VAN's Force: Phế Tích Thế Giới Các Thần

Chương 541: Quán trọ nhỏ



Đến gần trưa, tổ đội ba người của Turan mới chạy tới được cổng phía bắc của thành Junil. Chiếc xe bán tải sau chuyến đường dài và trắc trở đã gần chạm giới hạn của mình, ngay lập tức bị Turan để cho Kull lái đi đổi. Và do đó, giờ nó và Darmil đang phải đi bộ trên đường chính.

Thành Junil tương đối vắng vẻ, trên đường chỉ có vài người qua lại, nhưng không hề mang nét ảm đạm và đầy nguy cơ của thành Nortre mà thay vào đó là sự dân dã, tầm thường. Đối với người không có sự hiểu biết nhất định, thật khó mà hiểu nổi vì sao một tòa thành nằm trên tuyến đường chính dẫn tới thành Loirah – tòa thành mà toàn bộ khu vực quái xung quanh bị các quân đoàn và thế lực thay nhau tranh chấp, lại toát ra bầu không khí yên bình đến thế.

Đây kì thực là do chính các quân đoàn và thế lực ngầm thống nhất với nhau lập thành quy tắc, cốt yếu ở không được phép để xảy ra xung đột ở thành Junil. Dù sao thì bất kể lớn hay nhỏ, các tổ chức du hành giả cũng cần có được nguồn cung ổn định các loại vật phẩm và trang thiết bị.

Một phần không nhỏ lý do lại là để có thể mang ra chiến lợi phẩm đến những nơi phù hợp hơn. Có điều, từ các khu vực săn giết quái thông thường thì chiến lợi phẩm kiếm được khó thể nào so sánh với từ trong phó bản, cả về số lượng lẫn chất lượng.

Chính vì sự yên bình, cụ thể là các du hành giả luôn tránh né tranh chấp nhiều nhất có thể, nên đây lại là nơi thích hợp để các cá nhân đến từ bên ngoài vương quốc Enria chọn làm nơi lưu trú. Tất nhiên, các cá nhân này không bao gồm những tên tội phạm bị truy nã hay kẻ sống ngoài vòng pháp luật, vì một phần quân đội hoàng gia Enria hoạt động tương đối mạnh ở đây nhằm đảm bảo an ninh. Họ thậm chí còn thường xuyên mượn nhờ sức mạnh từ các thế lực để thay mình làm việc, và phía được mượn nhờ, tự nhiên là vui lòng thỏa ý.

Về phần những cá nhân đến từ bên ngoài vương quốc được phép lưu trú tại đây, vương quốc Enria xem họ như là những đối tượng ngoại giao tiềm năng. Dù sao thì dưới sự kiểm soát của quân đội hoàng gia, mọi người đi và đến đều cần phải khai báo một cách minh bạch.

Kể cả Turan và hai người đồng đội của nó cũng không ngoại lệ. Có điều, Thần cấp bản thân hay những thông tin riêng tư khác là đều không cần cung cấp. Chừng mực đến cùng là vẫn phải có. Quân đội hoàng gia cũng chẳng phải đức Chính thần nào đấy, mọi hành động đều cần suy xét đến rằng có đủ năng lực gánh vác hay không.

Trên đường, Turan chú ý thấy có vài ánh mắt dò xét trông tới mình, nhưng nó không quá để tâm. Đối phương dù cho là có ác ý thì trong thành Junil vẫn khó mà ra tay được.

Thứ khiến Turan lo lắng hơn cả lại chính là người đồng đội đang đi cạnh mình. Darmil từ nãy đến giờ cứ chốc chốc thì hỏi về chuyện tới ủy ban Đại Thánh Tôn một chuyến, cũng không rõ mục đích cụ thể là gì.

