VAN's Force: Phế Tích Thế Giới Các Thần

Chương 182: Cuộc thi kết thúc



Cả hai người quay trở về lều của Neh. Tiffia vừa vào thì cẩn thận gài cửa lại, kích hoạt luôn một tấm bùa cách âm bao lấy cả căn lều.

Tâm trạng của Neh không được tốt, cô nàng ngồi thút thít, kể lể với Tiffia một hồi, lại được cô an ủi thêm lúc lâu nữa mới dần bình tĩnh, trên môi nâng lấy một nụ cười đầy miễn cưỡng.

Quyết định lần này của Neh không nghi ngờ gì là rất khó khăn, nhưng giờ đã không phải là lúc hối hận nữa rồi. Sự hưng suy của bộ tộc ngay từ đầu vốn không nên đặt trên vai cô nàng, càng không nên vì thế mà trách cứ cô ta được. Chỉ là, Neh có lẽ không nghĩ đến, rằng chính diện đối mặt với được và mất từ quyết định của bản thân lại có thể gây nhiều áp lực như vậy.

Những ngày sắp tới, chắc chắn là không dễ dàng nữa.

– Cô nghĩ rõ ràng rồi?

Tiffia cất tiếng hỏi. Sự việc lần này của Neh hoàn toàn nằm ngoài dự đoán của cô. Vốn dĩ, Tiffia chỉ định giúp đỡ cô nàng một chút, tránh vạ lây tới Darmil, không ngờ rằng cô chủ nhỏ của bộ tộc Harangh lại dám chống đối cha mình.

Neh không vội trả lời mà lấy ra một chiếc hộp gỗ đựng mấy món đồ trang điểm, vừa loay hoay chăm sóc khuôn mặt xấu đi vì nức nở của mình, vừa bảo:

– Không rõ ràng. Nhưng có thể cố gắng.

Tiffia thấy hành động của Neh thì có hơi bất ngờ. Cô vốn tưởng rằng cô nàng không quá xem trọng vẻ bề ngoài của bản thân, nhưng rõ ràng là không phải vậy.

Nhưng kì thực Tiffia cũng không tiện đưa ra ý kiến về điều đó, tập trung trở lại vấn đề chính, cất tiếng:

– Chuyện hôn sự có lẽ cha cô tự giải quyết được. Cô cũng không nên để tâm tới bộ tộc nữa, dành nhiều thời gian hơn cho những chuyến du hành của mình.

Lời nói ra thì dễ dàng, nhưng làm được như vậy thì rất khó. Neh nghe xong, hành động ngừng lại một chút, nghĩ hồi lâu mới bảo:

– Những điều này ta đều hiểu. Cô nghĩ ta là ai chứ?!

Tiffia giấu một tiếng thở dài, chỉ mong cô nàng thật sự hiểu, và quan trọng hơn là làm được. Mặt khác, chỉ cần Neh không gây rắc rối cho tổ đội của cô là tốt rồi.

– Chuyện lập giao kèo, cô nên gặp trực tiếp Turan. – Tiffia nói – Tôi không biết cậu ta sẽ đưa ra những điều kiện nào, hay làm ra quyết định gì với cô, nên cũng đừng quá trông chờ vào điều đó.

– Không cần. – Neh đáp – Chuyện này đến đây coi như kết thúc được rồi.

Tiffia không hiểu, nhăn mày lại. Neh thấy thế thì giải thích:

– Mục đích của ta đã đạt được, chuẩn bị cho chuyến đi cũng đã xong hết rồi, có lẽ sáng sớm mai, hoặc thậm chí ngay tối nay là có thể xuất phát được.

– Ý cô là cô định làm một mình? – Tiffia thắc mắc.

– Không có vấn đề gì. Cô nghĩ ta là ai chứ!

Neh thốt, hơi vênh mặt lên. Dù vậy, Tiffia lại không thấy bản thân bị thuyết phục chút nào, mà ngược lại còn thêm nghi ngờ điều đó. Trên thực tế, khả năng của Neh không thấp, và hẳn được không ít các quân đoàn, hội hay tổ đội chào mời, thế nhưng cô nàng không có lý do để chọn con đường đi đầy trắc trở đó.

Hoặc có lẽ, Neh, với thân phận là cô chủ nhỏ của bộ tộc Harangh, không để tổ đội Turan vào mắt, càng không thèm sự giúp đỡ nhỏ nhoi kia.

Tiffia lộ vẻ khó xử. Dù thế nào thì Caulerh cũng đã gián tiếp nhờ cậy cô rồi, nếu giờ cứ thế bỏ mặc Neh muốn làm gì làm thì không khác gì phụ sự mong chờ của ông ta.

