VAN's Force: Phế Tích Thế Giới Các Thần

Chương 494: Dò hỏi



Chẳng chần chừ thêm, Kull nghiêng người lao về trước. Nếu như tính toán của cậu không có sai thì cô gái chỉ nên cách cậu chừng hai trăm mét là nhiều, trừ phi cô ta trước đó đã cố tình lừa cậu bằng bộ dạng chật vật của mình.

Nhưng rất may là mọi việc hoàn toàn không có gì ngoài ý muốn. Kull chạy đi chưa được bao lâu đã lại có thể cảm nhận được sự tồn tại của đối phương trong vùng lĩnh vực vừa mở ra của mình. Chỉ có điều, vết thường mà cậu gây ra lúc trước dường như đã được cải thiện không ít, chẳng rõ là do cô ta dùng loại thuốc chữa thương đặc thù nào đó hay sao. Dù gì thì, cô nàng vẫn là một y thuật sư, làm được đến mức này cũng là không đáng ngạc nhiên.

Đột ngột, Kull dừng bước. Cậu chú ý thấy dưới chân mình có một vật quen thuộc.

Là một miếng ngọc. Kull nhướn mày, lấy làm khó hiểu. Đối phương không nên cảm giác được cậu đang đuổi theo mới đúng. Như thế nói đến, có lẽ là tùy tiện ném ra, để nếu cậu có phát hiện thì sẽ vì vậy từ bỏ.

“Mấy miếng ngọc này thật sự có thể đáng giá một mạng của du hành giả Thần cấp cao ư?” Kull tự hỏi. Cậu tất nhiên sẽ không vì ham mê một vài miếng ngọc mà bỏ qua con mồi béo bở kia, nhưng có điều, ham mê vẫn là thật.

Tạm bỏ suy nghĩ ấy sang bên, Kull tiếp tục lao người về trước. Cậu cảm giác được đối phương đã ở rất gần rồi. Đúng hơn thì, cô ta đang ở ngay trước mắt cậu. Dáng chạy đi hớt hải, chốc chốc lại quay đầu nhìn ra sau một chút, lại chẳng có cách nào phát hiện ra tên sát nhân đã sắp đuổi tới mình.

Kull nhận thấy khoảng cách hai bên đã vừa đủ, liền đổi từ chạy từng sải chân thật dài thành rảo bước, nhẹ nhàng đến mức chẳng có tiếng động nào phát ra dù tốc độ không hề kém bao nhiêu cả. Cứ thế, cậu bước đến bên cạnh mục tiêu của mình, cất tiếng:

– Có mệt không?

Tiếp theo đó liền là một tiếng kêu thất thanh vang lên. Cô gái giật bắn mình, nhảy vội sang bên, gương mặt tái mét. Hoảng hốt như thế, cô ta lại lấy ra thêm một, rồi hai miếng ngọc, ném tới.

Kull mỉm cười. Cậu không rõ cô nàng còn có bao nhiêu miếng ngọc như thế này, nhưng chắc cũng là không ít đi.

Nữ y thuật sư là không thể nhìn thấy vẻ mặt của Kull sau lớp mặt nạ, nhưng cô ta vẫn cảm thấy rợn cười như chính vừa bị đối phương soi mói hết thảy. Kẻ giấu mặt này, chắc chắn không chỉ đơn thuần là muốn giết chết cô nàng.

Kull không vội đi nhặt mấy miếng ngọc lên mà quay đầu nhìn sang nơi mà cô gái vừa định chạy tới trong giấy lát. Đó đúng là cổng nam của thành Tailor, chỉ có điều khoảng cách vẫn còn tới gần một cây số nữa. Đấy là còn chưa kể đến phải băng qua hàng đống ngã rẽ phức tạp. Dù sao thì đây vốn chẳng phải là đường lớn, cũng khó mà hiểu vì sao cô ta không tìm sự trợ giúp bằng cách gọi lớn lên.

Âu là mỗi người đều có khó khăn riêng đi. Như vậy cũng tốt cho Kull, dễ dàng hành động.



