Trụ sở hội Tử thần Sứ đồ là một thứ vô cùng hiếm hoi và khó tìm, mặc dù không phải họ cố tình lẩn tránh. Theo như Turan biết thì thành Carne không tồn tại một trụ sở của hội, hoặc là tình báo của nó có thiếu hụt.
Vậy nên Turan không thể trực tiếp chạy tới một trụ sở được, trừ phi nó chịu tốn thời gian di chuyển sang tòa thành khác. Nhưng rõ ràng là nó không cần phải làm thế, vì tên Tử thần Sứ đồ kia nhất định sẽ xuất hiện nếu việc hắn ta muốn ngăn cản nó xen vào chuyện của cô gái là nghiêm túc.
Turan rảo bước trên con đường vắng. Nó cố tình chọn con đường này để có nhiều cơ hội hơn gặp tên Tử thần Sứ đồ, vì sẽ tránh được những sự chú ý không cần thiết, thứ mà hắn ta chắc chắn không ưa.
Tuy nhiên, Turan ngờ rằng mình có thể thật sự tránh khỏi toàn bộ tai mắt. Nó hi vọng rằng tên sứ đồ sẽ làm được gì đó đối phó với vấn đề này. Mà nếu một kẻ như hắn ta còn không làm được thì chuyện bị dò xét chỉ đành chấp nhận thôi.
Bầu không khí đột nhiên trở nên ảm đạm. Turan nhanh nhạy phát hiện sự thay đổi, ngừng lại bước chân, vội vàng điều chỉnh tâm tình. Cho dù có là bao nhiêu lần đi chăng nữa, nó vẫn không thể nào quen được cái cảm giác nặng nề xen lẫn với tăm tối cùng chết chóc này. Đó không chỉ đơn giản là áp lực, mà giống hơn là bản thân rơi vào trong một vùng đầm lầy, từ từ chìm xuống, như bị cắn nuốt dần.
Một cơn gió thổi qua, vốn rất bình thản lại khiến Turan ớn lạnh, trong giây lát nổi lên ý muốn quay người bỏ chạy. Nhưng trước khi nó kịp có suy nghĩ gì thêm thì một làn khói đen đã tụ hợp lại ở cách chừng ba bốn mét về phía trước, chốc thì hiện ra hình dáng của một người bên dưới lớp áo trùm màu đen.
Chính là Tử thần Sứ đồ, không thể nào nhầm lẫn được. Có điều, Turan không dám chắc đối phương cùng với kẻ đã gặp trước đó là một.
– Chắc là giờ chúng ta đã có thời gian bàn chuyện chính rồi chứ?
Giọng nói trầm nặng vang lên đầy vẻ ma mị, khiến người khác khó mà có thiện cảm được. Mà dù sao thì một Tử thần Sứ đồ cũng chẳng cần giành thiện cảm của ai làm gì, có khi còn mong muốn điều ngược lại.
Turan không vội đáp mà đưa mắt nhìn cảnh vật xung quanh một chút. Khắp nơi đều bị nhuộm lên sắc màu xám, lại trông rất mờ ảo, chừng như chỉ cần hơi mạnh tay động vào liền sẽ sụp đổ. Nơi đây, dường như đã bị chia cắt hoàn toàn khỏi thế giới thực, chỉ là một vùng không gian giả tưởng.
Tự nhiên, đó cũng chỉ là một sự nhận định, hay đúng hơn là cảm giác của Turan. Có quá nhiều điều quái dị lẫn diệu kì trên thế giới này mà kiến thức nông cạn của nó không thể nào giải thích được. Hơn cả là, nó quá yếu. Đây không phải lần đầu, và càng chẳng phải lần cuối.
– Trước hết hãy giải thích về sự tình của cô gái kia đã. – Turan cất tiếng – Không thì tôi khó có thể dành sự tin tưởng cho ngươi.