Không phải là Tiffia quá để tâm đến vị tộc trưởng này, mà là uy tín của cô rất dễ dàng theo đó bị hủy hết. Chỉ một mình thì không đến nỗi, nhưng vạ lây cả tổ đội thì có thần Istrant mới biết Turan sẽ làm ra chuyện gì.

– Không được. – Tiffia bảo – Ít hay nhiều thì cô cũng nên gặp mặt Turan một lần, sau đó hãy làm ra quyết định cũng không muộn.

– Không muốn. – Neh đáp – Tên đó… Ta không muốn gặp hắn ta.

– Tại sao?

Tiffia thắc mắc. Cô trông mối quan hệ giữa hai người cũng không tệ đến nỗi gặp nhau nói vài câu cũng không được.

– Chuyện tới hiện tại cô còn muốn ta trả lời? – Neh nói, vẻ hơi gấp gáp – Cô dám nói rằng toàn bộ chuyện này hắn ta đều không biết không? Cả tên Howlei đó- không đúng. Howlei còn dễ nói chuyện hơn Turan nhiều.

– Cô sợ?

Tiffia hỏi. Cô kì thực đối với suy nghĩ và cách làm của Turan không quá đồng tình, nhưng là cũng không phản đối. Cậu ta hành động cùng tính toán rất nhiều, nhưng suy cho cùng thì không có hại tới cô hay là Darmil, và ít nhất cho tới bây giờ thì Neh cũng không có chịu ảnh hưởng.

Nhưng mà, cảm giác mọi hành động của bản thân, từng đường đi nước bước đều nằm trong lòng bàn tay kẻ khác, lại như bị thúc ép, rất là khó chịu. Có lẽ, đối với cô chủ nhỏ này, sự khó chịu đó đã thăng lên thành sợ hãi mất rồi.

– T-ta không có sợ! – Neh thốt – Chúng ta… đơn giản là không hợp nhau.

Tiffia hơi nhếch mép một cái, cũng không tiện nói thêm gì. Dù sao Neh không phải là đồng đội của Turan, và cô ta cũng không từng là một Nihr, nên lựa chọn hiện tại có thể phù hợp hơn cả. Nếu cô nàng đã nhất quyết không muốn, thế thì cứ để mặc vậy.

Chợt nhớ đến gì đó, Tiffia bảo:

– Darmil thì sao?

Neh ngẩn mặt ra, sau đó thì lộ vẻ hốt hoảng, mất một lúc mới đáp:

– H-hắn ta thì-thì có làm sao chứ? Ngay từ đầu, ta chỉ lợi dụng hắn ta mà thôi!

Tiffia định gặng hỏi bằng hai chữ “thật sao”, nhưng rồi cũng chẳng nói gì. Bản thân cô không có quyền gì xen vào chuyện này cả, cứ để cô nàng tự xem mà làm là được. Dính với Darmil, là không thể nào tránh khỏi được Turan, có khi như vầy lại tốt hơn.

Hai người sau đó nghỉ ngơi thêm một lúc, tán chuyện dăm ba câu thì tới thời gian bắt đầu trận đấu cuối cùng. Neh đã chuẩn bị xong từ lâu, có người tới báo thì theo đó rời đi luôn. Tiffia ngược lại không vội, quay người tiến vào một góc tối sau căn lều cách không xa.

– Đừng có nghĩ chạy được.

Tiffia cất tiếng, không lớn nhưng rõ ràng là đủ để bóng hình lấp lóe trong góc kia ngừng lại. Hồi lâu, biết bản thân không thể trốn được, hắn ta bèn đi ra.

– À thì… Xin chào.

Người nói chuyện là Howlei. Hắn ta ngay từ lúc Tiffia cùng Neh rời lều của tộc trưởng thì đã theo dõi hai người. Cô vốn dĩ cũng không để tâm lắm, chỉ coi là tên này nhiều chuyện, nhưng không ngờ là tới tận lúc Neh rời lều của mình thì vẫn nán lại gần đây. Sự quan tâm của Howlei cho cô nàng lớn đến bất thường.

– Không lo dòm chừng Darmil, lại loay hoay ở đây làm gì? – Tiffia hỏi.

Howlei làm ra vẻ ái ngại, cười trừ, đáp:

– Cái này… tôi bị lạc đường…

Tiffia xì nhẹ một tiếng, cũng không thèm đôi co với hắn ta, bảo:

– Đi thôi. Tới chỗ trận đấu.

– Được được. Để tôi dẫn đường.

Howlei vội nói, bước lên trước vẻ hăng hái vô cùng.

“Không phải vừa bảo lạc đường sao?”

Tiffia cùng Howlei đến nơi lúc trận đấu đang chuẩn bị bắt đầu, với cả bốn đấu thủ đã lên trên sàn.

