VAN's Force: Phế Tích Thế Giới Các Thần

Chương 246: Lựa chọn của Tiffia



“Bình tĩnh, Tiffia.”

Tiffia lẩm bẩm. Cô sau đó bước về trước một bước, hơi ngẩng đầu lên, cất tiếng:

– Tôi có thể đưa ra một cuộc trao đổi. Tôi chỉ cần một cơ hội duy nhất. Tôi muốn tham gia thử thách Thần thánh.

Các vị trưởng lão không có biểu hiện gì nhiều trên sắc mặt, chỉ là nhịp thở có trở nên gấp gáp thêm một ít.

– Hỗn xược. Thử thách Thần thánh không phải là thứ mà điềm xấu như cô có thể nhuốm bẩn!

Người lên tiếng là vị trưởng lão ngồi ở ngoài cùng bên phải. Ông ta là người nổi tiếng nóng tính nhất trong số các trưởng lão, nhưng kì thực chỉ là người đảm nhiệm nhiệm vụ biểu hiện thái độ thay cho các trưởng lão mà thôi. Nói cách khác, lời của ông ta, cũng chính là thái độ đồng nhất của toàn bộ bảy vị trưởng lão ở đây.

Tiffia thật sự không hiểu thử thách Thần thánh có ý nghĩa gì, càng không hiểu được vì sao các trưởng lão lại nổi giận. Có lẽ, để chuẩn bị một thử thách Thần thánh, là tổn hao không ít tài nguyên.

– Các trưởng lão, tôi thật sự có thể bù đắp được tổn hao. Tôi vẫn mong có thể được đáp ứng nguyện vọng duy nhất này.

Tiffia nói rồi quay người, ra hiệu cho nam yêu tinh đi cùng mình cởi trói để có thể sử dụng túi trữ vật. Nam yêu tinh nhìn các vị trưởng lão một chút, nhận được sự đáp ứng thì mới tiến đến cởi trói cho cô.

Vừa xong, Tiffia liền lấy ra một bộ cung tên đặt trên mặt đất. Đây chính là bộ cung tên mà Alique đưa cho cô, sau khi được giám định thì phát hiện là có giá trị không hề thấp, ít nhất tổng giá trị là tới sáu mươi nghìn xen.

Nam yêu tinh cúi xuống nhặt bộ cung tên, kiểm tra, xác định không có vấn đề gì thì mới mang tới đưa cho trưởng lão ngồi ở chính giữa. Ông ta nhận lấy bộ cung tên, ngắm nghía một hồi cũng không có phản ứng gì nhiều, đưa lại cho nam yêu tinh rồi bảo:

– Chỉ có mỗi thứ cỏn con này mà cô muốn đổi lấy một lần tham gia thử thách Thần thánh?

“Vậy mà không đủ?!” Tiffia thốt thầm. Con số sáu mươi nghìn xen đối với cô là quá lớn, so sánh thì hơn cả ba năm làm việc cật lực ở quán rượu bà Lylat. Cô cũng biết đối với du hành giả, số tiền này là không quá nhiều, nhưng tính đến thử thách Thần thánh lại không đủ, là rất ngoài dự đoán.

Tuy nhiên, Tiffia bản thân lúc này không phải ở vị thế có thể mặc cả được, liền lấy ra một chiếc hộp gỗ lớn, mở luôn tại chỗ. Bên trong là hàng đống các loại bùa mà cô tích góp được suốt khoảng thời gian qua, vốn định để sử dụng trong lúc du hành, giờ đành phải móc hết mà trao đổi.

Giá trị của đống bùa không lớn, tổng chỉ vào khoảng hai mươi nghìn xen. Thế nhưng đây đã là toàn bộ tài sản mà Tiffia có rồi. Những món đồ khác, cô là không đành lòng bỏ ra.

Vị trưởng lão đưa mắt nhìn lên đống bùa của Tiffia, hồi lâu thì cất một tiếng thở dài ngán ngẩm. Nhưng lúc ông ta vừa mở miệng định lên tiếng thì một giọng nói trong trẻo đầy uy nghiêm vang lên:

– Đừng làm mất thời gian nữa.

Tiffia giật mình. Cô nhận ra giọng nói này. Chủ nhân của giọng nói vẫn luôn ở đây, vậy mà lại không chịu xuất hiện.

Tiffia hốt hoảng đưa mắt nhìn xung quanh, nhưng thật thất vọng là không tìm thấy điều mình mong muốn.

– Geralth.

Vị trưởng lão cất tiếng. Nam yêu tinh nghe xong liền xồ đến Tiffia, dễ dàng khống chế cô, trói lại, kéo đi.

– Không. – Tiffia hô lên – Tôi vẫn còn có thể đưa ra nhiều hơn nữa. Tôi…

Nhưng mặc cho mọi lời mà Tiffia nói, nam yêu tinh tên Geralth không hề dừng lại động tác của mình. Bị một du hành giả có Thần cấp lôi đi, cô hoàn toàn không có chút khả năng kháng cự nào. Thậm chí, âm thanh đáng thương phát ra từ miệng cũng bị một loại bùa phép hoặc kỹ năng nào đó đè ép, làm biến đi mất.

