Không nhận được yêu cầu nào khác từ đội trưởng, Kull biết mình có thể tùy ý hành động. Cậu ta mỉm cười thích thú, rướn người lên, một bên tay đặt sang hông, sẵn sàng tung ra đòn chí mạng bất kì lúc nào.
Người thanh niên trông thấy động tác ấy, lập tức cảnh giác, vội vàng lùi lại một bước. Anh ta khó mà ngờ được rằng đối phương lại thật sự định ra tay với mình. Biểu hiện như vừa rồi quả thật là nước đi sai lầm.
Mọi việc diễn ra rất nhanh. Turan chỉ kịp nhìn thấy Kull lao người về trước, một vật bằng kim loại lấp lóe rồi vụt qua một cách chớp nhoáng. Người thanh niên thì vừa lùi lại, vừa đưa tay gắng sức chống đỡ. Anh ta có vẻ là một thuật sư, Thần cấp mặc dù không thấp nhưng động tác lại có phần vụng về, hay có thể nói là thiếu sót kinh nghiệm chiến đấu.
Kết quả trong thoáng chốc liền có được. Đòn tấn công của Kull dễ dàng trúng đích, nhưng lại không có một chút máu nào đổ ra. Cậu ta đã nhắm vào tấm bùa của đối phương, rạch nát nó, lập tức vô hiệu hóa luôn.
Tốc độ và độ chính xác như thế, hoàn toàn cho thấy rằng Kull có thể kết liễu người thanh niên bất kì lúc nào, còn là dễ như trở bàn tay.
Đương nhiên tình huống diễn ra như thế đều là vì Kull bất ngờ tấn công. Nếu cho người thanh niên chuẩn bị, mọi chuyện đã khác. Có điều, làm gì có một sát thủ nào lại cho phép thuật sư đối địch có thời gian chuẩn bị.
Người thanh niên đứng thất thần hẳn một lúc lâu, như thể còn chưa tiếp nhận được những gì vừa xảy ra. Nhưng rồi, Turan xác định đối phương chỉ là giật mình, đang tỏ ra hoảng hốt. Thấy như thế, cũng khó mà nói rằng liệu anh ta có nhận thức được bản thân vừa mới đứng ở ngưỡng cửa tử thần hay không.
– Để các cậu chê cười rồi.
Giọng nói nghiêm nghị cất lên từ phía cửa, bên trong còn ẩn chứa vẻ thành thật, không giống như chỉ là lời qua loa. Đối phương lựa chọn thời khắc xuất hiện thật sự thuận tiện, nhưng đối với Kull mà nói, là sẽ khích cậu ta thực hiện điều mình vừa cố tránh đi.
Và theo đó, cánh tay của Kull hơi động, lại thành chớp nhoáng vụt tới, nhắm thẳng vào yết hầu của người thanh niên vẫn còn chưa kịp hoàn hồn. Động tác của cậu ta quá nhanh, Turan kịp thời phát hiện, lại không có cách nào ngăn cản.
May mắn thay, bằng chút nhận thức cuối cùng còn sót lại về tình hình, Kull đã khéo léo xoay cổ tay, biến nhát đâm thành một cú rạch ngang cổ.
Máu bắt đầu tuôn. Nỗi kinh hoàng lan tràn khắp tâm trí người thanh niên. Đối với một du hành giả ở Thần cấp như anh ta, đó còn chưa xem là một vết thương có thể kết liễu được tính mạng. Ít nhất trong vòng vài phút là không đủ.
– Kaular!
Giọng nói nghiêm nghị vừa nãy đổi thành hốt hoảng, nối tiếp là thân hình thon gọn và có phần nhỏ nhắn của một cô gái nhào đến, vội vàng kiểm tra tình trạng của người thanh niên.
Hẳn là nữ y thuật sư. Kull ngay sau đấy cũng liền xác nhận điều đó cho Turan.
– Các người thật sự là muốn mạng của anh ấy!?
Nữ y thuật sư thực hiện cầm máu cho thân xác nằm vật vờ dưới sàn xong thì lên tiếng với giọng bất bình.
– Không đến nỗi chứ.
Kull nhún vai bảo, lại cảm thấy lời của mình còn chưa đủ rõ ràng, nói thêm:
– Cô là y thuật sư mà. Hay vết thương như thế cô cũng không cứu được.
– Ngươi…
Nữ y thuật sư trừng mắt, rất muốn gắt gỏng, nhưng còn kiềm chế được. Cô nàng xem chừng cũng là có không ít kinh nghiệm đối phó với những tình huống như hiện tại. Bây giờ càng làm lớn chuyện, kẻ chịu thiệt nhiều nhất kì thực lại chỉ có mình cô ta.
– Là tôi đánh giá thấp các cậu.
Nữ y thuật sư vẻ bực tức bảo, nhận lỗi về mình cốt để mọi chuyện vừa xảy ra có được điểm kết thúc. Sự tình còn chưa tới mức hủy bỏ mục đích của cuộc gặp này.
– Đưa cậu ta đi.
Nữ y thuật sư vừa dứt lời, một bóng người liền xuất hiện. Trông như là một người đàn ông đã có tuổi, có điều động tác quá nhanh nhẹn nên Turan cũng không dám chắc bản thân không nhầm lẫn cái gì.
“Là thuật sư đêm hôm đó.”
Turan nói thầm. Nó vừa nhận được sự xác nhận từ Kull. Người đàn ông dày dặn kinh nghiệm, hoàn toàn biết rõ bản thân cần làm gì.
