VAN's Force: Phế Tích Thế Giới Các Thần

Chương 481: Trong lúc hưởng dụng



Làn khói mờ ảo ẩn hiện trên mặt hồ không được dày đặc như ở mạch nguyên khí tiên thiên của tộc yêu tinh, nhưng có thể dễ dàng thấy được rằng đang ngày càng dày đặc hơn. Đây có lẽ là điều mà Cartien đã nhắc đến: mạch nguyên khí tiên thiên Jina’ Fou vào ngày lễ hội Đầu Đông sẽ có sự gia tăng về chất lẫn lượng.

– Thế này hẳn đã đủ.

Turan nói nhỏ, bước chân tiến vào trong hồ. Cảm giác mát lạnh cực kì nhanh chóng phủ lấy làn da rồi xâm chiếm cả cơ thể nó.

Turan nhắm hờ mắt, thả lỏng người. Những gì diễn ra cho đến hiện tại đều không khác lần hưởng dụng mạch nguyên khí tiên thiên trước đó của nó là bao. Chỉ là, có chút chậm.

Nhưng Turan về cơ bản không cần phải gấp. Nó còn cả khối thời gian dành ở chỗ này. Dù cho Thần cấp của nó có tăng đến một hay hai lần đi chăng nữa thì cũng chẳng cần phải vội vã rời đi.

Nói đơn giản, mạch nguyên khí tiên thiên này, Turan không nhất định giữ lại làm chi cả. Hơn nữa, với tình hình là lễ hội Đầu Đông, cộng với việc có không ít người cũng đang hưởng dụng mạch nguyên khí tiên thiên, có chuyện gì xảy ra thì hiếm có ai lại nghĩ đến nguyên nhân là nó.

Thứ mà Turan cần phải dè chừng duy nhất chỉ có chim Len, hay đúng hơn là thần Syrathr rất có thể lúc này đang quan sát. Nó không chắc rằng bản thân gia tăng Thần cấp ở đây có thể qua mắt được đối phương hay không, nhưng nếu số lượng quá lớn, chẳng nghi ngờ gì là sẽ gây ra rắc rối.

Hiện tại, Thần cấp của Turan đang là 12. Mục tiêu của nó là đạt đến Thần cấp 14 hoặc gần như vậy. Thần cấp 15 vẫn có thể chấp nhận được, trực tiếp giảm đi của nó rất nhiều cố gắng. Điều quan trọng chỉ là giới hạn Thần cấp không thể bị vượt qua.

Turan được phép thể hiện ra bản thân có điểm hơn người để giành sự ưu ái, nhưng biến mình thành mối nguy hại lại là câu chuyện khác. Kể cả chính nó, nếu phát hiện rằng bất kì thành tổ đội nào của mình phát triển ngoài tầm kiểm soát, cũng sẽ trở nên bất an. Mọi việc đều cần có thứ tự, gấp rút chỉ sẽ tự đào mồ chôn bản thân.

Huống hồ chi, Turan chẳng dám chắc rằng mình có thể nhận được bao nhiêu Thần tinh với sự tồn tại của cái gọi là Hạt giống của Sự sinh trưởng trong người cả. Thể hiện rõ nhất bây giờ là tốc độ gia tăng Thần tinh của nó so với khi ở mạch nguyên khí tiên thiên chỗ tộc yêu tinh chậm hơn đến không chỉ mười lần.

Turan thở hắt một hơi, nghĩ rồi đưa bàn tay trái về trước, nhẹ nhàng nắm lấy mặt nước rồi buông ra. Nó cho tới giờ vẫn còn chưa quen được với sự thật rằng đang có dấu hiệu viên đá sinh mạng của đại pháp sư Velduran ẩn giấu nơi lòng bàn tay mình. Và nếu như nó không nhầm thì có vẻ như dấu hiệu đã mờ nhạt đi không ít kể từ sau lần đụng độ với con Sinh vật dị biến trội hình linh cẩu.

Khi ấy, để sống sót, Turan đã hớp lấy một ngụm linh hồn. Giờ nghĩ lại, nó thật không khỏi rùng mình ớn lạnh.

Đấy là đặc trưng của một Tử thần Sứ đồ. Turan chỉ nghe qua chứ chưa từng chứng kiến, đột nhiên bản thân lại trở thành kẻ thực hiện việc ấy. Hấp thụ linh hồn chín muồi của kẻ khác để trở nên lớn mạnh, chưa bao giờ được đánh giá là một điều tốt đẹp cả. Huống hồ gì, bản thân nó cũng là ghê sợ.


