VAN's Force: Phế Tích Thế Giới Các Thần

Chương 460: Buộc phải đấu



Cô nàng vũ công mím môi, hai mày nhăn lại, đưa tay lấy ra một bình thuốc hồi phục khí huyết loại thường đổ lên vết thương trên tay rồi dùng tay còn lại miết một đường dài dọc theo vết thương. Từ đó, có thể thấy được những đốm sáng li ti màu xanh lục nhạt lẫn với màu đỏ tươi dần phát tán, nhưng phần nhiều là tập trung lại ở chỗ vết thương.

Cả người Shelah run lên, và phải rất cố gắng chịu đựng cô ta mới không khiến bản thân mất mặt trước Turan. Có vẻ như việc chữa trị cho chính bản thân phức tạp và tốn nhiều công sức hơn là cho người khác. Ngoài ra, Turan cũng để ý rằng nguyên khí của cô nàng đang sụt giảm với một tốc độ vô cùng lớn.

Nhưng đổi lại, vết thương ở lòng bàn tay của Shelah cũng liền lại rất nhanh, đoán chừng chỉ mất chưa tới nửa phút là có thể hoàn toàn hồi phục.

– Thế nào?

Shelah thốt, thở hắt một hơi, nhưng rồi cũng giữ không nổi mà lảo đảo vài bước, thở hồng hộc.

Turan không có ý đỡ. Đối phương trông hẳn vẫn còn đứng được, cũng chẳng có vẻ là cần sự giúp đỡ từ nó. Cô ta mong chờ hơn bây giờ là lời xác nhận của nó rằng mình đã thành công.

Khả năng của Shelah thành thật mà nói thì không tệ, nhưng tác dụng trong thực chiến có quá nhiều hạn chế. Nhìn bộ dáng của cô ta lúc này, hẳn không thể dùng hơn vài ba lần trong thời gian ngắn. Có lẽ cái danh y thuật sư của cô ta là dùng cho những tình huống khẩn cấp.

– Tôi sẽ trả lời cô sau.

– Này! Cậu không phải có ý muốn nuốt lời đó chứ!? – Shelah gắt.

– Tôi muốn nuốt lời thì trực tiếp phán cô thất bại không đơn giản hơn sao!

Turan gắt lại. Cô nàng vũ công này thật sự khẩn trương đến mức phát ngốc luôn rồi.

– Tôi… Thế thì tại sao?

Turan chẳng muốn trả lời chút nào, nhưng trông cái bộ dáng hoảng hốt xen lẫn lo lắng của Shelah thì đành đáp:

– Phải xem phản hồi từ đội trưởng của cô thế nào đã. Hơn nữa, trình độ cỡ cô, tôi vẫn còn chưa an tâm.

Nghe xong, Shelah bất chợt mỉm cười, vẻ như vui lòng lắm. Turan thật chẳng hiểu nổi, cũng không thèm để tâm thêm nữa, quay lưng rời đi. Nó còn có không ít việc phải làm.

Ngoài Shelah, Turan cũng đã để ý tới một vài đối tượng nữa. Mặc dù không có ai khiến nó phải nhất định giành lấy, vẫn là có thể cân nhắc. Dù sao thì thời gian cũng coi như là hạn chế. Tình huống tốt đẹp nhất, Turan sẽ tập trung đủ được một đội nhỏ để tiếp tục chuyến du hành. Ngược lại, nó chỉ đành nhờ Cartien sắp xếp thêm người cho mình mà thôi.

Bước chân của Turan có phần từ tốn, nhưng tốc độ thì không hề chậm. Từng căn lều bị nó bỏ qua trong giây lát, chỉ chốc liền đến được nơi mình muốn.

Cách chỗ đóng quân chừng sáu, bảy mươi mét, nơi sương mù từ khu vực phía đông bắc bắt đầu trở nên dày đặc hơn, có một bóng người đang đứng với dáng vẻ hiên ngang. Trong tay cậu ta là cây thương màu nâu đỏ đang không ngừng tỏa luồng khí màu máu tươi ra xung quanh.

Là Pangol. Cậu ta hẳn là muốn canh phòng, tránh để bị đám quái bất ngờ tập kích. Một chiến binh vừa mới trở về từ trận chiến khốc liệt như cậu ta thì nên tranh thủ nghỉ ngơi mới đúng, nhưng giờ lại đang ở đây.

Turan có nghe rằng Pangol đã hùng hổ xông tới, lớn tiếng đuổi đám du hành giả đang làm nhiệm vụ đi, chừa chỗ lại cho mình. Mọi người tự nhiên không ai dám cãi lời cậu ta, nhất là khi cây thương ấy vẫn còn đang trong trạng thái kích hoạt. Cảnh tượng thật sự là vô cùng đáng sợ.

