VAN's Force: Phế Tích Thế Giới Các Thần

Chương 482: Chuyển biến



Turan ngâm mình trong làn nước mát đến chừng nửa giờ nữa thì đành phải bước ra ngoài. Cơ thể nó nặng trĩu một cách lạ lùng, xương khớp thì nhức mỏi như vừa phải vận động quá sức. Không chỉ thế, hai mí mắt của nó càng không ngừng kéo xuống, tai và mũi thì nghẹt mất một bên chẳng vì lý do gì cả. Tình trạng của nó thật sự vô cùng bức bối và khó chịu.

Kì thực, đây cũng chẳng phải là chuyện gì mới mẻ đối với những người tham gia hưởng dụng mạch nguyên khí tiên thiên. Tùy vào thể chất, một người có thể ngâm mình trong làn nước mát từ vài giờ cho tới nửa ngày, đến khi cơ thể không chịu nổi áp lực từ nguyên khí tiên thiên hấp thụ được thì buộc phải kết thúc.

Chỉ là, tình trạng đó xuất hiện trên người Turan quá nhanh rồi. Từ lúc nó bước vào hồ nước tới giờ cũng chỉ mới trôi qua có hơn tiếng đồng hồ mà thôi. Lại nói, lần hưởng dụng trước đấy ở chỗ tộc yêu tinh, nó mặc dù chỉ trải nghiệm chưa đầy nửa giờ, nhưng hoàn toàn chẳng có dấu hiệu gì của việc gánh chịu áp lực cả.

“Có điều gì khác biệt?”

Turan tự hỏi. Nó có thể nghĩ đến rằng do hôm nay là lễ hội Đầu Đông nên tính chất của mạch nguyên thiên thiên có sự thay đổi. Tuy nhiên, nó lại tin tưởng hơn rằng tác nhân chính là hạt giống đang ở trong người mình.

Hơn một tiếng đồng hồ, nếu tính theo lượng Thần tinh Turan nhận được khi hưởng dụng mạch nguyên khí tiên thiên chỗ tộc yêu tinh thì đó đã đủ cho nó từ thăng đến Thần cấp 13. Cướp mất của nó lượng Thần tinh lớn đến thế, Hạt giống của Sự sinh trưởng cũng nên có vài sự biến đổi rồi đi.

Chỉ có điều, Turan thật không biết biến đổi ấy là tốt hay xấu. Nó đơn giản nghĩ rằng chuyện này là không thể tránh khỏi nếu nó còn muốn kịp hoàn thành nhiệm vụ từ thần Syrathr, nên cứ thế mà làm thôi.

Một lần nữa, Turan lại trông đợi vào viên đá màu xanh lam.

Tình trạng của Turan càng lúc càng tệ hơn, đến mức giờ đã chẳng còn đứng vững được nữa, phải ngồi thả người trên băng ghế đá. Suy nghĩ dần trở nên mông lung, và trước khi chính mình đánh mất hoàn toàn sự tỉnh táo, nó vội vàng kích hoạt kỹ năng chủ đạo lên bản thân, vừa để nhờ đến viên đá màu xanh lam, vừa để tìm kiếm hạt giống chết tiệt kia.

Chẳng có gì bất ngờ, kết quả mà Turan nhận được chỉ là sự hiện của của viên đá một cách mờ nhạt, hoàn toàn chẳng thèm phản ứng chút nào trước tình trạng của nó. Về phần Hạt giống của Sự sinh trưởng, một góc nhỏ nó cũng không tìm thấy được.

Turan hít sâu một hơi, nhắm hờ mắt, bắt đầu buông lỏng cơ thể và tâm trí. Tình trạng quá tải nguyên khí tiên thiên khiến bản thân chịu áp lực lớn vốn không gây chết người, xấu nhất từng được ghi nhận chỉ là phải nằm liệt giường vài tháng mà thôi. Nó dĩ nhiên chẳng trông chờ mình phải gánh chịu hậu quả quá tồi tệ, và trên tất cả, mạng sống vẫn là quan trọng nhất.

