VAN's Force: Phế Tích Thế Giới Các Thần

Chương 200: Kết thúc giao kèo



Kull rất thuận lợi rời khỏi đấu trường, hay đúng hơn là sau sự việc phân hội trưởng đối đầu với tên che mặt, không có tên ngu ngốc nào lại đi gây chuyện với cậu làm gì cả, đơn giản là vì không dám đắc tội bên nào hết.

Bản thân Kull ngược lại không để ý nhiều tới những chuyện nhỏ nhặt này, lòng giờ chỉ mải thắc mắc không biết mình có được gặp lại Hein hay không. Cậu vẫn nhớ rõ ràng trong thư từ “người đó” gửi đến, đã nêu rằng sẽ tạo điều kiện cho hai người gặp nhau nếu vượt qua được thử thách khai trừ.

– Thẩn thờ cái gì vậy, chàng trai?

Một giọng nói bất chợt vang lên làm Kull có hơi hoảng hốt, quay sang thì thấy đó là một tên thanh niên để tóc búi, vận một bộ đồ sẫm màu không biết từ lúc nào đã bước tới bên cạnh mình.

Giọng nói cùng bộ dáng của tên thanh niên là quen thuộc, nhưng vì hắn ta đang che mặt nên Kull không dám chắc rằng người đến có đúng là người nó biết hay không. Dù sao thì cũng đã nhiều ngày không gặp nhau rồi, thêm nữa là hai ngày gần đây không liên lạc được, cộng với xảy ra không ít chuyện, giờ gặp được lại thành ra khó tin.

– Turan? – Kull dò hỏi.

– Ừm. – tên thanh niên gật nhẹ đầu đáp – Theo tôi.

Nói xong hắn ta quay người bỏ đi. Kull hơi do dự một chút, rồi thì cũng đi theo. Cậu giờ chẳng có lo mình bị lừa, mà bản thân nhất thời cũng chẳng biết nên về đâu, theo tên thanh niên có vẻ là Turan đây hẳn là lựa chọn tốt nhất.

Tên thanh niên dẫn Kull tới một quán trọ nhỏ, là một nơi vắng vẻ, suốt đoạn đường cũng chỉ gặp mỗi người chủ quán trọ liếc mắt chào một cái.

Cả hai sau đó cùng vào trong một căn phòng. Đóng kín cửa lại xong, tên thanh còn kích hoạt thêm một tấm bùa làm tan thành những đốm sáng li ti màu lam ngọc lan tỏa khắp phòng. Rồi hắn ta vừa tháo tấm vải che mặt mình, vừa bảo:

– Thương tích thế nào?

Kull rất nhanh liền nhận ra người đứng trước mặt mình chính là Turan, lòng cậu theo đó cũng thả lỏng đi không ít. Dù không biết bằng cách nào cậu ta tìm được mình, nhưng đó hẳn không phải là vấn đề cần quan tâm lúc này.

Quay lại câu hỏi của Turan, như một phản xạ có điều kiện, vết thương khắp người Kull đồng loại nhói hết lên. Cảm giác đau đớn không hề nhiều, nhưng vẫn đủ cho thấy hiệu quả của tấm bùa ‘Chấn động’ là rất lớn, khiến cho một Nihr như cậu dù đã uống hơn nửa bình thuốc hồi khí huyết cao cấp cũng không thể hồi phục được tới mức có thể gọi là ổn.

Đặc biệt là ở răng và hàm của Kull, tê nhức và có cảm giác trống hoác. Cậu sực nhớ chính mình lúc đâm lão Tamad một nhát thì cũng đã bị lão ta đập một phát vào mặt. Cú đập đó làm cậu choáng váng, và suýt nữa bất tỉnh luôn nếu không phải nhờ có hiệu quả từ phép ‘Ngăn trở’.

Kull theo phản xạ há mồm, đưa tay lên sờ mó kiểm tra răng của mình. Hành động đó của Kull khiến Turan có chút khó xử, nhưng cũng coi là hiểu được tình trạng của cậu, bảo:

– Nghỉ ngơi một lát rồi dùng thêm một bình thuốc hồi phục cao cấp đi. Để lâu sẽ trở thành thương tật vĩnh viễn, có chết cũng không mọc lại được đâu.

Kull nghe xong, ý nghĩ đầu tiên là tán đồng với lời của Turan, nhưng rất nhanh sau đó liền nhận ra điểm mấu chốt, liền hỏi:

– Cậu biết tôi có thuốc hồi phục cao cấp? Lại còn “thêm”?