Tên Tử thần Sứ đồ ngẩng đầu lên, không biết nghĩ gì, mất một lúc mới nói:
– Ngươi đã xem qua tình trạng của tên ấy rồi?
Turan hơi nhíu mày, hỏi lại:
– Ai? Là người đang giấu mình trong căn nhà đó?
– Phải. Hắn ta vốn nên bị mang đi rồi…
– Sao? Ngươi không giống như e sợ gì đối phương hay bất cứ thứ gì ở chỗ ấy.
Một tiếng cười khẩy nghe như tiếng ho vang lên. Rồi tên Tử thần Sứ đồ bảo:
– Điều đó không sai. Nhưng đối tượng không nằm trong quyền hạn của ta. Vẫn chưa.
Turan nghĩ ngợi. Nó đoán là mỗi người khi bị tử thần gọi tên đều sẽ được đảm nhiệm bởi một Tử thần Sứ đồ riêng biệt. Trường hợp hiện tại, có vẻ như người chịu trách nhiệm cho đối tượng giấu mình trong căn nhà kia đang gặp khó khăn.
Theo đó, tên Tử thần Sứ đồ trước mặt Turan đây hẳn chỉ là trùng hợp phát hiện ra trong khi tới gặp nó. Hắn ta không tiện xen vào công việc của người khác, nhưng cũng đồng thời không thể để nó dính líu tới sự tình không mấy tốt đẹp kia.
– Vậy, ngươi nhất định phải ngăn cản tôi? – Turan dò hỏi.
Tên Tử thần Sứ đồ lắc đầu thay cho câu trả lời, sau đó thì vẻ như nhìn chằm chằm Turan, cất tiếng:
– Nhiệm vụ của ta, cũng là của ngươi, là bắt lấy linh hồn lang thang của Velduran. Nhưng ngươi biết gì về một linh hồn lang thang? Lại có thể phân biệt được hay không với kẻ trong chuyện ngươi đang cố nhúng tay vào?
Một cách thành thật thì Turan không biết. Kiến thức của nó về linh và hồn có thể nhiều, nhưng không đủ, và rõ ràng chẳng giúp ích được bao nhiêu trong chuyện này. Mặt khác, sự tình có vẻ như phức tạp hơn nó đã tưởng rất nhiều.
– Theo ta.
Cùng với lời đó, tên Tử thần Sứ đồ quay người, nhấc bước tiến về trước, bỏ mặc Turan vẫn còn đang thắc mắc về những lời của hắn ta. Nhưng rồi nhìn thấy hình bóng ngày càng xa của đối phương, nó không thể chần chừ thêm nữa, vội vàng đuổi theo.
Những nơi tên Tử thần Sứ đồ đi tới, vùng không gian xung quanh liền bị phủ lên một lớp màu xám đầy u ám. Đáng ngạc nhiên hơn cả là, hai người đi mãi mà không thấy một bóng dáng của bất kì ai khác, dù cho bây giờ đã ra tới đường lớn.
Mọi thứ, giống như đều chết hết đi. Không có sự sống, chỉ có cảnh vật tĩnh lặng đến lạ. Gió thổi, nước chảy vẫn còn đó, nhưng Turan lại không nghe rõ được, cảm giác cũng là rất mơ hồ.
Mải chìm trong sự khác thường như xoay vòng bên tâm trí, Turan không biết từ lúc nào đã đặt chân tới trước một căn nhà gỗ có phần quen thuộc. Nó trừng mắt nhìn, lòng có chút hoảng loạn, lại quay sang tên Tử thần Sứ đồ bên cạnh, hỏi:
– Là chỗ này?
– Phải. Vào thôi.
Dứt lời, hắn ta liền nhấc bước tiến tới, nhẹ nhàng đẩy mở cánh cửa gỗ có phần xơ xác, cứ thế hướng vào trong, hoàn toàn chẳng có vẻ gì là gặp khó khăn hay e ngại chi cả.
