Darmil đứng ngẩn người ở một chỗ, gương mặt nhăn nhó, tròng mắt long lên, trong họng phát ra những tiếng gầm gừ như thú dữ đang khát máu. Biểu hiện của cơ thể rõ ràng là đang chịu đau đớn rất lớn, chừng sẽ sụp đổ bất cứ lúc nào, nhưng cậu ta vẫn cứ là đứng vững, lại chỉ làm tình trạng bản thân càng tồi tệ hơn qua thời gian.
Theo những gì mà Turan biết, trạng thái ‘Cuồng nộ’ không thể chủ động kết thúc. Người trong trạng thái đó sẽ chỉ có tàn phá và hủy diệt cho tới khi cơ thể kiệt sức, tinh thần sụp đổ, linh hồn tàn lụi thì rơi vào trạng thái ngủ say.
Ngủ say chỉ là cách nói, đúng hơn thì đó là ngừng lại. Cơ thể, tinh thần hay cả linh hồn không có khả năng hồi phục một cách tự nhiên trong trạng thái đó. Hoặc là bản thân du hành giả có một ý chí sống còn cực kì mạnh mẽ, hoặc là được một người khác trợ giúp, không thì cái chết chính là kết quả cuối cùng.
Tuy nhiên, đã có một lần mà trạng thái ‘Cuồng nộ’ của Darmil đột ngột kết thúc.
Chính là ở sau cuộc chiến với bầy sói trong sự kiện Appaprithietra. Khi ấy, trạng thái của Darmil không tệ đến mức này, ít nhất còn có thể phân biệt được rằng kẻ thù đã bị tiêu diệt hết. Và đặc biệt là, cậu ta không có nhằm vào đồng đội mà đánh.
– Cậu chắc là mình nên làm vậy chứ?
Turan cất tiếng, cố tình gây chú ý. Kì thực, ở khoảng cách chỉ hơn mười mét một chút này, Darmil đã có thể dễ dàng nhận ra sự hiện diện của nó. Tuy nhiên, nó muốn xem cậu ta sẽ phản ứng như thế nào với lời gọi của mình.
Darmil rít một hơi, quay đầu nhìn quanh, chốc thì ánh mắt mới dừng lại ở trên người Turan. Cậu ta trừng nhìn nó hẳn vài giây liền mà không nói lời nào, càng không có vẻ là sẽ làm ra hành động gì mang tính công kích.
Đó là sự do dự. Turan không hiểu vì sao người đồng đội đang điên loạn của mình lại có biểu hiện của sự do dự vào lúc này. Cậu ta không giống là e ngại gì nó, mà có vẻ như đang lo lắng về điều gì đấy.
Turan không phải là Darmil, nó không sở hữu kỹ năng ‘Cuồng nộ’, cũng chưa bao giờ trải qua sự điên loạn nào cả. Nó từng giận dữ, lại chẳng để mất kiểm soát bản thân. Turan luôn là như thế, tự nhiên chẳng thể hiểu được tình cảnh hiện tại của đối phương.
Do vậy, Turan thật không muốn đoán mò về tình trạng của Darmil. Nó giờ chỉ cố thu thập càng nhiều thông tin càng tốt, sau đó lại dò hỏi cậu ta vài câu, từ đó có được kết luận đúng đắn nhất.
Darmil đứng nhìn Turan hồi lâu, nhịp thở bắt đầu chậm dần đi. Cậu ta dường như đang tiến vào trạng thái ngừng, cũng tức kết thúc trạng thái ‘Cuồng nộ’.
– Cậu nghe được chứ? Nếu có thể, hãy gọi tên của tôi.
Turan lên tiếng, thử cất giọng lớn hơn lần trước.
Cả người Darmil thả lỏng, chừng như không thèm quan tâm tới lời Turan. Mí mắt cậu ta hạ xuống dần, cả người cũng đã ngừng run rẩy.