Trời gần sáng.

Tiffia giờ rất mệt mỏi, cả người cứ đau âm ỉ. Cô biết đây là do vết thương ngày hôm qua, kết hợp với suốt đêm không nghỉ ngơi mà tạo thành. Hiện tại, hơn gì hết, cô là cần một giấc ngủ.

Nhưng Tiffia không định ngủ, cũng không khiến bản thân mình ngủ được. Cô vốn tưởng rằng có thể thuyết phục các trưởng lão cho mình tham gia thử thách Thần thánh, từ đó tìm kiếm cơ hội đột phá Nihr, giờ lại thành ảo vọng hão huyền.

– Sai ở đâu chứ…?

Tiffia nói nhỏ, giọng như rên rỉ. Cô thật khó mà tin tưởng được sự thật rằng họ không hề quan tâm tới mình, thậm chí cả cha cô cũng như vậy. Sự hiện diện duy nhất của ông ta, thế mà chỉ để chấm dứt sự dây dưa của cô với các trưởng lão.

Đang lúc Tiffia suy nghĩ vẩn vơ về mọi thứ đã xảy ra, từng bước chân vội vã tiến gần tới đây vang lên.

Tiffia thoáng hốt hoảng, chốc thì bình tĩnh lại. Cô không đoán được người đến là ai.

Đây là ngục giam của tộc yêu tinh, đắp nên bằng đất, nước và xác cây, sau đó hong khô lại rồi phù phép thêm khiến cho không thể dễ dàng phá vỡ, đồng thời nằm tách biệt với chỗ ở của bản tộc. Ngoại trừ người đảm nhiệm vai trò quản ngục hoặc một vài nhân vật quan trọng nhất định, sẽ không có ai khác có khả năng mở ra cửa phòng giam này.

Tuy nhiên, điều đó không có nghĩa là nơi đây cho phép người không phận sự đến gần. Bất kì ai dại dột tiếp cận, đều sẽ bị xem là kẻ địch, là tội phạm mà bắt lấy đem đi xét xử.

Bước chân kia không để Tiffia chờ đợi lâu, chốc liền đến trước cửa phòng giam của cô. Nhưng vì ô cửa sổ duy nhất thông với bên ngoài nhỏ và nằm trên cao, Tiffia không thể nào nhìn được là ai.

– Tiffia! Cô ở trong đúng không?

Giọng nói hớt hải vang lên, vẻ vừa sợ vừa gấp, cũng là có chứa sự nghi ngờ, khó mà tin được.

Tiffia nhận ra giọng nói này, nhưng không vội trả lời. Nghĩ ngợi một hồi, cô mới bảo:

– Natalie, đúng là tôi. Tiffia đây.

Người tên Natalie cất tiếng thở phào nhẹ nhõm, chốc lại lên tiếng cùng với sự gấp gáp vừa nãy:

– Sao-sao cậu lại quay về? Tôi… Mình… cũng không biết phải làm thế nào nữa…

Tiffia mỉm cười. Cô biết tình huống này thật sự khó xử đối với Natalie.

Tiffia bị xem điềm xấu, nếu Natalie gần gũi, tiếp xúc với cô sẽ khiến cô ta trở thành kẻ bị nhuốm bẩn. Hơn nữa, đâu phải Natalie không e ngại việc Tiffia là điềm xấu đâu. Việc thấy cô ta xuất hiện ở đây, đã là một sự an ủi vô cùng lớn đối với cô rồi.

– Natalie, đừng lo cho tôi. – Tiffia bảo – Chúng ta… cũng không nên nói chuyện với nhau nữa.

Giọng Tiffia hơi nghẹn lại. Cô dù là người chủ động thốt ra lời vừa rồi, vẫn không tránh khỏi cảm thấy chua xót. Natalie đã luôn là một người bạn thân thiết với cô, nhất là trước Đại Thánh Thế. Tiffia chưa bao giờ nghĩ rằng có một ngày bản thân phải đuổi cô bạn của mình đi. Ngay cả lúc cô bị trục xuất khỏi tộc, chuyện đó cũng chưa hề xảy ra.

Nhưng mà bây giờ tình huống đã không còn giống với ba năm trước nữa. Khi đó, Tiffia vẫn còn cơ hội, và Natalie cũng tin vào điều đó. Hiện tại, sự trừng phạt đối với cô đã là rất gần, chẳng mấy chốc sẽ bắt đầu.

– Đ-đừng nói vậy mà… Tiffia…

Giọng Natalie nghe như mếu. Cô nàng hẳn đang cố gắng kiềm nén cảm xúc của mình.

Tiffia không đáp lời. Cô lúc này cũng không biết nên nói gì cho phải. Đây nên là sự lựa chọn của Natalie, còn cô, cứ xuôi theo dòng số phận là được.

– Cậu đúng thật là ngu ngốc mà.

Natalie cất tiếng, ngừng một chút như suy nghĩ gì đó, nói tiếp:

– Mình có thể làm được gì cho cậu không? Cứ nói đi, Tiffia.