Turan nhếch mép nhẹ, không vội đáp lời Kull mà ngồi xuống chiếc giường cạnh đó, xong mới bảo:

– Chuyện đó không quan trọng. Cậu là người thông minh, nghĩ một chút ắt hiểu được thôi. Giờ… hãy nói xem, cậu đã đột phá Nihr, phỏng?

Kull rùng mình một cái, da gà nổi hết lên. Lời của Turan không nhiều, nhưng lượng thông tin cung cấp cho cậu lại là khổng lồ, khiến cậu nhất thời chẳng thể xác định bản thân nghĩ cái chi, cũng như là đáp như thế nào.

Turan trông cũng không gấp gáp, chống tay ra sau lưng, hơi ngả người vẻ thư giãn.

Bầu không khí lúc này lặng im, đối với Kull lại không hề yên ổn. Cậu không phải là không đoán ra được ý của Turan, nhưng nghĩ tới những khả năng có thể xảy ra, và đã xảy ra, thật đúng là dọa người.

Chiếc hộp gỗ, chắc chắn là đồ của Turan. Đống đồ đó không hề rẻ, và cậu ta sẵn sàng giao hết cho Kull. Mặt khác, những món đồ tưởng chừng để cho một Nihr dùng không có chút nào hiệu quả, lại là những thứ đã dẫn Kull tới chiến thắng, giúp cậu đánh bại lão Tamad là một du hành giả Thần cấp 5.

Phải biết, một Nihr là chưa từng trải qua thế giới của du hành giả bao giờ, nên khó mà hiểu được cách phát huy tốt nhất một vũ khí hay bùa chú chuyên dụng. Kiến thức là có thể đạt được qua tìm tòi cùng quan sát, nhưng một khi không có chân chính chạm tới, liền là không thể vận dụng tốt được trong chiến đấu.

Vậy mà Kull, chỉ làm theo cách mà một Nihr như cậu có thể nghĩ tới, lại lợi dùng được đống vật phẩm kia mà đánh bại du hành giả Thần cấp 5. Tất nhiên, cậu không cho rằng phần lớn công lao thuộc về mình. Hơn ai hết, cậu hiểu rõ tầm quan trọng của những món vật phẩm kia, và vì thế lòng thấy khó mà tin được.

Nếu xét ở góc độ rằng chiếc hộp thuộc về tên che mặt thì Kull còn dễ chấp nhận vì có khả năng hắn ta chỉ muốn gây khó khăn cho lão Tamad, cũng như phân hội ở thành Nortre này. Nhưng người gửi đồ là Turan, mà cậu ta với giao kèo thì không thể nào xem nhẹ chuyện đó được.

Kull kì thực không loại bỏ khả năng Turan có kế hoạch khác, nhưng cậu lại không định đào quá sâu vào những tính toán của cậu ta. Dù sao thì thử thách cũng đã thành công rồi, những tính toán kia có hay không cũng chẳng còn quan trọng nữa.

Điều khiến Kull bất ngờ không chỉ có thế, mà còn rằng Turan đã biết cậu vừa dùng qua thuốc hồi phục cao cấp, nếu không thì cậu ta đã chẳng bảo cậu nghỉ ngơi rồi hãy sử dụng thêm. Để nói ra được lời như vậy, Turan chắc chắn đã quan sát trận đấu của Kull, tự mình trông thấy cậu uống bình thuốc.

– Rốt cuộc… cậu đã làm thế nào?

Kull cất tiếng hỏi, giọng run run.

– Tôi đã bảo là không quan trọng. – Turan hời hợt đáp – Cậu còn chưa trả lời câu hỏi của tôi.

Kull nhắm hờ mắt lại, hít thở sâu một hơi. Điểm quan trọng nhất, sau cùng vẫn là câu hỏi mà Turan đặt ra.

Một Nihr, thật sự có thể đột phá, thăng Thần cấp. Cho dù Kull có dùng chính bản thân làm bằng chứng sống để rêu rao thì cũng sẽ chẳng có mấy ai tin điều này cả. Họ đều sẽ cho rằng cậu bịa chuyện mình từng là Nihr, hoặc rằng hội Zalt ẩn giấu lực lượng sâu tới mức nào. Con người đối với sự thật mà bản thân không dám tin tưởng luôn là cố tìm kiếm, bấu víu vào những lời giải thích nực cười như vậy.

