng quá mức, ngược lại khiến giá trị của cô trong tổ đội càng thấp hơn, từ đó áp lực cũng sẽ tăng thêm rất nhiều.
Nghĩ ngợi một hồi, Tiffia quay sang Neh, hỏi:
– Sao cô lại ở đây?
– Ta tới giám sát hắn ta!
Neh thốt lên, hơi vênh mặt vẻ thách thức.
Tiffia lắc nhẹ đầu. Cô thật không ưa được tính cách cô nàng này.
– Tộc trưởng… Cha của cô cho phép chuyện này? – Tiffia lại hỏi.
– Cũng không có… phản đối gì. – Neh giọng nhỏ dần.
Tiffia nghe vậy thì cất một tiếng thở dài nhẹ, bảo:
– Cô ra ngoài đi. Đừng để sự vắng mặt của cô chủ nhỏ bộ tộc Harangh bị đổ lên đầu hai người chúng tôi… – Tiffia ngừng lại một chút, nhìn về phía Darmil, nói tiếp – Đặc biệt là cậu ta, kẻ đang bị gán tội giết người.
Neh định nói gì đó lại thôi, vẻ mặt xìu hẳn xuống, lủi thủi bỏ ra ngoài.
Trong gian phòng chỉ còn lại Tiffia đang đứng đối diện Darmil đang ngoài bệt dưới đất. Nhận ra thế này rất khó khăn cho Darmil nói chuyện, Tiffia thả người ngồi xuống. Cô sau đó cũng không có cất tiếng nói gì, im lặng nghĩ ngợi hồi lâu.
Tiffia đang nghĩ cách đưa ra khỏi đây, tránh xa chỗ nguy hiểm này. Nhưng đó không phải chuyện dễ dàng, và càng không dễ thực hiện khi mà Darmil, với tính cách thường thấy, sẽ không chấp nhận bỏ đi, hành động mà đồng nghĩa với bội lời đã hứa.
“Chẳng lẽ… phải nhờ đến nhà Altoris?” Tiffia nói thầm. Lựa chọn nhờ giúp đỡ từ người nhà của Darmil, từ cô chị gái đã khiến Tiffia chịu không ít đau khổ là điều mà cô không mong muốn nhất.
– Cô Tiffia, tôi đã gây họa lớn rồi phải không?
Darmil đột nhiên cất tiếng hỏi. Trông bộ dạng cùng lời nói của cậu ta lúc này thì hẳn Neh cũng không có nói nhiều với cậu ta điều gì.
– Phải. – Tiffia không phủ nhận – Nhưng đừng lo, mọi chuyện vẫn chưa phải là không thể giải quyết ổn thỏa được.
Nói xong, kì lạ thay, Tiffia không cảm nhận được từ Darmil sự nhẹ nhõm hay hối hận nào, mà toàn một màu tức giận. Gương mặt cậu ta chỉ hơi cứng, nhưng với đôi mắt mở hờ cùng lông mày hơi nhíu lại, thêm cái nhìn vào không gian vô định, khả năng là đang hình dung tới cảnh tẩn kẻ đã khiến mình rơi vào trong tình huống tồi tệ này.
Tiffia không mất quá lâu để nhận ra tình hình không ổn, toan cất tiếng khuyên ngăn đôi lời thì chợt nhận ra một dáng hình vừa tiến vào trong gian phòng.
Là người đàn ông ngoài kia. Ông ta nhìn Tiffia một chút, không để tâm nhiều mà quay sang Darmil đang ngồi đối diện luôn, cất tiếng hỏi:
– Ta có một đề nghị có thể giúp được cậu.
Darmil quay đầu nhìn lên, định nói lại thôi, quay sang Tiffia vẻ chờ đợi. Tiffia thấy vậy thì gật nhẹ đầu. Lúc này, cậu ta mới lên tiếng:
– Đề nghị gì?
– Ta không biết cậu mạnh đến mức nào. Nhưng nếu cậu vào được vòng trong, cậu cần giúp một người trong cuộc thi chiến thắng. Bảo vệ hay đánh bại kẻ địch, đều tùy cậu, chỉ cần người chiến thắng cuối cùng là người đó, thì ta sẽ đảm bảo bộ tộc Harangh không truy cứu tội của cậu nữa. Nếu đồng ý, hai ta ngay lập tức thành lập giao kèo.
Lời còn chưa nói xong thì vẻ mặt của Darmil đã thay đổi thành tức giận, chờ người đàn ông dứt lời thì thốt:
– Nhảm nhí. Cuộc thi này, tôi thắng chắc rồi!
