VAN's Force: Phế Tích Thế Giới Các Thần

Chương 318: Cuộc gặp bất ngờ



Đang lúc Turan định chủ động liên lạc với Kull thì đột nhiên phát hiện một dáng hình cao lớn bước vào từ cửa. Không mất quá lâu để nó nhận ra kẻ đến là ai.

– Ta không làm phiền cậu chứ?

Giọng nói trong trẻo lạ thường lại có phần cởi mở thay cho vẻ uy nghi thường thấy của vua yêu tinh làm Turan một hồi rùng mình ớn lạnh. Ông ta giờ chỉ mang trên người có độc một tấm khăn bông quấn ngang hông, để lộ ra thân hình cường tráng, hơi thon với những bắp thịt săn chắc. Cùng với gương mặt điển trai và sáng láng cũng không thiếu vẻ oai nghiêm vốn có của một vị vua được mài giũa qua bao năm tháng, là thật khiến Turan trong lòng nảy sinh ưa thích.

Tuy nhiên, nghĩ tới việc đối phương là kẻ đã gây bao khó khăn cho tổ đội mình, cũng như con người ông ta là thế nào, Turan nhếch mép, hời hợt đáp:

– Không dám. Nơi đây là thuộc về tộc yêu tinh, tôi cũng chỉ là tới làm khách mà thôi.

Khóe miệng vua yêu tinh hơi cong lên, trông như là đang cười nhưng Turan thấy lại có chút cảm giác nguy hiểm. Ông ta sau đó thản nhiên tiến lại gần nó, nhìn qua lại một lúc rồi tiếp tục bước đi, tiến vào trong hồ.

– Cậu không định xuống nghỉ ngơi chút sao?

Turan không để ý nhiều tới lời mời của vua yêu tinh, nghĩ rồi nói:

– Ông trông không giống là cần dùng tới mạch nguyên khí tiên thiên.

Turan là biết về Thần cấp hiện tại của vua yêu tinh: Thần cấp 30, cũng đã đạt giới hạn Thần cấp rồi. Vì vậy, ông ta giờ có hưởng dụng mạch nguyên khí tiên thiên bao lâu đi chăng nữa cũng không thể gia tăng Thần tinh được, mà cần phải thực hiện nhiệm vụ tấn thăng.

Cất lên một tiếng cười thoải mái, vua yêu tinh đáp:

– Đến thư giãn một chút mà thôi. Gần đây tâm tình có phần nặng nề…

Turan nhíu mày. Nó tự nhiên không muốn nghe vua yêu tinh giải bày tâm sự, càng không định làm thân với ông ta. Lại nói, bộ dáng của ông ta lúc này có chút bất thường.

– Ông đã gặp Tiffia rồi?

Turan hỏi, cố tình chuyển chủ đề.

Vua yêu tinh nghe vậy thì cất một tiếng thở dài, đáp:

– Đúng là đã gặp. Tiffia, con bé… thật sự đã lớn rồi.

Turan nhăn mặt. Nó dường như vừa chuyển đúng chủ đề đang khiến ông ta phiền lòng. Chuyện của Tiffia với cha mình, nó kì thực không tiện hỏi tới, ít nhất là cho tới khi xác định được mong muốn của cô nàng là gì.

– Cậu nói ta nghe, trước đây con bé sống như thế nào?

Turan lộ vẻ khó xử. Nó không phải là cần phải giấu giếm gì vua yêu tinh, nhưng thật sự là không quen nổi bộ dáng ông ta cùng bầu không khí lúc này. Nghĩ rồi, thay vì trả lời, nó hỏi lại:

– Nếu ông quan tâm đến cô ấy như vậy, trước đây cần gì phải như thế?

Vua yêu tinh ngơ người ra một lúc, lại chợt bật cười một cách miễn cưỡng như thể đang cố xoa dịu lòng mình. Rồi ông ta đáp:

– Đây là vận mệnh mà ta đã gánh lên vai, không thể vô trách nhiệm mà bỏ xuống được. Tộc yêu tinh… không thể cứ vậy mà sụp đổ được.

Thở dài một hơi, vua yêu tinh nói tiếp:

– Ta là không đành lòng. Ông của ta, cha ta rồi cả mẹ và các chị em của ta đều đã dấn bước tiếp nhận lấy vận mệnh của mình, ta chẳng lẽ lại ruồng bỏ tất cả cố gắng của bọn họ, ngừng bước ở chỗ này? Thật may mắn là, Tiffia đã làm được.

Turan nhướn mày, hơi có vẻ ngạc nhiên. Nó không ngờ là sự tình của Tiffia là đã kéo dài qua nhiều thế hệ. Đây nghe cứ như là một sự nguyền rủa vậy.

– Nếu Tiffia cũng thất bại thì sao? Ông có từng định nhìn nhận lại về cô ấy hay không?