Turan tặc lưỡi. Đây không phải là điều mà nó đang trông đợi. Nếu giờ Darmil kết thúc trạng thái ‘Cuồng nộ’ của mình thì nó sẽ chẳng thu hoạch được gì cả. Nhưng tiến lại gần chọc giận cậu ta lúc này cũng không phải là điều nên làm. Mặc dù bản thân đã chuẩn bị chu toàn cho trường hợp xấu nhất, nó lại không muốn đi đến nước đó.
– Thật mâu thuẫn…
Turan nói nhỏ. Chỉ chốc, nó nhận ra bản thân đang sợ hãi. Nỗi sợ không lớn, chẳng rõ ràng, lại khiến Turan không dám tiến tới đối đầu với Darmil. Những suy nghĩ của nó đều bị ảnh hưởng, xu hướng đến phương thức hành động ôn hòa nhất.
Đây có lẽ là bản năng. Turan chưa từng trải qua điều gì giống như vậy, mà nếu có thì cũng rất mơ hồ. Hiện giờ ngược lại, nó có thể chắc chắn rằng chính mình đang bị bản năng ước thúc.
Turan nhếch miệng cười, tự giễu bản thân và cái tình huống khốn nạn này. Suy tính của nó không thể sai. Nó không được nghi ngờ khả năng của chính mình một cách vô cớ như vậy. Nếu ngay cả người đồng đội của mình mà nó cũng không nắm hiểu được thì đối với những việc lớn lao hơn sau này làm sao nó dám thực hiện nữa.
Trong lòng trở nên kiên định, Turan nhấc bước tiến về trước. Tay phải nó kéo sang ngang, cầm chắc thanh kiếm của mình. Ở tay còn lại, Turan nắm hờ khẩu Mabatum, sẵn sàng nhắm bắn con thú dữ đang trong cơn điên cuồng kia.
Dĩ nhiên, Turan sẽ không để cho đồng đội bị thương quá nặng, càng sẽ không ra đòn chí mạng, nhưng chút đau đớn là vẫn cần phải có. Dù sao thì bản thân cậu ta cũng đang trạng thái tương đối tồi tệ rồi, chịu đựng thêm chút nữa để giữ an toàn cho cả hai thì chẳng có gì là không nên cả.
Điểu đáng ngờ là Darmil lại không có bất kì phản ứng nào với việc tiếp cận của Turan. Khoảng cách giữa hai người giờ chỉ còn lại chừng bảy mét, đến gần hơn nữa sẽ rất bất lợi cho nó. Nếu không phải đối phương là người đồng đội ngốc nghếch của mình thì Turan thật sẽ cho rằng cậu ta đang cố tình dụ nó vào bẫy.
Nhưng nghĩ kĩ lại, một kẻ đang chịu sự ảnh hưởng của trạng thái ‘Cuồng nộ’ mà vẫn còn đủ tỉnh táo để tính kế người khác thì quả là không tưởng. Tự dọa dẫm bản thân, huyễn hoặc chính mình cũng là một cách không tệ để tiến đến thất bại.
– Không phải cậu muốn có một trận đấu với tôi sao?
Turan cất tiếng. Đây là lần thử giao tiếp cuối cùng của nó. Nếu Darmil vẫn không chịu phản ứng lại, nó chỉ đành chủ động công kích, bắt ép cậu ta phải chống đỡ và phản công.
Không có cách. Nếu bỏ qua cơ hội lần này, Turan sẽ phải hoãn lại rất nhiều kế hoạch của mình. Trước đó là nó không biết rằng trạng thái ‘Cuồng nộ’ của Darmil có thể tệ đến vậy, giờ không thể làm ngơ được.
Mí mắt chỉ còn chút nữa thì đóng kín của Darmil chợt mở bừng, để lộ ra tròng mắt long sòng sọc như đang phấn khích quá độ, chừng muốn lao tới nuốt chửng đối phương.