Cũng còn may, cách cây thương hoạt động khác với thanh đại kiếm mang tên Thù hận của Sarauh mà Darmil đang nắm giữ. Cây thương chỉ hấp thu khí huyết của người sử dụng trên đòn đánh, còn ở trạng thái kích hoạt thì chỉ làm tiêu hao nguyên khí mà thôi. Do đó, hiệu quả tăng cường cũng bị giảm đi phần lớn, nhưng vẫn chẳng có mấy ai dám nghĩ tới việc dùng.

Turan nhấc chân bước tới bên cạnh Pangol, không chút e ngại. Đối phương hẳn cũng đã nhận ra sự hiện diện của nó từ sớm, chỉ là không tiện chào hỏi, càng không thể đuổi đi. Dù sao thì thân phận của nó khác biệt với đám du hành giả đã ở đây.

– Đao dùng rất tốt.

Turan cất tiếng, cầm cặp đao mà Pangol trước đó cho mình mượn đưa tới trước mặt cậu ta. Nó dùng đao thật sự không tốt, vẫn là nên để cho cậu ta giữ, tránh cứ để phụ thuộc vào cây thương chết chóc này.

– Dĩ nhiên là tốt.

Pangol nói lớn, vươn tay chộp lấy cặp đao, cho vào túi trữ vật luôn.

Turan cười một tiếng, không có ý gì hơn nhằm phá vỡ bầu không khí gượng gạo này. Đối phương hẳn là cũng có nỗi lòng muốn giải tỏa, nhưng tính tình lại không cho phép. Đây là kiểu người chẳng bao giở dám để cho người khác thấy mình có bất kì biểu hiện nào của sự yếu đuối.

Turan dĩ nhiên không định lột trần hay bắt ép gì Pangol. Nó chỉ mong cả hai thả lỏng một ít, cũng là dễ nói chuyện hơn.

– Muốn giết con Sinh vật dị biến hình người kia?

Turan hỏi thẳng.

– Phải.

Pangol đáp ngay không chút do dự.

– Có thể.

Lời của Turan vang lên như một điều gì đó vô cùng bình thường, không mang theo bất cứ e ngại hay bất an nào. Đánh bại con quái cấp độ 20 kia, nó thật sự có cách, còn là nhiều hơn một cách. Tuy nhiên, để cho Pangol được thỏa mãn lại là câu chuyện khác.

Đáp lại Turan chỉ là một cái quay đầu nhìn, rồi cậu ta tiếp tục tập trung vào đám sương mù phía trước.

– Chắc không định nói là không cần tôi giúp chứ? – Turan dò hỏi.

– Chuyện này tôi không thể quyết định.

Turan nhún vai. Có lẽ nó đã chọn sai chủ đề câu chuyện. Đối phương xem ra cũng là không có hứng thú với đề nghị của nó.

Thế nhưng, khi Turan vừa định quay người rời đi, Pangol lại lên tiếng:

– Đấu với tôi một trận.

Turan ngẩn người ra một lúc. Tình huống này kì thực cũng nằm trong số những dự đoán của nó, nhưng thấy tình trạng hiện tại của Pangol thì lại liền loại bỏ. Này là do bản thân nó không mong muốn đấu với một nhân vật cốt cán của đội ngay sau trận chiến kia, lại còn là liên tục tiêu hao khí huyết của đối phương nữa.

– Để lần khác.

Turan đáp, cũng liền nhấc chân bước đi. Tuy nhiên, nó lập tức phải xoay người, nhảy sang bên tránh né đầu cây thương đâm thẳng về phía mình.

Pangol không cần sự đồng ý của nó. Cậu ta có nhiều hơn một lý do để bắt đầu trận đấu, và hẳn cũng đã chấp nhận hậu quả rồi.

– Ngu dốt.

Turan mắng thành tiếng, trong tay liền kéo ra một tấm bùa, kích hoạt luôn. Hiệu quả tấm bùa gây ra một luồng xung chấn hướng thẳng về phía Pangol, đẩy văng cậu ta một khoảng xa trong khi nó chỉ bị ảnh hưởng chút ít.

Ngay sau đó, Turan cầm trên tay khẩu Mabatum, bắn liền mấy phát. Những viên đạn bay thẳng tới chỗ mục tiêu, nhắm vào những vị trí hiểm yếu nhất nhưng chỉ trúng một viên ở bên tay trái, còn lại đều bị tránh được hoặc là cản phá. Rồi cứ thế, dáng người hung bạo nhanh chóng lao đến với cây thương rực đỏ.