Turan hỏi. Nó biết rằng vua yêu tinh vốn dĩ không có đặt hi vọng vào Tiffia, chuyện cô nàng thành công vượt qua thử thách Thần thánh hoàn toàn là ngoài ý muốn. Lại nói, ông ta chỉ có hai người con, nếu cả Cautrius và Tiffia đều được sắp xếp để tham gia thử thách và xui xẻo cả hai đều thất bại thì dòng tộc của ông ta sẽ lụi tàn.

“Khoan đã.” Turan thốt thầm. Nó sau đó trừng mắt nhìn vua yêu tinh với vẻ khó mà tin được.

“Nếu ông ta không chỉ có hai người con…”

– Thì đó là số phận của con bé, cũng là vận mệnh hủy diệt không thể thay đổi được của tộc yêu tinh. – vua yêu tinh thản nhiên đáp – Chính con bé lựa chọn điều đó, muốn trách cũng chỉ có thể tự trách bản thân mà thôi.

Turan nhăn mặt, vẻ khó chịu. Kì thực nếu Tiffia thất bại thì bản thân nó mới là kẻ đáng trách nhất.

– Thật sự rằng kiếp nạn của tộc yêu tinh chỉ có thể được hóa giải nhờ Tiffia? – Turan dò hỏi.

Vua yêu tinh hơi ngước đầu nhìn lên bầu trời đêm có vài gợn mây bay lơ lửng, nửa muốn nói nửa như lại muốn làm ngơ lời của Turan. Sau cùng, ông ta vẫn là quyết định lên tiếng:

– Kiếp nạn đó là không thể hóa giải.

Turan nghệch mặt ra, nhất thời không biết nên nói gì. Lời này của vua yêu tinh nghe như là cả tộc chỉ đang cố giãy giụa một cách đáng thương trước mối đe dọa khổng lồ nào đấy, nhưng vẫn là không quên kéo theo một ít kẻ xấu số khác dính vào.

– Vậy thì tại sao…? – Turan thắc mắc.

Vua yêu tinh bật cười, từng tiếng đứt quãng nghe như là tự giễu. Rồi ông ta đáp:

– Hi vọng, chẳng lẽ lại cần phải được cho phép ư.

Turan như một phản xạ lắc nhẹ đầu, muốn nói lại thôi. Vấn đề này của tộc yêu tinh, nó thật sự là không nên liên lụy quá sâu vào. Về phần Tiffia, chỉ có thể tùy tình hình mà phản ứng. Bằng mọi giá, nó chắc chắn sẽ không để cô nàng bị đe dọa tới tính mạng.

“Nếu đã là không thể hóa giải, mọi chuyện càng dễ giải quyết.”

Turan sau đó cũng thả lỏng tâm tình, bước xuống hồ ngâm mình, vẫn không quên giữ khoảng cách với vua yêu tinh. Hai người có nói thêm mấy lời, nhưng rất nhanh cuộc trò chuyện đi vào ngõ cụt khi cả hai đều là đề phòng lẫn nhau.

Có lẽ, vua yêu tinh là thật sự tình cờ tìm tới đây, chỉ đơn thuần muốn giải tỏa căng thẳng.

– Không còn sớm nữa, ta phải quay lại với đống công việc của mình. Cậu cứ tùy ý.

Nói rồi, vua yêu tinh bước ra khỏi hồ, vẻ chần chừ một lúc rồi cũng rời đi.

Turan giờ phút này lòng có chút mông lung. Nhìn bóng lưng cao ráo của một vị vua gánh vác lên mình vô vàn trách nhiệm, cùng với đó là sứ mệnh lớn lao, nó không khỏi hình dung bản thân cũng ở cương vị ấy sẽ xử trí như thế nào.

“Xấu xa vốn không phải là bản tính, mà là sự lựa chọn.” Turan nói thầm. Nó tự nhận chính mình không có được sự uy nghi và khí khái như vua yêu tinh, cũng không dám chắc bản thân có thể làm tốt hơn ông ta, hay rằng là một người đức độ gì.

Nó hẳn, mới là người xấu xa nhất.

Không có cách, làm người tốt quá khó rồi. Turan càng quan sát, trải nghiệm, nó càng hiểu rõ hơn người tốt là phải chịu thiệt thòi nhiều đến mức nào. Vậy nên, nó chỉ cố sống sao cho không hổ thẹn với chính mình, càng không mong muốn sau này phải hối hận là đã đủ.

Đang lúc trầm tư suy nghĩ về đủ thứ chuyện trên đời, thậm chí quên mất cả việc cần phải thử liên lạc với mấy người đồng đội, một cảm giác mát lạnh chợt chảy khắp người Turan. Nó giật mình, hơi có phần luống cuống, mất một lúc mới kích hoạt kỹ năng chủ đạo lên chính mình.