– Ngươi rốt cuộc muốn gì thì mới tha cho ta?

Cô gái lần đầu tiên cất giọng, ít nhất là muốn để cho Kull nghe được.

– Mạng của cô. – Kull điềm nhiên đáp.

Nữ y thuật sư đờ người ra trong giây lát, chẳng rõ là do sợ hãi hay kinh ngạc. Câu trả lời của Kull là dựa trên mong muốn thật sự của cậu, nhưng ở góc nhìn của đối phương, đống ngọc ném ra tới giờ nên đủ chuộc mạng mình rồi mới đúng.

Dù sao thì, giết chết một người, cũng không nhất thiết giúp Kull đoạt được toàn bộ tài sản trên người người đó. Giống như vừa rồi, người đàn ông kia chết đi cũng chỉ để lại có hai miếng ngọc và một tấm thẻ bài mà thôi, còn chẳng có một tấm bùa nào rơi ra cả, cặp liềm cũng biến mất đi. Nếu Kull là nhắm vào cặp liềm hay tấm bùa nào đấy, trực tiếp đoạt lấy mới là nên làm, đảm bảo nhất.

– Ng-ngươi biết ta là ai sao?! – cô gái thốt – Gi-giết ta rồi, ngươi sẽ chẳng có kết cục đẹp đâu. Chỉ là một mạng, cần gì phải cố sức như vậy?

– Như lời cô nói, chỉ là một mạng, cần gì phải cố sức như vậy?

Kull cũng đoán được thân phận của cô gái không tầm thường. Tuy nhiên, thân phận có như thế nào đi chăng nữa cũng chẳng ảnh hưởng gì tới hành động của cậu. Đối phương không có cách nhận ra cậu, càng không có cách tìm đến cậu, bắt được cậu lại là điều bất khả thi. Lo lắng là hoàn toàn chẳng cần phải nghĩ tới.

Huống hồ chi, một khi đã ra tay, lợi ích đạt được đã không còn có bao nhiêu ý nghĩa đói với Kull nữa. Cậu chỉ cầu một trận giết chóc thỏa mãn lòng mình.

Và đúng như lời người đàn ông kia nói, ít nhất là một phần, rằng Kull sẽ chỉ ngừng tay nếu cảm nhận được một mối đe dọa nhất định. Hiện tại, đối phương không khiến cho cậu cảm giác được chút nguy hiểm nào cả, về phần hậu quả, cậu càng là không thấy được.

– Nói đến, mấy miếng ngọc này dùng để làm gì chứ?


Kull cất tiếng, thuận tiện nhặt lên hai miếng ngọc bị cô nàng y thuật sư ném ra vừa nãy lên. Hình thù thật sự là đa dạng, mức độ chi tiết cũng cho thấy tay nghề người làm ra không hề thấp. Hơn cả là, mặc cho bị ném đi không chút thương tiếc như thế, miếng ngọc vẫn chẳng có chút sứt mẻ nào.

– Ngươi không biết? – cô gái vẻ khó mà tin được hỏi.

– Đừng thắc mắc. Trả lời câu hỏi của tôi. Biết đâu chừng, vui vẻ tôi lại có thể bỏ qua cho cô.

Kull nghiêm giọng nói, nửa câu sau lại chất chứa ý trêu đùa.

Cô gái lộ vẻ do dự, vô thức lùi về sau một bước. Kull chẳng phản ứng gì. Mặc kệ cô ta có thừa cơ lùi bao nhiêu bước, cậu vẫn có thể trong phút chốc hạ sát đối phương.

– Đ- đó là ngọc dưỡng thần. Một miếng, giá trị có thể đủ cho ngươi mua một căn nhà lớn vẫn còn thừa.

Kull nhếch mép. Cậu chẳng vội tin tưởng lời đối phương. Hơn cả là, cậu để tâm nhất không nằm ở giá tiền, mà là miếng ngọc này có thể làm gì. Nếu chỉ đơn giản là công cụ trao đổi, vậy thì quá nhàm chán rồi.

– Tiếp đi. – Kull cất tiếng.