Turan về cơ bản không có ý định cấm cản Darmil làm chi. Chỉ là, hiện tại không phù hợp để cậu ta chạy lung tung. Nơi này có rất nhiều thứ không phải cứ tùy theo ý thích mà làm. Nếu xảy ra vấn đề gì sẽ phải thông qua đủ bước đúng theo trình tự mới có thể giải quyết được. Có quân đội hoàng gia của vương quốc chống lưng, những người chịu trách nhiệm nơi đây tự nhiên sẽ không e ngại một vài tên du hành giả. Huống hồ chi, đó vốn là chức trách của họ.

Đi một hồi, Turan và Darmil dừng chân ở trước một quán trọ nhỏ. Lần này, nó dự định sẽ để tổ đội sống an nhàn một chút, tránh đụng mặt phải những nhân vật tầm cỡ nơi đây. Phải biết, mục đích cả đội đến thành Junil không phải là điều tốt đẹp gì, nếu liên lụy quá nhiều thứ sẽ rất khó thoát đi.



Dĩ nhiên, trên thực tế chỉ cần hành động cẩn thận, sẽ chẳng có gì phải lo lắng hết. Khi ấy, đối phương mới chính là bên chịu thiệt thòi. Đây đến cùng là thuộc vương quốc Enria, họ hẳn sẽ không muốn bản thân bị để mắt tới.

Người đứng quầy tiếp tân là một bà lão tuổi có lẽ đã ngoài bảy, tám mươi với mái tóc bạc phơ được cột lên một cách vụng về và làn da nhăn nhúm hết cả. Trông vào, chẳng ai dám nghĩ rằng một người như vậy sẽ còn đủ sức để đứng quầy, lại vô thức nổi lòng oán trách chủ nhà trọ vì sao có thể xấu xa đến thế, bóc lột sức lao động của một người đã lớn tuổi.

Turan thấy rồi cũng không vội làm cái gì, thay vào đó để cho Darmil tiến lên. Cậu ta thật sự phù hợp với tình huống bây giờ, nhất là khi nó ngờ rằng đối phương sẽ chỉ đơn giản là một bà lão bình thường tại cái thành này.

– Cháu chào bà.

Darmil lễ phép lên tiếng, còn cố tình cất giọng thật nhẹ nhàng để tránh làm giật mình bà lão. Tuy nhiên, cậu ta nói vậy có lẽ lại thành không đủ lớn, nên bà lão vẫn cứ nhắm hờ mắt, chừng như đã thiếp đi mất.

– Bà ơi.

Darmil gọi, bước tới gần hơn. Lúc này, bà lão mới từ từ mở mắt, nhìn chằm chằm vào chàng thanh niên trước mặt mình một lúc lâu. Rồi bà ta bảo:

– Cậu nhóc muốn thuê phòng?

Giọng nói có hơi khàn, nghe như thều thào, lại rất rõ ràng từng tiếng một. Chỉ bấy nhiêu thôi đã đủ để cho thấy đối phương không phải người bình thường, ít nhất không chỉ đơn giản là một bà lão yếu đuối.


Turan bấy giờ đã hoàn thành việc thi triển kỹ năng chủ đạo của mình. Nó chậm rãi thu nhặt từng mẩu thông tin một, xong thì mỉm cười, cảm thấy thật thú vị.

Bà lão trước mặt Turan đây vậy mà sở hữu Thần cấp đến tận 15. Thần cấp 15 so với mặt bằng chung các du hành giả đã tính là nổi trội rồi, càng chẳng nói tới đối phương là một người lớn tuổi.

Đại Thánh Thế chỉ vừa xảy ra chưa đầy bốn năm. Khi ấy, bà lão cũng không trẻ hơn bây giờ là bao, tự nhiên không thể nào đủ sức săn giết hàng đống quái để đạt đến Thần cấp như hiện tại. Chỉ có hai khả năng có thể xảy ra, hoặc là bà lão từ trước Đại Thánh Thế đã là một cá nhân sở hữu thực lực siêu quần, hoặc là bà ta có cho mình kỹ năng chủ đạo cực kì mạnh mẽ.

Turan nghiêng về khả năng đầu tiên hơn. Nó là có thể nhìn thấy được bảng kỹ năng của đối phương, không nghĩ rằng bà lão có thể làm gì nhiều với dàn kỹ năng như thế.