Turan thở hắt một hơi. Nó do dự là có, nhưng không quá lâu. Đã đến nước này rồi, nó có muốn quay đầu cũng là không thể. Huống hồ, chuyện này cũng không phải là hoàn toàn tồi tệ.
Trong nhà không có ai. Turan thử nhìn về một phía kiểm tra thêm lần nữa: quả thật nó chẳng còn thấy được phần linh và hồn của kẻ đã ẩn mình nơi đây, không thì đã sớm phát hiện nơi mình đang được dẫn tới.
“Là một vùng không gian khác? Mô phỏng?”
Turan nói thầm, lại lắc đầu phủ định. Tên Tử thần Sứ đồ không nên bày trò phiền phức như vậy làm gì cả. Đây giống hơn chỉ là sự thay đổi về cảm nhận của chính nó.
Tên Tử thần Sứ đồ vào nhà xong cũng không có dừng lại quá lâu, chờ Turan theo kịp liền tiến vào trong căn phòng mà cô gái kia đã từng đi qua. Sau đó, hắn ta lại gần kệ sách phủ đầy bụi, đưa tay nhẹ nhàng đẩy ngang sang bên, làm lộ ra một lối đi nhỏ hẹp chỉ vừa đủ một người nép mình.
Tiếp đến, tên sứ đồ cũng không có nhấc bước mà tan thành làn khói đen ùa vào trong. Turan nhướn mày, trong lòng có chút ghét bỏ, nhưng nhiều hơn cả là ghen tỵ với khả năng của đối phương. Sau cùng, nó cũng chỉ đành chịu khó nép người, nhích từng chút bên trong lối đi.
Lối đi tương đối ngắn, chỉ chừng ba mét, dẫn tới một căn phòng nhỏ vuông vức có diện tích khoảng hơn bốn mét vuông chất đầy những giấy tờ và sách vở được ghi chép bằng tay. Đây thường sẽ là nơi cất chứa bí mật của chủ nhân, nhưng dưới sự dẫn dắt của làn khói đen, Turan bỏ qua tất cả, cúi người cạy mở một tấm gạch dày cộm, làm lộ ra một đường hầm nhỏ hướng xuống một nơi tối đen như mực.
Turan nuốt một ngụm khan. Nó thừa nhận nếu bản thân tự tìm kiếm chắc chắn sẽ không thể phát hiện ra được đường hầm nhỏ này, ít nhất là sẽ không làm được trong thời gian ngắn.
Khác với lần trước, Turan không chút do dự theo sát ngay sau làn khói đen. Lòng nó đã quyết, đã chẳng còn lý do gì để ngần ngại nữa.
Đoạn đường hầm dài hơn mười mét dẫn Turan tới một căn phòng khá rộng lớn với vật dụng kì lạ nằm rải rác xung quanh, chính giữa thì nằm nguyên một đống xương cốt không rõ là của sinh vật gì. Hơn hết là, ở góc phòng có một chiếc giường làm bằng gỗ trông vững chắc và rõ ràng là quý giá với bên trên nâng lấy một cơ thể người gầy nhom, đến mức da bọc xương, chừng không tưởng tượng nổi rằng có thể còn sống được.
Nhưng cơ thể ấy vẫn sống. Không có hơi thở, tim ngừng đập, mạch máu lại bất chấp tất cả tiếp tục chậm rãi vận chuyển như thể được ai đó dùng sức thổi vào.
Nhìn vào gương mặt, dù đã bị biến dạng không ít, Turan vẫn có thể đoán được đối phương là đàn ông, tuổi tác thuộc khoảng trung niên. Bộ dạng tổng quan là xơ xác, không còn sức sống, nhưng không hề giống với một kẻ đã hết thọ như lời tên Tử thần Sứ đồ. Hoặc là nhận thức của Turan về thọ là khác biệt với hắn ta.