VAN's Force: Phế Tích Thế Giới Các Thần

Chương 308: Tiffia không ổn



Turan nén một cơn rùng mình, lòng hoảng hốt.

– Là chuyện gì? – nó hỏi.

– Chúng là bất trị. – mèo Jorz đáp – Trông thì như chúng sống nhờ trên sự tồn tại của cô yêu tinh, như chúng luôn luôn tranh thủ giành lấy quyền kiểm soát khi trong mọi tình huống.

Turan hít sâu một hơi. Nó thầm mắng con mèo mập này đã không chịu nói trước cho mình chuyện quan trọng như vậy. Dù rằng còn chưa hiểu rõ vấn đề, nó vẫn có thể xác định được là trạng thái hiện giờ của Tiffia không ổn.

Thế nhưng Turan còn chưa kịp lên tiếng hẹn lại buổi gặp với vua yêu tinh thì Tiffia đã rên lên một tiếng, lại kêu thé như bị đau đến tột cùng, rồi gằn giọng bảo lẫn với tiếng nấc:

– Ngươi… Ngươi là cha ta… Kẻ tồi tệ như ngươi… Không xứng đáng!

Cuối lời là một tiếng hét lớn. Turan không cảm nhận được rõ ràng lắm, nhưng trông về phía vua yêu tinh thì lại thấy ông ta tái mặt, người không kiềm được hơi ngả về sau vẻ tránh né. Nhìn kỹ, còn có thể thấy được hai mắt ông ta mở trừng, từng sợi tơ máu nổi lên trông đến đáng sợ. Nhưng có lẽ ông ta mới là người cảm nhận sự sợ hãi lớn nhất lúc này.

Turan nhíu mày, vừa lo lắng vừa thấy khó hiểu. Vua yêu tinh là Thần cấp 30, kỹ năng chủ đạo của nó không thể nhầm lẫn được, vậy mà giờ lại không ứng phó được trước một cô yêu tinh chỉ có Thần cấp 1.

“Tại sao?”

– Ngươi còn chờ gì nữa? Mau!

Mèo Jorz gắt lên, giơ tay táng luôn một phát vào đầu Turan làm nó xửng vửng một đợt. Nhưng rất nhanh Turan liền tỉnh táo trở lại, nhận ra bản thân cần phải làm gì đó vào lúc này.

Cụ thể là làm gì thì Turan cũng không biết. Nhìn Tiffia giờ đang nghiêng người về trước, hai tay đưa lên, đầu thì lắc lư còn cả cơ thể run rẩy trông hệt như người mất trí, Turan thấy sợ. Nó không phải sợ bản thân bị nhắm tới, cũng không có nghĩ đến tình huống có nguy hiểm hay không. Nỗi sợ này, vừa lạ lẫm, cũng thật thân quen, đến ngộ.

Rồi chẳng biết bản thân nghĩ cái gì, Turan lao đến, dùng hai tay tóm chặt hai cánh tay Tiffia, cố khống chế không cho cô nàng cử động loạn lên.

– Tiffia. – Turan nói lớn.

Tiffia không có phản hồi, sức lực thì lại càng trở nên to lớn hơn, khiến Turan không thể không ghì chân lấy thế quật cô nàng sang một bên.

Ấy thế mà Tiffia bằng phương thức vô cùng điêu luyện và khó mà tin được xoay người, sải chân, còn lộn hẳn một vòng, thành công hất văng Turan đi.

Turan kinh ngạc. Nó vậy mà bị Tiffia đánh cho đo ván, còn chẳng có cơ hội đáp trả.

Lồm cồm ngồi dậy, Turan thấy rằng Tiffia đã nhào tới trước mình, tay giơ lên. Nhưng cô nàng chỉ đơn giản là dừng lại ở tư thế đó, hai mắt trừng nhìn nó với vẻ mặt dữ tợn cùng máu chảy ròng ở hai bên má.

“Không…” Turan thốt thầm, lòng run rẩy khó chịu vô cùng. Đây không phải là những gì nó tưởng tượng đến khi để cho Tiffia tham gia thử thách Thần thánh. Bộ dạng cô nàng bây giờ còn thê thảm hơn cả khi được nghe về nhiệm vụ tấn thăng của mình.

– Không!

Turan đột nhiên hét lên, chồm người về trước, lấy luôn túi trữ vật ra một thanh kiếm chĩa thẳng vào đối tượng vừa mới tiếp cận tới sau lưng Tiffia.