Nói đi cũng phải nói lại, Kull dĩ nhiên không ngu ngốc mà đi rêu rao tin tức động trời này. Dù là không có ai tin tưởng, nhưng vì là sự thật nên lời nói ra sẽ trở thành một hạt mầm, từ từ phát triển, đến một lúc nào đó sẽ là không thể phủ nhận được nữa.

Tóm lại, chuyện Kull thăng lên Thần cấp 1, là phải giấu.

– Không sai. Tôi thật sự đã đột phá… Nihr.

Lời của Kull có chút ngập ngừng, vì cậu quá hồi hộp. Cảm giác mát lạnh lúc đó tới bây giờ vẫn còn lan tỏa khắp người cậu, như thể đang không ngừng nhắc nhở rằng cậu đã thăng Thần cấp rồi, không còn là Nihr nữa.

Turan gật nhẹ đầu vẻ hài lòng, bảo:

– Tốt. Vậy là giao kèo coi như đã hoàn thành, chỉ còn đợi cậu trở thành thành viên tổ đội của tôi thôi.

Kull vẫn chưa quen được với tình hình hiện tại, mất một lúc mới hiểu ý Turan, giọng quả quyết nói:

– Chuyện đó là đương nhiên.

Kull cũng không tìm ra được lý do nào để thoái thác cả, cho dù là không có sự cưỡng chế đến từ Đại Thánh Tôn đi chăng nữa. Trở thành đồng đội với một người nắm giữ phương thức giúp Nihr đột phá, sức hấp dẫn này là không thể nào chối từ. Huống hồ chi, Turan giờ đối với Kull chính là một vị ân nhân, đã cứu giúp mình trong thời điểm khó khăn nhất.

Turan mỉm cười, phất nhẹ tay lên làm hiện ra một tấm bảng tạo thành từ vô vàn những đốm sáng li ti màu xanh lam ngọc. Tấm bảng hiện lên chỉ trong vài giây liền mờ dần đi, chốc thì xuất hiện từng vết nứt một, gãy vỡ thành từng mảng nhỏ, lại như bị đốt cháy, lụi tàn đi mất.

Kull không có làm như Turan, nhưng ngay trong tâm trí cậu là cảm giác được việc xảy ra tương tự. Cùng lúc đó, lòng cậu như được giải thoát khỏi một sự ràng buộc nào đấy, trở nên thoải mái hẳn, còn có chút vui sướng.

Xong xuôi, Turan cất tiếng:

– Ừm. Tương đối thuận lợi. Việc còn lại là tìm thêm một thành viên nữa.

– Thêm thành viên? – Kull thắc mắc – Tổ đội chúng ta hiện giờ như thế nào?

– Có bốn người cả thảy, cậu cũng đã gặp qua rồi, đó là tất cả. – Turan đáp – Darmil cùng Tiffia có việc ở vùng thảo nguyên đông bắc, không gặp chuyện gì thì hẳn về tới thành Tailor vào ngày mai. Nhưng mà, nhiều khả năng là chỉ có Darmil trở lại mà thôi.

Kull hơi nhướn mày vẻ khó hiểu. Turan liền giải thích:

– Tiffia vẫn còn là Nihr. Trước khi cô ta đột phá được thì sẽ khó có cơ hội du hành cùng chúng ta.

– Tôi tưởng là…

Kull định nói lại thôi. Cậu không cần nghĩ cũng biết rằng việc đột phá Nihr là vô cùng khó thực hiện, dù sao thì chính cậu là người đã trải qua việc đó. Có thể Kull là người gặp được Turan sau Tiffia, nhưng cũng không có nghĩa rằng cô ta sẽ là người đột phá trước. Nếu không phải là tình huống đặc thù, có khi cậu đã thẳng thừng từ chối lời đề nghị của Turan rồi.

Giờ nhớ lại, mới thấy bản thân đã suýt bỏ lỡ một cơ hội quý báu như thế nào.

– Không cần phải gấp. – Turan vội bảo – Còn có nhiều thứ khác cậu cần biết tới. Sớm ngày quen thuộc là chuyện tốt, nhưng quan trọng nhất vẫn là, du hành và thăng Thần cấp.

– Ừm. – Kull gật nhẹ đầu nói – Thế bây giờ tôi cần phải làm gì?

– Vừa mới nói đấy thôi. – Turran đáp ngay – Du hành, và thăng Thần cấp. Tôi cần cậu trong vòng ba ngày đạt tới Thần cấp 5.