Khung cảnh xung quanh bỗng tối đen như mực. Cơ thể Turan nhẹ tênh, như chẳng hề tồn tại. Dù vậy, nó cảm nhận được rõ ràng chính mình vẫn còn nguyên đó, ở ngay trên băng ghế đá nơi mạch nguyên khí tiên thiên Jina’ Fou.

Một cánh hoa màu hồng nhạt bất thình lình xuất hiện, bay ngang qua tầm mắt của Turan. Nó biết cánh hoa đấy, nổi bật ở vết cháy sém khó mà nhầm lẫn được.



Như trong vô thức, Turan đưa tay phải hướng tới cánh hoa kia, chạm nhẹ lấy rồi tóm chặt. Một cảm giác tê tái như bị điện giật đột ngột chạy khắp người nó, kết thúc nhanh chóng bằng việc bàn tay của nó nhói đau.

Cơn đau không quá tệ, nhưng dai dẳng, và càng lúc càng khó chịu hơn. Nếu phải mô tả, đó giống như là hàng trăm mũi kim chi chít không ngừng đâm vào rút ra nơi lòng bàn tay. Điều đáng lo ngại hơn cả là, Turan dường như đã đánh mất quyển kiểm soát cánh tay của mình, chẳng thể mở các ngón tay ra được mà cứ siết chặt thêm, tê cứng.

Turan nghiến răng, cố dùng tay trái để gỡ từng ngón của tay còn lại. Hành động trong lúc hốt hoảng ấy hoàn toàn là vô ích. Cơn đau cứ thế càng lớn dần và khó chịu thêm.

Rồi bất chợt, mọi thứ dừng lại. Turan không còn cảm nhận được chính cơ thể mình nữa, như bản thân đang trôi lửng lờ giữa vùng không gian vô định. Thứ duy nhất nó vẫn còn mơ hồ nắm bắt được, có lẽ, là thời gian.

Rất chậm rãi, từng giây một trôi qua. Turan không chắc rằng liệu mình có đang duy trì được sự nhận thức đúng đắn, nhưng nó chẳng còn cách nào khác nữa cả. Có thể ngay bây giờ đã trôi qua vài giờ rồi, cũng có thể còn chưa đến một giây.

Turan thầm đếm, thật cẩn thận, chẳng dám lơ là. Nó sợ rằng nếu bản thân mất tập trung dù chỉ một chút thôi, chính mình sẽ rơi vào giấc ngủ vĩnh hằng, mãi mãi bị kẹt ở nơi đây.

“Nhưng đây là đâu?”

Turan chợt thốt. Nó đã chẳng còn dám chắc nữa liệu nơi đây vẫn mạch nguyên khí tiên thiên Jina’ Fou hay không. Mọi điều càng lúc càng khó nắm bắt, và đều dần vượt khỏi tầm tay.

Không biết bao lâu trôi qua, Turan đột nhiên mở bừng hai mắt. Nó theo bản năng vội vã hớp một hơi thật sâu rồi chậm rãi thở ra, liên tục lặp lại đến mấy lần, cho tới khi tâm trí dần bình tĩnh cũng như cơ thể bắt đầu cảm nhận được từng giác quan một.

– Ngươi đã tỉnh.

Giọng nói bất ngờ vang lên làm Turan giật bắn mình. Nó có chết cũng không bao giờ quên được giọng nói này, càng chẳng nói tới hình bóng đối phương đang hiển hiện trước mắt mình.

Là thần Syrathr. Trong bộ đầm màu hồng tươi quen thuộc đầy uy nghi, cô ta đứng nghiêm người hướng về phía mặt hồ, hai mắt chỉ khẽ liếc nhìn Turan một chút, môi nhẹ mấp máy, bảo:



– Ta phải thừa nhận rằng, ngươi không tầm thường.

Turan còn chưa thích ứng được với tình huống bất ngờ hiện tại, nghe vậy thì không khỏi ngẩn người ra hồi lâu. Thấy nó không đáp lời, thần Syrath cất bước hướng tới mặt hồ, lại nói:

– Ngươi nghĩ vì sao ta phải cấy Hạt giống của Sự sinh trưởng vào người ngươi?