Tiffia về cơ bản thì không muốn liên lụy Natalie, mặt khác cô cũng không tìm ra cách nào hóa giải tình thế khó khăn của bản thân. Vốn dĩ, cô còn có chút trông chờ vào cha mình, giờ nghĩ lại thì thấy đó quả là mơ mộng viển vông.

Tuy nhiên, Tiffia là không thể nào cứ thế ngồi yên chờ đợi sự trừng phạt. Sự xuất hiện của Natalie phần nào giúp cô lấy lại tinh thần, cũng nhớ được mục đích mà mình đến đây. Cô nhất định phải lần mò được một lối thoát nào đấy.

Hoảng loạn, vốn không phải là thứ cô nên rơi vào ngay từ đầu mới đúng.

“Nếu là Turan, cậu ta sẽ làm gì?” Tiffia nghĩ thầm. Cô tất nhiên vẫn nhớ rằng bản thân còn giữ viên đá truyền âm tới Turan, nhưng tạm thời chưa muốn dùng đến. Hiện tại, cô cũng không phải là hoàn toàn không làm được gì.

Trước mắt, Tiffia đã xác định rằng thử thách Thần thánh không dễ dàng có được quyền tham gia. Suốt mấy mươi năm liền trước Đại Thánh Thế, với địa vị cùng thân phận của cô, vậy mà lại không thể phát hiện ra điều đó. Có vẻ như tai nạn xảy đến với người thân yêu nhất của cô còn có rất nhiều bí ẩn chưa được giải đáp. Thậm chí, có khả năng chính người ấy chủ động tham gia thử thách, giống như hiện tại cô đang mong muốn thực hiện vậy.

Sự tình thế lại thành khó khăn. Mấu chốt đơn giản chỉ là Tiffia phải giành lấy quyền tham gia thử thách Thần thánh, nhưng rõ ràng là không dễ dàng đạt được. Tuy nhiên, ít nhất thì qua phản ứng của các trưởng lão, việc trao đổi là có thể thực hiện.

“Bao nhiêu thì mới đủ?” Tiffia nói thầm. Cô bỗng nhiên có cảm giác rằng thứ mà họ mong muốn trao đổi với cô không phải là những thứ cô đã đưa ra. Đồng thời, họ chắc chắn biết rằng cô sở hữu vật phẩm nào đấy tương đương với quyền tham gia thử thách, nếu không đã chẳng kiên nhẫn đợi cô lôi từng món đồ ra.

– Chẳng lẽ…

Tiffia lấy ra một vật hình tròn màu bạc. Là một chiếc lắc tay, trên có đính hai cái lục lạc nhỏ.

Chiếc lắc tay này là kỷ vật mà mẹ đã để lại cho Tiffia, ngay trước ngày bà ấy tham gia vào thử thách đáng nguyền rủa kia. Cô vẫn còn nhớ rất rõ lời của bà lúc đó, rằng hai người sẽ sớm gặp lại nhau.

Đáng buồn thay, đó lại là một lời nói dối. Khi thử thách kết thúc, Tiffia thậm chí chỉ có thể trông lấy bộ dáng khác thường sinh ra từ xa, còn chẳng kịp có hành động nào tiếp theo thì đã thấy bộ dáng ấy trốn đi mất.

Không bao giờ gặp lại. Khu vườn cây Lula mà mẹ cô yêu thích và dành nhiều thời gian chăm sóc, sau lần đó cũng nhanh chóng lụi tàn, trở thành một vùng đất chết.

– Natalie.

Tiffia lên tiếng.

– Mình đây, Tiffia! – Natalie đáp ngay – Cậu cứ nói đi.

Tiffia do dự trong giây lát, bảo:

– Phiền cô chuyển lời tới các trưởng lão, rằng chiếc lắc tay bạc, tôi đồng ý trao đổi.

– Được. Để mình đi ngay.

Natalie nói rồi liền rời đi. Cô nàng dù sao cũng chẳng biết về sự tồn tại của chiếc lắc tay, nên không có thắc mắc gì. Nếu cô ta biết vật mà Tiffia định trao đổi là kỷ vật từ mẹ của cô, hẳn sẽ làm ầm lên một trận, cố sức ngăn cản.

– Đây cũng là ý muốn của ông phải không… Cha?

Tiffia lẩm bẩm, trong giọng ẩn chứa hận thù. Cô trước đó chỉ là nghi ngờ cha mình đóng vai trò không nhỏ trong tai nạn của mẹ mình, hoặc ít nhất là nhân tố thúc đẩy mẹ cô phải tham gia thử thách. Hiện tại xem ra, ông ta là có ý đồ rõ rệt, và giờ không định buông tha cho cô. Cũng có thể, thứ ông ta cần chỉ là chiếc lắc tay mà cô đang sở hữu.

Tiffia có chút hoang mang. Cô càng nghĩ càng không biết mình nên làm gì cho phải. Có lẽ nếu được tham gia thử thách Thần thánh, rồi thuận lợi hoàn thành, cô mới có thể gỡ được đống rối rắm, tìm đến đầu dây mối nhợ của chuyện đó.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.