Thần cấp 9. Turan lại thăng Thần cấp. Nó hoàn toàn không ngờ rằng việc hưởng dụng mạch nguyên khí tiên thiên lại khiến cho bản thân gia tăng Thần tinh nhanh đến vậy. Từ lúc nó bước xuống hồ tới giờ cũng còn chưa có được nửa tiếng đồng hồ.

– Vẫn còn đang tăng…

Turan nói nhỏ. Nếu đây thật sự là tình huống bình thường thì nó quả thật không muốn liều mạng đánh quái, càn quét phó bản làm gì cả, cứ theo ý con mèo mập mà sống luôn ở chỗ này cũng được.

Nhưng rất nhanh, Turan nhận ra đó là không bình thường. Không cần phải nghĩ nhiều, lấy đơn giản là nếu có thể dễ dàng nâng cao Thần cấp với mạch nguyên khí tiên thiên như vậy, các thế lực đã đánh nhau sứt đầu mẻ trán để giành lấy. Lại nói, tộc yêu tinh sẽ chẳng thể nào chịu cấp quyền sử dụng mạch nguyên khí tiên thiên cho tổ đội của nó một cách dễ dàng cả.

– Thấp hơn rồi.

Turan thốt. Nó cẩn thận quan sát mặt hồ thì thấy đã vơi đi một đoạn chừng hơn một phân. Điều đó sẽ chẳng đáng chú ý nếu như bây giờ làn khói dày đặc lan tỏa khắp hồ trước đó giờ đã trở nên mờ nhạt đi rất nhiều lần.

Nhắm hờ mắt, cắn răng, suy nghĩ đắn đo một hồi, Turan cuối cùng đành quyết định bước ra khỏi hồ. Sức hấp dẫn của việc nâng cao Thần cấp thật sự là rất khó cưỡng lại, nhưng sự thay đổi rõ rệt của cái hồ này hẳn sẽ bị các yêu tinh chú ý tới. Turan không muốn làm loạn mọi chuyện lên. Dù sao thì sau này vẫn là còn có cơ hội đến đây, không phải gấp. Ít nhất, cho đến khi xác định rõ tình huống vừa rồi là cái gì, nó sẽ không mạo hiểm.

“Chẳng phải chỉ là một hai Thần cấp thôi sao…”

Trong đầu nghĩ vậy, nhưng gương mặt của Turan hiện đầy sự không cam lòng.

Phải mất một lúc Turan mới dằn được sự thèm muốn của mình xuống, quay người rời đi. Tuy nhiên, nó vừa đi tới cửa thì đã thấy một dáng hình với làn da ngăm đen và mái đầu đinh màu trắng bước vào.

Là Kull.

– Tôi đến muộn rồi? – Kull cất tiếng.

– Hả? Không. Trở lại. Mà không đúng, sao giờ cậu mới tới?

Turan vẻ lúng túng thốt. Nó rõ ràng là còn chưa có bỏ qua được chuyện tốt vừa rồi.

Kull nhăn mày nhìn Turan, muốn nói lại thôi, lách qua người nó tiến thẳng tới ngồi vào băng ghế gỗ. Hiểu ý, Turan cũng nhanh chóng ngồi vào.

– Tôi phát hiện một nhóm yêu tinh khả nghi nên liền theo dõi bọn họ. – Kull nói.

Turan không đáp lời, tiếp tục lắng nghe.

– Vì chênh lệch Thần cấp, tôi không dám tới quá gần. Phải mất một lúc lâu mới phát hiện rằng họ đang âm thầm giám sát Tiffia.

– Cậu gặp cô ấy rồi? – Turan hỏi.

– Cũng không thể nói là gặp, nhưng có trông thấy. – Kull đáp – Có vẻ như cô ấy đã giải quyết xong với vua yêu tinh.

Turan cười nhạt, nghĩ rồi bảo:

– Vậy, sao giờ lại đến đây?

– Bị phát giác, không có cách, đành lẻn đến đây giả đò một hồi.

Turan gật nhẹ đầu, lòng thầm tán thưởng người đồng đội này của mình. Nó khá chắc rằng nhóm yêu tinh giám sát Tiffia có Thần cấp không thấp, còn Kull thì chỉ mới Thần cấp 5 mà thôi, vậy mà lại có thể theo dõi họ thật lâu mới bị phát giác.

– Cũng đã đến rồi. Thử một hồi đi.

Turan thốt, để cho Kull tự mình quyết định còn bản thân thì thả lỏng người, cẩn thận suy nghĩ về tối nay. Quả thật là có quá nhiều sự tình nằm ngoài dự đoán của nó, cho thấy rõ ràng nó tính toán còn thiếu sót rất nhiều. Nếu cứ vậy, sau này tổ đội sẽ không tránh khỏi gặp muôn vàn khó khăn, thậm chí là rơi vào ngõ cụt, càng chẳng nói tới chuyện mưu tính đến các đức Chính thần.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.