Viên đá màu xanh lam, khả năng cất lời cầu khấn bất chấp điều kiện, Hạt giống của Sự sinh trưởng, và giờ thì là sở hữu đặc trưng của một Tử thần Sứ đồ. Turan thật không biết chính mình đang biến thành thứ gì cả. Nó cách đây chừng hai tháng vẫn chỉ là một Nihr nhỏ yếu mà thôi.

“Phải rồi. Còn cả việc thăng Thần cấp không cần thực hiện nhiệm vụ tấn thăng nữa…”

Turan nói thầm, dòng suy nghĩ càng thêm mông lung. Đôi lúc, nó chẳng biết rằng chính mình khi xưa có phải vẫn còn tồn tại không, hay đã sớm bị thay thế bởi kẻ khác. Nó liệu có còn là chính nó.

“Thông hiểu.”

Turan lẩm bẩm, theo đó kích hoạt kỹ năng chủ đạo của mình. Mục tiêu nó nhắm vào trước hết là dấu hiệu ẩn hiện nơi lòng bàn tay trái kia.

Chẳng có gì xảy ra cả. Cảm giác giống hệt như là Turan nhìn vào một lớp không khí vô hình, biết rõ là nằm ở ngay đấy, lại chẳng thể nào nắm bắt.

Turan không vội từ bỏ. Nó thử lại thêm bốn lần nữa, tới khi đầu của mình chợt nhói đau thì mới ngừng.

Quả nhiên, kỹ năng của Turan có thể chạm tới đối phương, chỉ là tạm thời nó còn chưa đủ năng lực để moi ra chút thông tin nào. Đây đã có thể coi như là một sự thành công lớn rồi.

Tiếp đến, Turan vận dụng kỹ năng ‘Thông hiểu’ lên chính mình. Bằng những thao tác quen thuộc, nó nhanh chóng sắp xếp những thông tin có được thành như sau:

“Họ và tên: Turan Mers Falanzt.
Tuổi: 19.
Thần cấp: 12.
Tiến trình: 15 635 (40%).
Yêu cầu tiến trình: Không có.
Thuộc tính chính:


+ Sức mạnh: 45 bậc.
+ Thể lực: 41 bậc.
+ Nhanh nhẹn: 37 bậc.
+ Khéo léo: 34 bậc.
+ Trí tuệ: 63 (+11) bậc.
+ Minh mẫn: 53 (+11) bậc.
Thuộc tính phụ:
+ Cảm ngộ: 89 (+11) bậc.
+ Phản xạ: 48 bậc.
+ Cảm giác: 36 bậc.
+ Ma lực: 14 (+11) bậc.
+ Tinh thần lực: 10 bậc.
Thông số:
+ Khí huyết: 1 120 357 (+31 215) bậc.
+ Nguyên khí: 77 960 bậc.
+ Ma năng: 8 841 bậc.
+ Tinh thần lượng: 4 836 bậc.
Điểm thuộc tính còn lại: 60 bậc.”

Turan đọc qua một lượt những dòng thông tin, trong đầu không ngừng nghĩ ngợi. Nó đối với bảng thuộc tính của mình ban đầu cũng có chút tự hào, nhưng càng về sau, nó càng nhận ra rằng bản thân còn quá yếu, đặc biệt là ở các thuộc tính như sức mạnh và nhanh nhẹn.

Turan không đủ mạnh, cũng chẳng đủ nhanh. Đối mặt với hầu hết các con quái đồng cấp, nó đều phải lợi dụng triệt để ưu thế về kỹ năng của mình. Gặp những con quái cấp cao hơn một mức nhất định, chỉ dựa vào sức của nó lại là thiếu rất nhiều.

Giải pháp tức thời có thể nghĩ đến là sử dụng điểm thuộc tính cộng thêm có được từ những lần thăng Thần cấp. Turan hiện tại đang có 60 bậc điểm thuộc tính như vậy. Chỉ là, tới giờ nó vẫn còn phân vân liệu sức mạnh và nhanh nhẹn có thật sự là hai thuộc tính nên được bổ sung.


60 bậc thuộc tính cộng thêm là một con số rất lớn, đủ để khiến một người yếu kém về phương diện nào đấy trở thành kẻ mạnh trong phương diện đó. Điển hình nhất là một kẻ chỉ mới chập chững những bước đầu tìm hiểu về sức mạnh tinh thần như Turan, tinh thần lực chỉ có 10 bậc. Nếu bây giờ nó dồn toàn bộ số bậc thuộc tính cộng thêm vào đấy, con số sẽ nhảy thẳng lên đến 70 bậc. So với ma lực, đây chẳng khác gì là một pháp sư hàng đầu tại Thần cấp như nó.