– Vô ích.

Turan đưa tay lên, kích hoạt một tấm bùa khác. Là bùa ‘Hố sụp’, tạo ra một cái hố không quá sâu nhưng nằm ngay chỗ đáp chân của Pangol, khiến cậu ta hụt chân, một nửa người rớt xuống, nửa còn lại va mạnh vào mặt đất.

Phản ứng của Phagol cũng là rất nhanh, kịp thời dùng tay và chân bám và đạp, trong giây lát liền lao ra khỏi hố, tiếp tục nhào tới Turan.

Turan xì một tiếng. Nếu không phải đối phương có sự chênh lệch Thần cấp với nó, lại còn sở hữu vũ khí phẩm chất cao thì trận đấu đã sớm kết thúc rồi.

Ý nghĩ là vậy, Turan vẫn chẳng chút nao núng, ngả người ra sau, đạp mạnh cố duy trì khoảng cách. Trong thời gian ít ỏi còn lại trước khi cả hai xáp vào nhau, một bên tay của nó nhanh chóng mọc ra những chiếc móng vuốt bén nhọn màu đỏ sẫm. Turan dồn vào đó gần như một nửa nguyên khí của mình, khiến cho bàn tay của nó trở nên nặng trĩu, đau nhói lên, chừng có cảm giác muốn vỡ nát.

Không có cách. Turan không dám khinh thường bất kì đòn tấn công nào của Pangol. Nếu không phải đã từng thấy cậu ta thể hiện sức mạnh của mình với cây thương, nó có khi còn dùng hẳn gần hết nguyên khí luôn chỉ vì bộ dạng hung dữ cậu ta đang mang lên lúc này.

Rõ ràng là chẳng có chút sát ý nào, lại khiến người ta sợ hãi, buộc phải dè chừng.

Rồi cứ thế, một nhát cào từ bộ móng vuốt màu đỏ sẫm đối chọi với mũi thương đang đâm thẳng tới. Âm thanh chói tai vang lên, kèm theo đó là cơn đau nhức ở bàn tay Turan đột ngột gia tăng đến mức nó phải nghiến răng chịu đựng.

Tình hình thực tế, Turan khó mà cảm giác được sự va chạm vì tay của nó đã quá đau đớn rồi, nhưng có thể xác định rằng đòn tấn công của đối phương đã bị cản lại. Lời dụng chút thời gian trống, nó nhảy lùi về sau thêm nữa, không để cho Pangol chiếm ưu thế.

Nhưng Pangol không đuổi theo. Thay vào đó, cậu ta sải bước, hạ thấp trọng tâm, nghiêng người, cánh tay cầm chắc cây thương dần hướng ra sau.

Turan biết động tác ấy. Nó mở trừng mắt, vung cánh tay còn lại của mình về trước, đồng thời kích hoạt kỹ năng ‘Chống đỡ’. Lượng nguyên khí của nó dồn vào là nhiều, nhưng chắc chắn là không đủ. Lại nói, độ thuần thục với kỹ năng này của nó chưa đủ cao để có thể sử dụng hết toàn bộ lượng nguyên khí đang có của mình.

Lời cầu khấn. Turan nghĩ ngay đến điều đó. Nó đã từng sống sót qua trận chiến với Darmil trong trạng thái ‘Cuồng nộ’ cũng nhờ vào một lời cầu khấn. Sử dụng ở đây thật có chút lãng phí và cũng không phù hợp, lại chẳng còn lựa chọn nào khác.

– Máu-

Turan chỉ nói được một tiếng thì ngừng lại. Trước mặt nó hiện lên một hình bóng nhỏ nhắn với đôi cánh vỗ liên tục màu vàng tươi.

Turan không hiểu. Nó không có chút cảm giác mừng rỡ nào khi được bảo vệ. Nó rõ ràng là còn có thể chiến đấu được. Đòn phóng thương của Pangol không nên tổn thương được nó quá nhiều mới đúng.

– Mình tính sai sao…?

Turan nói nhỏ, mặc kệ xung chấn của va chạm vừa xảy ra làm rát mặt mình. Kế đó là tiếng kêu thất thanh và đau đớn, đến cuối cùng là rên rỉ của một dáng hình đã nằm gục trên mặt đất.

Thần chưa hẳn đã siêu thoát, Tiêu Dao là một cách sống. Trải nghiệm từng kiếp nhân sinh, chính là tùy hứng như vậy

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.