Cô gái nghe vậy thì cũng nhanh chóng nhận ra rằng đối phương không hứng thú với giá trị quy đổi của miếng ngọc, bèn đổi một cách khác, bảo:

– Ngọc dưỡng thần mang theo bên người thời gian dài có thể đề cao tinh thần, gia tăng minh mẫn và khéo léo. Mang theo số lượng lớn mặc dù không có tăng thêm bao nhiêu lợi ích, nhưng vẫn có thể dùng để trực tiếp hấp thụ.

– Như thế nào? Còn có, tác dụng ra sao?

Kull hỏi ngay. Cậu nhận thấy đây mới là điểm mấu chốt.



– Phải vận dụng tinh thần tương tác với miếng ngọc, từ từ hấp thụ. Đơn giản nhất là đặt lên trước trán, nhưng mà, kẻ phải làm như thế, thường là đạt được rất chậm. Tác dụng thì… bổ sung tinh thần lượng, gia tăng tinh thần lực. Nói không ngoa, còn có thể trực tiếp thu về Thần tinh.

Kull nghe tới đây thì nhướn mày, lấy làm khó hiểu. Cậu là chưa từng nghe tới cách thu thập Thần tinh như vậy, mặc dù trên thực tế, phương thức thu thập Thần tinh có muôn hình vạn trạng. Chủ yếu, vẫn là phải phù hợp với kỹ năng chủ đạo của một người. Ví như bản thân cậu là kỹ năng ‘Lĩnh vực’, vậy thì càng tiếp xúc và am hiểu về lĩnh vực, không gian, các giác quan, vân vân, Thần tinh sẽ tự động được tăng thêm.

Số lượng nhiều ít lại khó mà nói trước, nhưng hầu hết đều là tương đối ít, chẳng thể nào so sánh được với việc săn giết quái. Mà hơn cả thế, săn giết du hành giả là mang lại lượng Thần tinh lớn nhất, cũng chính là cách mà Kull đặc biệt yêu thích.

Ngoài những cách kể trên thì còn có một cách chung khác để thu thập Thần thinh, chính là hưởng dụng mạch nguyên khí tiên thiên. Cách này mặc dù tốt, nhưng tài nguyên là có hạn. Hơn hết là, đối với du hành giả Thần cấp càng cao, hiệu quả mạch nguyên khí tiên thiên lại càng giảm. Kull hiện tại đã Thần cấp 10, đã chẳng còn hứng thú nhiều lắm. Dù sao thì, so với săn giết du hành giả vẫn là kém không ít.

Lời của cô gái nghe ra lại không giống là đang nói dối. Những kiến thức này, Kull khi trở về hoàn toàn có thể dành chút công sức điều tra, hẳn chẳng mấy chốc sẽ xác nhận được thực hư. Cậu bây giờ hỏi, chỉ đơn thuần là nhất thời tò mò thôi.

– Như vậy, quả thật là không tệ.

Kull đánh giá. “Không tệ” mà cậu nhắc đến, chỉ là về phương diện thú vị. Giá trị thực tế của miếng ngọc, cậu thấy vẫn không sánh bằng giết chết cô gái trước mặt mình đây.

“Gượm đã.”

Kull thốt thầm. Cô gái đã bảo rằng một miếng ngọc có thể quy đổi sang tương ứng với một căn nhà lớn mà vẫn còn dư. Trong tay Kull hiện tại đang có tám miếng như thế, tức là cậu đang sở hữu số tiền đủ mua đến chín, mười căn nhà lớn. Nhiêu đó đem đổi ra hơn hai triệu xen là hoàn toàn không khó.

“Bây giờ mình giàu như vậy?” Kull lẩm bẩm, có chút lúng túng. Cậu làm nhiệm vụ ám sát tới nay cũng tương đối nhiều rồi, lại là chưa bao giờ nghĩ đến sở hữu số tiền lớn như thế. Đơn giản là vì tiền đến tay chẳng mấy chốc đều bị tiêu xài hết cả rồi, nhưng tổng hợp mà nói, tiền từ nhiệm vụ quả thật không so sánh nổi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.