Đối với vấn đề này, Turan đã đặt ra không ít khả năng, và một trong số những khả năng mà nó nghiêng về nhất là:

– Cô lại muốn khống chế tôi?

– Chính xác.

Thần Syrathr chẳng chút do dự liền đáp, kèm với đó là một nụ cười mỉm mà có thần Istrant mới biết cô ta có ý gì.

– Không cần phải lo lắng. – thần Syrathr nói tiếp – Ta đã thất bại, một lần nữa.

Turan không dám tin tưởng, nhưng cũng chỉ đành ném tới đối phương ánh nhìn dò xét và nghi hoặc mà thôi.

– Hạt giống của Sự sinh trưởng là một phương thức ôn hòa, và lẽ ra đã nên thành công. Tuy nhiên, thay vì cộng sinh với vật chủ trong khi vẫn chịu sự ảnh hưởng từ ta, hạt giống lại bị đồng hóa ngay khi vừa nảy mầm. Và kết quả là, nó từ chối mọi sự thâm nhập hay cả cố gắng kết nối từ ta.

Lời giải thích của thần Syrathr kết thúc bằng giọng điệu ẩn chứa sự giận dữ. Hạt giống của Sự sinh trưởng hẳn là quý giá, và tình hình hiện tại chẳng khác gì cô ta đã đánh mất đi hạt giống cả.

Turan cảm giác được nguy hiểm, từng phần cơ thể run lên nhè nhẹ như muốn thoát khỏi sự khống chế của nó mà chạy đi hết. Cũng may, nó đến cùng vẫn là giữ được bình tĩnh. Bây giờ nó mà có hành động phản kháng thiếu suy nghĩ, cái kết sẽ vô cùng thê thảm.



– Đồng hóa? – Turan bạo gan hỏi, cũng nhằm đánh lạc hướng đối phương, phần nào để cho cơn giận kia vơi bớt.

– Bản thân ta cũng không rõ. – thần Syrathr vể bất đắc dĩ đáp – Chỉ là, ta chắc chắn không phải do một kẻ như ngươi làm.

Turan đồng tình. Nó giờ thật tò mò rằng chuyện gì đã và đang diễn ra với chính mình. Nếu không làm rõ được, nó sẽ chẳng thể nào an tâm nổi mà làm ra những hành động kế tiếp như trong kế hoạch.

– Ngươi chẳng lẽ không nhận ra có sự thay đổi gì ở bản thân?

Câu hỏi của thần Syrathr có phần mơ hồ, nhưng Turan cũng không dám thắc mắc gì, thay vào đó thử nghĩ ngợi một lúc. Hồi lâu, như vừa may mắn tóm được một dữ kiện quan trọng nào đấy, nó đáp với đôi mắt mở tròn:

– Tôi… thăng Thần cấp rồi.

Trước đây, Turan còn không rõ ràng, nhưng sau khi kích hoạt kỹ năng chủ đạo lên bản thân, nó liền phát hiện chính mình đã thăng đến Thần cấp 13, còn là tiến trình đạt tới 31% nữa. Hơn hết là, tiến trình vẫn còn đang không ngừng tăng thêm, và với tốc độ nhanh gấp ba bốn lần. Đây mặc đù so với lần hưởng dụng trước chẳng đáng là bao, nhưng vẫn cho thấy sự tiến triển đáng mong đợi.

– Đó không phải là điều ta muốn nói. – thần Syrathr lắc nhẹ đầu bảo – Nhưng cũng là một tin tức quan trọng đáng để nghe.

Lời là vậy, Turan lại cảm nhận được sự hời hợt trong giọng nói của đối phương. Âu cũng là hiểu được, vì một Chính thần như cô ta nên đã sớm biết được Thần cấp của nó là bao nhiêu rồi.

Thế nhưng, vấn đề vẫn còn ở nguyên đó. Turan chẳng thế nghĩ ra được rốt cuộc thần Syrathr đang muốn ám chỉ đến sự thay đổi gì ở mình.

Mọi người ghé đọc bộ truyện về đấu trí quan trường phong kiến nhé.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.