Nói về những nhân vật đã có tuổi vẫn sở hữu cho mình Thần cấp cao, Turan liền nhớ đến ông lão Gaterylt. Sự thật rằng ông ta là một người có thực quyền trong hội Katefei, thậm chí tầm ảnh hưởng còn lớn hơn thế gấp nhiều lần đã không cần phải xác nhận thêm.

“Vậy thì bà lão này lại là ai?”

Turan nghĩ thầm. Đây có thể chỉ là một cuộc gặp gỡ tình cờ, nhưng nó sẽ không dễ dàng bỏ qua một nhân vật đáng quan tâm như thế. Nếu xử lý tốt, nó có thể khiến mọi việc cần làm ở thành Junil này trở nên đơn giản hơn rất nhiều.

Có điều, vội vàng tiếp cận sẽ chỉ khiến đối phương phòng bị, thậm chí gây ấn tượng xấu, thành phản tác dụng. Trước mắt, Turan sẽ cần xem xét một vài thứ, bao gồm tính khí của bà lão. Nếu cả Darmil với kỹ năng ‘Hấp dẫn’ cũng không khiến bà ấy tỏ ra thoải mái thì tốt nhất không nên manh động.

Nhưng có lẽ Turan đã lo xa. Bà lão chỉ sau vài lời hỏi thăm của Darmil thì đã bắt đầu thể hiện ra gương mặt vui vẻ, cười thật tươi. Người già xem chừng rất ưa thích được quan tâm, lại càng yêu thích nghe về những câu chuyện ngày thường của người trẻ, chỉ cần không phải nội dung khó hiểu hay vấn đề mình chán ghét là tốt.

Đương nhiên, cũng có thể chỉ là kỹ năng ‘Hấp dẫn’ phát huy hiệu quả mà thôi. Turan đến tận bây giờ vẫn không cách nào nắm bắt được phương thức hoạt động của kỹ năng ấy. Nếu không phải nó biết đồng đội của mình sở hữu kỹ năng như vậy, e rằng cũng sẽ đinh ninh rằng mọi việc đều chỉ do tài ăn nói của cậu ta.



– Cậu nhóc đằng kia, đến để bà già này nhìn một chút.

Bà lão cất tiếng, không có vẻ gì là dùng thêm lực, nhưng Turan lập tức có thể nghe thấy. Còn về lý do của lời gọi, là vì Darmil vừa chủ động kéo nó vào cuộc nói chuyện. Đây kì thực cũng là cần thiết, chẳng biết cậu ta có phải cố ý hay không.

– Chào bà.

Turan nhẹ giọng nói sau khi đã bước lại gần. Nó vốn muốn tỏ ra lễ phép hơn, nhưng nghĩ lại thôi. Nó cũng không phải là Darmil, làm thành giả tạo sẽ không tốt. Đừng nghĩ rằng đối phương sẽ không nhìn ra được vẫn hơn.

– Lớp trai tráng bây giờ đáng nể thật. Đều cao lớn và khỏe mạnh cả, mỗi ngày còn chiến đấu với đám quái nguy hiểm ngoài kia. Thật chẳng bù cho bà già này.

Trong lời nói đã thể hiện ẩn ý tương đối rõ ràng. Người trong lòng sẵn có tính toán như Turan sẽ lập tức nhận ra.

– Bà cũng đã từng du hành sao? – Turan dò hỏi.

Bà lão chẳng vội đáp mà mỉm cười, chừng như để tạo cảm giác thoải mái cho người đối diện. Người già, thứ quan trọng nhất và còn lại ít nhất so với lúc trẻ chính là thời gian, nhưng họ lại càng lúc càng bớt vội vàng đi. Từ tốn hay chỉ đơn thuần hưởng thụ chút thời gian quý báu ít ỏi, Turan cũng chẳng rõ. Đoán chừng chỉ khi nào nó bước vào cái tuổi ấy thì mới có thể hiểu được.

Thuần sát phạt, không võ mồm, có não, 4k chương tắm trong máu.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.