Người đàn ông nghe, vậy mà không có nổi giận, trầm giọng bảo:
– Nghĩ kĩ lại đi, chàng trai trẻ. Cậu chưa chắc có thể thắng được cuộc thi, mà thắng rồi, cũng chưa chắc có thể yên ổn mang về phần thưởng đâu. Suy cho cùng, mục đích chung cuộc của cuộc thi cũng không phải để gả con gái.
Lần này, trước khi Darmil kịp lên tiếng thì Tiffia đã đưa tay ngăn lại, rồi thay cậu ta nói:
– Thứ nhất, Darmil không có giết người, nên việc có truy cứu tội của cậu ta hay không không thể đưa ra làm cái giá cho lời đề nghị được. Thứ hai, Darmil chắc chắn thắng được cuộc thi này, nên giá trị trao đổi chính là lấy phần thắng của cậu ta trao cho người khác. Thứ ba, mục đích chung cuộc của cuộc thi, không phải là thứ mà Darmil quan tâm. Cậu ta chỉ quan tâm cô con gái của tộc trưởng mà thôi.
Darmil nghe xong mấy lời của Tiffia thì gật gù tán đồng, nhưng chỉ chốc liền nhận ra không phù hợp, la lên:
– Tôi không có quan tâm! Cô ta…
Nhận ra mình lỡ lời, Darmil không nói nữa.
Người đàn ông không có để ý phản ứng bất thường của Darmil. Ông ta một mực quan tâm chỉ có là cơ hội giúp người của mình giành phần thắng mà thôi, quay sang Tiffia, hỏi:
– Vậy, hai cô cậu muốn trao đổi thêm cái gì thì mới chấp nhận lời đề nghị này?
Tiffia nghe vậy thì hơi mỉm cười. Cô biết mình đã tìm được một lối thoát nhỏ nhoi cho tình huống lúc này.
– Trước hết, tôi cần xác định mục đích của hai bên không mâu thuẫn lẫn nhau đã. Ông muốn người kia giành được chiến thắng, vậy người kia có cần phải đạt được cô con gái của tộc trưởng hay không? – Tiffia hỏi.
Người đàn ông nghe vậy thì vẻ mặt sáng lên một chút, rõ ràng là cảm thấy đề nghị của mình có thể thực hiện được, bảo:
– Một đứa con gái mà thôi, không quan trọng.
Nói ít hiểu nhiều, Tiffia rất dễ dàng nắm được ý định của người đàn ông. Tuy nhiên, nghe tới lời lẽ cùng giọng điệu của ông ta khi nói về Neh, cô lại không tránh khỏi nổi giận một chút.
Tiffia cố kiềm xuống, không làm loạn mà hỏng hết cả cơ hội hiếm hoi này. Rồi cô cất tiếng:
– Được rồi. Để chúng tôi bàn với nhau đã. Lát nữa sẽ ra ngoài cho ông câu trả lời.
Người đàn ông nghe xong thì dùng ánh mắt soi mói quét cả hai người mấy lượt, sau đó cũng không có nói gì, cứ thế quay người rời đi.
– Cô Tiffia, tôi thật sự không thể nhường phần thắng cho người khác được!
Darmil hô lên ngay khi người đàn ông vừa khuất dạng.
– Đừng có nhốn nháo. – Tiffia gắt – Thắng hay không thắng, cuối cùng là coi cách nhìn nhận của cậu.
Darmil nghệch mặt ra, nghĩ một hồi không hiểu thì hỏi:
– Là sao?
– Tên kia muốn chỉ là chiến thắng sau cùng. Vậy nên cậu tẩn tan nát hết tất cả, sau đó tự mình nhận thua, thì hắn ta cũng được coi là thắng, cậu cũng là thắng. Mặt khác, chúng ta trên thực tế không cần quan tâm người đưa ra lời đề nghị này muốn chiến thắng như thế nào, theo đó lập giao kèo là được, không phải ư?
– Phải… mà không đúng? Mà cũng đúng…
Darmil lẩm bẩm, mặt mày nhăn nhó thể hiện rõ rằng đang cố suy nghĩ quá độ.
– Đừng nghĩ nhiều. – Tiffia vội bảo – Cứ theo kế hoạch mà làm là được.
– Kế hoạch gì cơ? – Darmil thắc mắc.
– Tôi vừa mới nói xong!
Tiffia hô lớn, vẻ bực tức không giấu được.
Darmil lại nghệch mặt ra, sau hồi lâu thì chịu thua, bảo:
– Thôi. Tóm lại tôi chỉ cần đánh chết hết, chừa lại một tên sắp chết là được, phải không?
Tiffia không phản đối nhận định của Darmil. Dù có đơn giản không ít, nhưng vẫn là phù hợp với những gì cô vừa nói.