– Tên đó là người mà Darmil cần giúp đỡ.

Howlei lên tiếng, hất nhẹ cằm về phía tên cầm đoản đao.

– Cậu biết?

Tiffia nhăn mày hỏi. Cô khá chắc rằng chuyện lập giao kèo với người tên Rhynarh trong căn lều kia chỉ có ba người biết mà thôi.

“Chẳng lẽ Darmil làm lộ?” Tiffia nghĩ. Cô dù không cho rằng Darmil có thể tiết lộ bí mật cho người khác, nhưng trước tên Howlei rất giảo hoạt này thì có khả năng không nhỏ rằng cậu ta bị lừa làm cho lỡ miệng thốt ra.

– Là tin từ quân đoàn. – Howlei đáp – Cụ thể hơn là đến từ người đã lập giao kèo với cô. Chúng tôi có tai mắt bên cạnh ông ta.

Tiffia đối với điều này lại không thấy ngạc nhiên. Nếu chỉ với sức một mình Howlei thì rất khó, nhưng đổi lại là cánh tay khổng lồ của quân đoàn Rumpal thì chỉ là chuyện nhỏ.

– Tên kia là người được Caulerh chọn làm chồng cho con gái mình.

Howlei nói, lần này không hất cằm mà chỉ đưa mắt nhìn về phía tên trên sàn đầu mà tới giờ vẫn chưa lấy ra vũ khí của mình.

– Là phá hoại?

Tiffia hỏi, ý nhắm đến Rhynarh. Ông ta muốn Darmil giúp đỡ người của mình giành chiến thắng, cũng tức trái với mong muốn của Caulerh. Tuy vẫn có khả năng rằng người đàn ông này không biết gì về ý muốn của Caulerh, nhưng Tiffia thấy rất khó có thể như vậy.

– Không đáng quan tâm. – Howlei lắc nhẹ đầu nói – Chuyện đã đến nước này, chút trò vặt đó…

Dường như nhận ra bản thân nói hơi nhiều, Howlei ngừng một chút, lại bảo:

– Cô đoán xem ai sẽ chiến thắng cuối cùng?

Tiffia lườm mắt nhìn Howlei. Tên này gây chuyện xem ra phức tạp và nhiều chiêu trò hơn cô tưởng rất nhiều. Có khi cả quân đoàn Rumpal cũng bị hắn ta làm cho lục đục không ít.

– Vì giao kèo, nên Darmil phải để cho tên đó thắng. – Tiffia đáp.

– Khó. – Howlei nói – Tên mà Caulerh chọn đã là Thần cấp 9 rồi, dù có một đấu ba thì vẫn giành chiến thẳng được chứ đừng nói là hai người.

Tiffia nghe lời này, không có ngạc nhiên mà là lộ vẻ nghi hoặc, dời ánh mắt nhìn về phía tên kia. Chuyện có một đấu thủ Thần cấp 9 thì cô đã biết rồi, nhưng vì nghĩ rằng là chung tay cùng tên cầm đoản đao kia nên đã không quan tâm quá nhiều. Nhưng giờ xem xét lại thì khả năng thắng trên thực tế lại không lớn vì theo phần nào tính cách của Darmil mà Tiffia hiểu được thì cậu ta sẽ không chịu hợp tác cùng hai đấu thủ còn lại. Trong khi đó, Darmil cũng chỉ mới Thần cấp 4, đấu với Thần cấp 9, người bình thường sẽ không bao giờ dám mở miệng bảo có thể.

Thế nhưng cảnh tượng tiếp theo hoàn toàn thay đổi nhận biết của Tiffia. Cô biết rằng Darmil rất mạnh, mạnh đến điên cuồng, nhưng tới mức dồn ép, không cho tên Thần cấp 9 một tí cơ hội phản kháng nào thì có chút không hợp lẽ thường rồi.

Đầu trận đấu, Darmil chỉ có Thần cấp 4, rất dễ dàng bị tên Thần cấp 9 với ưu thế vượt trội về tốc độ tránh né mà phản công. Tiffia khi đấy cũng bị hoảng hốt một phen, mừng thầm vì bản thân đã cẩn thận chuẩn bị bùa chú phòng ngự cho cậu ta.

Vậy mà kế đến, Darmil không hiểu vì sao động tác trở nên nhanh hơn, uy lực cũng lớn hơn, đánh cho tên Thần cấp 9 không kịp trở tay, để rồi cuối cùng ngay cả vũ khí đã được cường hóa của hắn ta cũng bị đập nát không chút thương tiếc.

Với chuyển biến đó, đừng nói là chính tên Thần cấp 9, ngay cả những người xem xung quanh cũng bị kinh ngạc, trở nên thất thần một lúc. Nhưng rồi tất cả sự kinh ngạc đều nhanh chóng được thay thế bởi những tiếng reo hò tung hô.