Kull mới nghe thì không có phản ứng gì, nhưng chỉ vài giây sau đó liền nghệch mặt ra. Cậu dù chưa từng trải nghiệm cuộc sống của một du hành giả có Thần cấp, nhưng vẫn biết rằng Thần cấp 5 có ý nghĩa gì. Lão Tamad cũng chỉ có Thần cấp 5 mà thôi, cũng tức là việc đạt đến Thần cấp đó là không hề dễ một chút nào, càng không nói đến là trong ba ngày có thể đạt được.

Turan trông vẻ mặt của Kull, cười khì một tiếng, bảo:

– Mong muốn của tôi là vậy, còn làm được tới đâu thì phụ thuộc vào khả năng của cậu. Thực tế mà nói thì trong vòng ba ngày, cậu có thể đạt tới Thần cấp 4 là đã tốt lắm rồi, và với mục tiêu đó thì tổng số lượng quái cậu cần đánh giết sẽ là hơn ba trăm con.

Kull hơi giật mình. Cậu biết rõ một con quái khó đối phó như thế nào, mà đánh giết hơn trăm con một ngày, xuyên suốt ba ngày liền, không cần phải nghĩ cũng biết được việc đó là nặng nề cực kì.

Tính ra, nếu Kull dành hơn mười hai tiếng đồng hồ săn giết quái, thì mỗi giờ cậu cũng phải đạt được chỉ tiêu là tám con.

– Quái cấp độ 4, hoặc 5. – Turan nói bổ sung – Cấp thấp hơn e là không đủ số lượng, thời gian cũng không kịp.

– Hả? Cấp độ 4 và 5 á?

Kull thốt lên. Cậu lo là mình vừa nghe nhầm.

Nhưng Turan không có buồn đáp lại, cũng tức xác nhận rằng những lời cậu vừa nghe là đúng.

– Những ai trong tổ đội của cậu cũng đều du hành một cách “nhiệt tình” như thế ư?

Kull hơi nhăn mặt hỏi. Cậu quả thật khó mà tin được đây là khối lượng công việc mình cần thực hiện ngay khi tham gia vào tổ đội của Turan. Xét ra thì, việc của cậu ta giao còn khó khăn và nguy hiểm hơn so với hội Zalt giao cho cậu rất nhiều.

– Đừng lo, cậu không phải đi một mình. – Turan bảo – Darmil sẽ đi cùng cậu.

Kull cũng dò đoán ra rằng bản thân không cần dùng sức một người đối phó với mấy con quái hơn mình tận ba cấp độ liên tục trong ba ngày liền, nghe xong lời Turan thì lòng nhẹ nhõm đi không ít.

Nhưng mà Kull chờ mãi vẫn không thấy Turan nêu thêm ai sẽ đi cùng mình nữa cả, liền hỏi:

– Còn ai nữa?

Turan hơi chau mày lại, vẻ khó hiểu bảo:

– Hai người không đủ sao? Tôi còn có việc khác.

– Ý tôi không phải vậy… – Kull vội nói – Tôi có nghe qua thành viên tổ đội tạm thời, còn có thuê mướn… dạng vậy.

Turan cười nhạt, vẻ hiểu ý Kull. Rồi cậu ta cất tiếng:

– Yên tâm, hai người đã đủ rồi. Cậu chỉ cần đừng để tên Darmil đó gây chuyện là được.

Kull rất muốn thốt rằng “là sao?”, nhưng nghĩ lại thôi. Sắp xếp của Turan hẳn là có ý nghĩa nào đấy, mà nếu sự tình có thất bại thì cũng là do cậu ta. Một người mới như cậu, thiếu kiến thức về du hành giả, càng không có hiểu biết gì về tổ đội của Turan, tốt hơn hết cứ theo sắp xếp của đội trưởng mà làm là được.

– Được rồi. – Kull bảo – Tôi nghe cậu.

– Ừm. – Turan gật nhẹ đầu nói – Tình huống chưa xác định được là liệu Darmil có về tới thành Tailor trong ngày mai được hay không. Nếu không thì tôi sẽ tạm thời thay thế vị trí của cậu ta. Trước mắt chúng ta cứ tới thành Tailor đã.

Nói rồi, Turan đứng dậy luôn, toan rời đi. Kull thấy thế vội thốt:

– Ngay bây giờ?

– Chứ cậu nghĩ chúng ta sẽ kịp tới thành Tailor cho kế hoạch ba ngày kia nếu để trễ hơn ư?

Kull không biết nói gì cho phải, quyết định im lặng đi theo Turan. Cậu giờ chợt có cảm giác do dự, không chắc chắn về quyết định tham gia vào tổ đội này của mình.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.