Là vua yêu tinh. Ông ta giờ mang lên một bộ mặt pha lẫn giữa thèm muốn và giận dữ giơ tay lên toan đập xuống người con gái mình. Dù không biết hành động đó có ý nghĩa gì, nhưng Turan chắc chắn sẽ không để ai tổn thương cô yêu tinh của mình.

Mèo Jorz bay lơ lửng tới bên cạnh, thở dài một hơi rồi đưa tay vẽ vời gì đó ở sau gáy Tiffia, lại đập nhẹ cái chân trước của mình lên đó. Cả thân người cô nàng cứ thế như bị mất đi toàn bộ sức lực, đổ sập xuống đè lên người Turan.

Tiffia nhẹ đến lạ. Turan chưa bao giờ nghĩ rằng cô ta lại có thể nhẹ đến như thế, tựa như một chiếc lông ngỗng vậy.

– Ch-chính là nó! Chính là nó!

Vua yêu tinh cất tiếng, vẻ mừng rỡ khó mà kiểm soát được. Ông ta đứng trước mũi kiếm chỉ cách cổ mình chừng hơn tấc, lại chẳng có chút e ngại nào, còn trông như muốn lao tới.

Suy cho cùng, Valder là Thần cấp 30, một tên du hành giả Thần cấp 8 đối với ông ta chẳng thể nào xem như mối đe dọa được. Nghĩ đến, có lẽ vì ông ta vẫn còn giữ được sự tỉnh táo để suy xét tình huống nên mới không có ra tay.

– Cút trở về!

Turan hét lên. Cũng chẳng biết ai cho nó sự dũng cảm để thốt ra lời thô lỗ như vậy. Lại nói, nếu muốn ứng đối với vua yêu tinh, nó tốt hơn hết là dùng tới lời cầu khấn chứ không phải là chĩa kiếm rồi mắng chửi.

Valder nghe, ậm ừ vài tiếng rồi mới quay người bước trở lại chiếc ngai của mình. Dù vậy, Turan có thể thấy rõ ràng vẻ mặt của ông ta không hề thay đổi.

Turan nhìn quanh một lượt, xác nhận không có tên nào khác định làm ra hành động nguy hiểm gì thì mới quay sang xem xét tình huống của Tiffia.

Cô nàng đã thiếp đi mất, từng hơi thở nhẹ nhàng có thể nghe được. Nếu không phải vì vết máu vẫn còn thấm ở trên gương mặt xinh đẹp kia, Turan còn tưởng rằng vừa rồi chỉ đều là ảo giác.

– Jorz. Ông sẽ phải cho tôi một lời giải thích thỏa đáng.

Con mèo mập nhăn mày nhìn Turan, xì một tiếng, quay đi ra vẻ không quan tâm.

– Cậu Turan. – vua yêu tinh cất tiếng – Giao kèo này, phía yêu tinh tộc đồng ý.

– Không. – Turan thốt – Giờ không phải lúc. Hơn nữa, vừa rồi, tôi ngờ rằng các người có đang thành thật.

– Nhưng-

– Tôi đã quyết định. – Turan ngắt lời – Hôm nay chỉ tới đây mà thôi.

Nói rồi, nó liền quay người, bế Tiffia lên, nhanh chân bước khỏi cái chốn đáng nguyền rủa này.

Suốt đoạn đường đi, Turan chẳng nói một lời nào, trong đầu cũng chẳng thèm suy nghĩ gì cả. Nó mặc kệ mọi ánh mắt của đám yêu tinh rãnh rỗi nhìn chằm chằm lấy mình, chỉ mải tập trung vào Tiffia, cẩn thận lắng nghe nhịp thở của cô nàng, đảm bảo rằng cô ta vẫn ổn.

Vừa về đến căn nhà gỗ, Kull đột ngột xuất hiện ở bên cửa, định tiến lên hỏi chuyện lại thôi, quyết định ra ngoài canh chừng. Turan không thấy Darmil, đoán là cậu ta có việc khác, cũng chẳng có tâm trí nghĩ nhiều tới.

Đặt thân thể nhẹ như bông của cô nàng yêu tinh lên giường, lau bớt đi vết máu trên mặt, lại đắp chăn cẩn thận cho cô ta xong thì Turan mới quay sang mèo Jorz đã luôn bay lơ lửng cạnh mình, nghiêm giọng hỏi:

– Vậy, ông sẽ nói gì đây?