Suy nghĩ của Turan ngừng một khắc, nhịp tim tăng lên nhanh chóng, cả người nóng ran. Ánh mắt của nó quan sát từng cử chỉ một của Darmil, bàn tay thì siết chặt cán kiếm, sẵn sàng chém một nhát về phía trước bất chấp rằng hành động tiếp theo của cậu ta là gì, chỉ cần tiếp cận nó.
Đáng tiếc là Darmil lại không có thêm bất kì cử động nào nữa, trong cổ họng phát ra vài âm thanh như tiếng gầm gừ của con thú dữ đang bị thương, hấp hối.
Turan thở hắt một hơi. Nó lại vừa có phản ứng không phù hợp. Đó hẳn lại là nỗi sợ dấy lên làm phiền bản thân. Không khó để Turan hiểu ra rằng đấy chính là hiệu quả trạng thái ‘Kinh sợ’ mà Darmil đang gây ra cho mọi đối tượng ở gần mình.
Nếu trạng thái ‘Kinh sợ’ chỉ đạt đến mức này, Turan sẽ không cần phải lo lắng quá nhiều, và cái dự tính thời gian một phút của nó lúc trước cũng thành sai. Nhưng rất rõ ràng, những gì mà đám quái Chuột cao cẳng đã trải qua không thể nhẹ nhàng như vậy, không thì chúng đã có đủ sức để bỏ chạy chứ chẳng dại gì mà bó tay chờ chết.
Thế nên, Turan biết nó cần hành động. Darmil không rõ vì lý do gì lại do dự trước nó, nhưng như vầy không phải là phản ứng nên có ở cậu ta. Ít nhất, Turan cần xác định được rằng người đồng đội này thật sự có khả năng kiểm soát cơn giận của mình, chứ không phải như những gì mơ hồ đang diễn ra trước mặt.
Nghĩ rồi, Turan sải chân bước về trước, hạ thấp trọng tâm, đưa kiếm ra sau. Nó chuẩn bị tung ra một nhát chém nhắm thẳng vào phần bụng của Darmil. Một kẻ dù có do dự đến mức nào khi đối mặt với đòn tấn công như vậy cũng sẽ phải phản ứng lại.
Bốn mét, ba mét rồi hai mét. Khoảng cách này đã được coi là lý tưởng để thực hiện nhát chém, nhưng Darmil vẫn thừ người ra như tượng.
Turan lại không có ý định dừng đòn tấn công của mình. Nó đã ra quyết định, cũng chẳng có lý do gì để thay đổi ở thời khắc này. Cùng lắm thì coi đây là hình phạt dành cho Darmil vì đã sử dụng tới kỹ năng ‘Cuồng nộ’ bất chấp yêu cầu của đội trưởng.
Cánh tay Turan vung tới, cả người di chuyển chéo sang bên, khéo léo và mạnh mẽ hướng lưỡi kiếm về phía bụng của Darmil. Đây là một đòn tấn công không có hiệu quả tăng cường nào kèm theo, nhưng là dứt khoát xuất từ một du hành giả có Thần cấp 11, chắc chắn sẽ gây nên lượng sát thương lớn tới một kẻ chỉ mới có Thần cấp 8.
Turan mỉm cười, bất chấp một áp lực khủng bố vừa đè lên người. Darmil không làm nó thất vọng. Ngay khi lưỡi kiếm đã ở gần sát vị trí hiểm yếu của mình, cậu ta bất ngờ chồm tới, chẳng thèm quan tâm tới việc bụng của mình đang bị cắt ngang qua, cứ thế vung hai tay định đập vào đầu Turan.
Turan lập tức xoay người, dùng chân đạp mạnh lùi về sau, kết hợp với kỹ năng ‘Tránh né’ thoát được cú đập chết người của Darmil trong gang tấc. Nhưng điều đó đã làm gián đoạn đòn tấn công của Turan, khiến vết thương nơi bụng của Darmil không quá nghiêm trọng.