– Đáng sợ.

Howlei nói, miệng mỉm cười vẻ thích thú.

Tiffia thầm tán thành. Nếu Darmil không phải đồng đội của cô thì khó tránh khỏi giờ sinh ra sợ sệt. Một du hành giả Thần cấp 4 đánh bại kẻ có Thần cấp 9 là chuyện rất hiếm thấy, cũng không phải là hoàn toàn không có; nhưng Darmil vừa rồi không phải đơn giản đánh bại, mà là chiến thắng áp đảo, trông không khác gì chỉ có một bên đánh, bên còn lại là chịu đánh cả.

Tên cầm đoản đao sau đó không lâu cũng tìm được sơ hở mà chém đứt được giáo của đối thủ, thừa thế xông tới dùng kỹ năng tung ra một chú chém ngang cực mạnh cắt phăng cả cây giáo ngắn hơn cùng chủ nhân của nó. Hắn ta giành chiến thắng, tuy có hơi chật vật, vẫn là thắng, và gương mặt vì thế trở nên vui vẻ.

Tên cầm đoản đao uống vội một bình thuốc hồi phục, quay người qua nhìn về phía tên Thần cấp 9, nhưng bấy giờ chỉ có mỗi mình Darmil ở đấy mà thôi.

– Tên kia đâu?

Tên cầm đoản đao cất tiếng hỏi sau khi trông một vòng xung quanh mà vẫn không thấy bóng dáng tên Thần cấp 9.

Darmil không có trả lời mà nhìn chằm chằm hắn ta, hồi lâu thì bảo:

– Đấu chứ?

Hai chữ ngắn gọn nhưng giọng điệu nghe lại có vẻ giận dữ, có tính dọa nạt và ép buộc trong đó. Rồi đang khi tên cầm đoản đao vẫn còn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra thì Darmil đã lao người đến với hai cái chùy trên tay.

– Ngươi điên à?!

Tên cầm đoản đao hô lên, vội vàng đặt một tấm bùa cường hóa lên thanh đao của mình, kích hoạt rồi vào thế thủ.

Một cái chùy vung tới, nhanh và dứt khoát, va chạm với thanh đao làm phát ra âm thanh chói tai, nhưng rất nhanh sau đấy là tiếng gãy vỡ.

Tên cầm đoản đao không có thời gian kinh ngạc, buông bỏ thanh đao ra, sử dụng kỹ năng bật nhảy lùi lại. Đáng tiếc là kỹ năng bật nhảy đó không giành lấy cho hắn ta được bao nhiều thời gian, chỉ chốc liền bị Darmil áp sát, lại vung tới một chùy.

Một thanh đao ngắn khác được lấy ra, vụng về chống đỡ cú vung chùy. Kết quả quá dễ đoán, và cũng chính là thực tế, rằng thanh đao ngay lập tức vỡ nát thành từng mảnh.

– Khoan đã, ta-

Tên cầm đoản đao trông như tuyệt vọng, vội hô lên. Nhưng tiếng hô của hắn ta bị ngăn lại bởi một cái nện chùy vào ngực.

Sát thương từ cú nện là rất lớn, khiến tên cầm đoản đao thậm chí đứng không nổi nữa, lảo đảo ngã ra đất, máu me tràn khắp người. Miệng hắn ta ta lắp bắp, muốn nói gì đó nhưng vì bị thương, không thốt nên lời.

– Giao kèo nguy mất!

Tiffia lẩm bẩm, lách người tiến lên định cản lại Darmil. Tốc độ của cô rõ ràng là không kịp so với cái vung chùy kết liễu của cậu ta, nhưng không thể không hành động.

Darmil kì thực chỉ đứng đó, tay giơ chùy chéo, tùy thời liền có thể vung một nhát lên người đối thủ của mình.

Tên cầm đoản đao thấy Darmil chậm chạp không ra tay, không nghĩ được nhiều, chỉ biết một mực tìm đường sống, xoay người, bò lê bò lết hướng ra khỏi sàn đấu, miệng không ngừng lắp bắp âm thanh gì đó. Cuối cùng, khi bản thân bò đến sát rìa sàn đấu, hắn ta cũng thốt ra được từ ngữ mình mong muốn:

– Ch… ch-chịu thua…

Tiếng tù và lập tức vang lên, rõ ràng là đã chờ đợi sẵn từ lâu; theo đó, vô vàn những tiếng hò reo tung hô vang lên không ngừng. Trên thực tế, ai có mặt ở đây xem trận đấu cũng đã quy phần thắng về cho Darmil rồi, chỉ còn đợi tên cầm đoản đao chấp nhận thất bại của mình mà thôi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.