Mèo Jorz không vội không hoảng, từ tốn bay tới nằm bên cạnh Tiffia, còn ngáp một cái vẻ chán chường rồi mới bảo:

– Ngươi muốn hỏi gì?

Turan bực, nhưng nó không có cáu gắt, điềm tĩnh nói:

– Tại sao ông không nói trước cho tôi biết tình huống này?

– Vì không cần thiết. – Jorz hời hợt đáp.

– Sao lại không cần thiết!? – Turan gắt lên – Tiffia, cô ấy…

– Tình huống không có nguy cấp như ngươi tưởng đâu, tên quèn này.

Mèo Jorz nói, đứng dậy đi tới bên đầu Tiffia xem xét một lúc, bảo:

– Ừm. Xem ra đám tinh linh này cũng biết rõ chủ thể không chịu nổi chúng.

Turan trông một hồi, nhận ra mình khó mà bắt ép con mèo mập này nói rõ ràng chuyện vừa rồi được, bèn hỏi:

– Tôi cần làm gì? Ông đã từng bảo rằng tôi cần ở bên cạnh cô ấy.

– Chính là như vậy. – mèo Jorz gật nhẹ đầu đáp – Qua vụ vừa rồi, ta càng xác định chuyện đó. Ngươi là chỗ dựa tinh thần lớn nhất, và có lẽ là duy nhất của cô ta trong giai đoạn này.

– Tôi?

Turan có chút khó hiểu. Tình trạng hiện giờ của Tiffia, vậy mà có liên quan tới nó.

– Ngươi lại còn giả ngốc? – mèo Jorz dè bỉu – Ta sẽ không nói quá cao siêu, nhưng cô nàng sẽ không sống qua khỏi hôm nay nếu ngươi rời đi.

Turan giật mình. Nó đã không tưởng tới việc lại nghiêm trọng như vậy. Thế mà con mèo mập này vẫn còn không ngừng tỏ vẻ hời hợt.

– Tức là, tôi cần phải ở bên cô ấy tới hết hôm nay? – Turan dò hỏi.

– Không chỉ là hôm nay. – mèo Jorz thốt – Ngươi là não bị úng rồi?

– Chuyện này…

Turan muốn nói lại thôi. Nó có chút cảm giác bất lực đối với tình trạng hiện tại của Tiffia, chỉ đành nghe theo lời mèo Jorz. Nghĩ một hồi, thấy đã bình tĩnh hơn, nó mới cất tiếng:

– Rốt cuộc thì chuyện gì đang diễn ra với Tiffia?

Mèo Jorz cười khẩy một tiếng, nói:

– Cuối cùng cũng thốt ra được một câu ra hồn. Hiện tại, nếu ta không nhầm, Tiffia đang mang lên sự tồn tại của sáu tinh linh.

– Sáu…?

– Phải. Và bất kì tên nào trong số chúng cũng đều không tầm thường. Đây là tự cổ chí kim chưa từng có, và có lẽ sau này cũng chẳng thể xuất hiện thêm lần nào nữa.

Turan hít sâu một hơi. Nếu là ai đó khác nói cho nó lời vừa rồi, nó sẽ không quá hồi hộp, nhưng kẻ vừa nói lại là Jorz, một Chính thần hùng mạnh. Khó mà biết được ông ta đã sống qua bao nhiêu niên kỷ, kiến thức tích lũy hùng hậu đến mức độ nào.

– Như vậy, – Turan lên tiếng – cô ấy sẽ thế nào?

– Khó nói. – mèo Jorz vẻ lưỡng lự đáp – Đây là phúc, cũng là họa. Có lẽ cô ta sẽ không chết dễ dàng, nhưng cuộc sống sau này chắc chắn là vô cùng gian nan. Nhất là trước khi đám tinh linh kia ổn định trên sự tồn tại của cô nàng, cô ta sẽ phải dính lấy tên quèn nhà ngươi suốt.

Turan nghe được trong lời con mèo mập ý giễu cợt, nhưng không có tâm trí mà phát bực với ông ta.

– Tại sao chúng lại chọn Tiffia? – nó hỏi – Cả sáu tên.

Mèo Jorz không đáp ngay mà hơi vênh mặt lên, nhếch mép cười đầy ý vị, bảo:

– Cái này, ngươi nên hỏi chúng. Mà thật sự thì, ngươi có lẽ đã rõ ràng trước rồi, đúng không?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.