Thế nhưng, tinh thần lực khó mà trở thành lựa chọn của Turan. Nó thừa nhận chính mình chưa có bao nhiêu hiểu biết về thứ sức mạnh huyền bí ấy cả, vẫn nên chú tâm vào những thuộc tính khác.

Ma lực cũng chẳng cần phải nghĩ tới. Thuộc tính này mặc dù có ảnh hưởng tương đối lớn tới hiệu quả bùa chú loại ma pháp, nhưng Turan dù sao cũng chẳng thường xuyên dùng bùa, là rất hao phí. Còn về bản thân ma pháp, nó cũng chỉ tìm hiểu ở mức độ nhất định mà thôi. Kể cả cô nàng Maity có khi còn nắm biết nhiều kiến thức hơn nó.

Suy đi nghĩ lại một hồi, Turan vẫn chỉ thấy có hai thuộc tính sức mạnh và nhanh nhẹn là cần thiết nhất ở thời điểm hiện tại. Nó thậm chí ngờ rằng nếu bản thân dồn đủ một lượng bậc thuộc tính cộng thêm vào nhanh nhẹn, sẽ làm hình thành kỹ năng cho chiêu kiếm của mình.

Chiêu kiếm của Turan chú trọng tốc độ và độ chuẩn xác, bên cạnh đó cũng yêu cầu khắt khe về năng lực vận dụng nguyên khí. Đây đối với nhiều người dùng kiếm là rất khó đạt được, cũng chẳng đáng để thực hiện chứ đừng nói đến là luyện tập. Chiêu kiếm tiêu tốn quá nhiều nguyên khí, rủi ro lại cao, hoàn toàn không đáng tin cậy.

Lại nói, với sự trợ giúp của Đại Thánh Tôn, các du hành giả vẫn hướng về những kỹ năng có sẵn hơn. Đó yêu cầu rất ít về sự luyện tập, lại thi triển rất dễ dàng, hiệu quả còn là hoàn toàn có thể đoán trước được. Chỉ có những gia tộc lâu đời hoặc môn phái lớn mới cố chấp tiếp tục duy trì việc luyện tập một chiêu thức nào đấy cho tới mức hình thành được kỹ năng. Đó một mặt là truyền thống, cũng là danh dự và thứ để họ tự hào.

Tuy nhiên, thực tế lại thường không được như ý. Những gia tộc hay môn phái kể trên qua năm tháng đã dần suy yếu đi, chỉ còn sót lại một số là còn cầm cự nổi. Dù sao thì cho dù kỹ năng thành viên gia tộc hay môn phái hình thành được có đạt đến tối ưu đi chăng nữa vẫn rất khó so sánh với những kỹ năng phẩm chất cao mà Đại Thánh Tôn ban cho. Làm một việc chẳng có bao nhiêu ý nghĩa thực tế như thế, rõ ràng là đang tốn công vô ích, chẳng khác gì ngồi yên chờ chết.

Tình hình hiện tại của Turan, thành thật mà nói thì một phần nào đó là tương tự. Nó vẫn luôn mong chiêu kiếm mình nghĩ ra và đã luyện tập qua hàng năm tháng có thể trở thành một kỹ năng. Tuy nhiên, đồng thời, nó cũng không bỏ bê những cơ hội khác mà Đại Thánh Thế đã mang lại. Nó nếu đã không còn là một Nihr nữa thì nhất định phải nắm bắt hết những món lợi ấy.

Nghĩ đến đây, Turan lại nhớ tới một tên khá đáng ghét. Là Howlei. Tình báo nó có được về cậu ta không nhiều, hay đúng hơn là phần lớn chẳng đáng tin cậy. Nhưng có một sự thật là cậu ta thuộc về một gia tộc có truyền thống võ học lâu đời, cách đây chừng hai năm đã từ bỏ việc dồn tài nguyên bồi dưỡng ra cá nhân với môn võ được hình thành thành kỹ năng.

Vì nhiều lý do, Turan đã định khi nào phù hợp sẽ đến gặp Howlei một hồi. Đấy không hẳn là vì bản thân Howlei, mà là để nó có thể tìm hiểu sâu hơn về những gì đã diễn ra một cách thực tế, lấy đó làm bài học cho chính mình. Cơ bản mà nói, đó giống như điều nó đã làm với cô nàng cầu khấn trong tổ đội mới thành lập của Athenia, có thể gói gọn lại thành: quan sát và học hỏi.

Tuy nhiên, đấy sẽ phải nằm ở một tương lai khá xa phía trước. Dù sao thì giờ và cho tới vài tháng kế tiếp, Turan đều phải bận bịu lo toan đủ thứ chuyện rồi.

Mọi người ghé đọc bộ truyện về đấu trí quan trường phong kiến nhé.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.