Tuy nhiên, thật khó mà tin được bây giờ lại chỉ còn có mình nữ y thuật sư đối mặt với ba người tổ đội Turan. Cô ta hoặc là cực kì tự tin vào năng lực bản thân, hoặc là không còn cách nào khác. Dù sao cũng là đang ở đất khách quê người, bên cạnh có được vài người thân cận thì đều đã bị loại bỏ một cách bất đắc dĩ.
Nước đi thông minh hơn nên là trì hoãn cuộc gặp sang chừng nửa giờ đồng hồ, đủ để cô nàng sắp xếp lại mọi thứ. Ít nhất, khoảng thời gian trì hoãn cũng nên đủ để vị thuật sư kia quay trở lại.
Như đoán được suy nghĩ của Turan, nữ y thuật sư cất tiếng:
– Ông ấy sẽ cần ở bên săn sóc cho học trò của mình. Chúng tôi không dám để một người đang bị thương đến mức ấy ở riêng một mình.
Tức là nhất định không chịu tin tưởng nhóm nhân viên nơi đây. Âu cũng là điều dễ hiểu. Do dự trong giây lát, cô nàng bổ sung:
– Giờ, chỉ còn có tôi đối mặt với ba người mà thôi.
Quả thật là đáo để.
– Cô không sợ bọn tôi ăn hiếp cô sao.
Kull cười nói, dấn bước tiến về trước, cố tình gây áp lực cho đối phương. Cậu ta trông có vẻ rất thích thú khi làm như vậy, còn lộ ra một cách trắng trợn.
Nữ y thuật sư hơi vênh mặt lên, chừng như tỏ ý thách thức, nhưng giọng nói khi cất ra lại không được mạnh mẽ như vậy:
– Các người… Các cậu việc gì phải làm như thế?
– Ừm hửm. Tự tin đến thế… Cô thử đoán xem.
Kull nhướn mày đáp, huơ tay sang bên. Động tác không có mục đích rõ ràng ấy lại khiến người nghe phải lập tức cảnh giác cao độ, vô thức muốn lùi về sau tránh né.
Nhưng rồi nữ y thuật sư cũng không có lùi bước, đứng thẳng lưng, thốt:
– Tôi không phải tự tin. Là tin tưởng.
Turan đứng ở sau nghe vậy thì bật cười. Nó không có cười nữ y thuật sư, mà là Kull. Cậu ta hẳn đang bị bất ngờ vì câu trả lời ấy. Nói đến, giờ cũng không phải là lúc đùa nghịch nữa.
Nghe tiếng cười của Turan, Kull liền biết nhiệm vụ đột xuất của mình đã hoàn thành, vội tránh sang một bên.
Turan lúc này mới bước tới trước. Nó không nói gì, muốn để cho đối phương mở lời.
– Tôi là Iskeiya. Hân hạnh được gặp cậu.
Nữ y thuật sư nghiêm giọng nói, trông đã không còn sót lại chút nào vẻ bực tức cùng thất thố trước đó.
“Iskeiya à…”
Turan nói thầm, trong tâm trí bắt đầu lục lọi ký ức. Lúc nghe tin từ Kull, nó chẳng có mấy ấn tượng, giờ lại thấy khác biệt một cách lạ kì.
Nói ra, cái tên Iskeiya nghe thì không quá quen thuộc, nhưng Turan nhớ mài mại đã từng gặp qua ở đâu. Có lẽ đối phương cũng chẳng phải người nổi tiếng gì nên nó mới không lập tức nhớ ra được, hoặc rằng đây chỉ là tên giả.
– Tôi là Turan. – Turan cất tiếng – Hai người đồng đội của tôi… ừm, cô chắc không cần phải biết đâu nhỉ?
“Thật thất lễ.”, nữ y thuật sư tên Iskeiya hẳn định nói như thế, có thể thấy được trong ánh mắt không mấy vừa ý của cô nàng.
Kì thực, Turan không cần phải giấu giếm về hai người đồng đội của mình. Biết về nó rồi thì chỉ cần tốn công điều tra một chút liền sẽ ra cả thôi. Tuy nhiên, Turan lại muốn thử xem thái độ của nữ y thuật sư là gì. Cô nàng trông không giống sẽ dễ dàng vì một vài điều nhỏ nhặt gây ảnh hưởng tới đại cục, chính việc cô ta chịu nán lại đây sau vụ đổ máu vừa rồi đã thể hiện rõ, nhưng với loại người như thế thì thái độ rất khó mà xác định.
– Thật không dám làm phiền. – Iskeiya đáp – Chúng ta đang có điều quan trọng hơn cần cân nhắc, phải không?
Turan mỉm cười. Đó chẳng phải là hài lòng hay thích thú gì cả. Nó chỉ đơn thuần biểu cảm cho phù hợp với bầu không khí mà mình mong muốn.
– Không sai.
Sau một vài lời khách sáo nữa giữa hai bên, Turan được Iskeiya mời ngồi vào một bộ bàn ghế trông có vẻ sang trọng. Hai người đồng đội của nó không theo cùng mà thay vào đấy ra ngoài chờ đợi. Mục đích ban đầu đã hoàn thành, cũng nên tránh gây áp lực không cần thiết lên đối phương, sẽ tạo ấn tượng xấu, ảnh hưởng không tốt đến kết quả.
– Tôi thật sự đã tưởng rằng đồng đội của cậu sẽ tới một mình. Ngây thơ chăng?
Iskeiya cất tiếng, trên môi có ý cười thoáng qua. Cử động ấy rất nhẹ nhàng, nhưng lại làm nên dấu ấn sâu trong tiềm thức, dần dà sẽ khiến đối phương trở nên thân thiện, mọi việc từ đó tự khắc thành dễ dàng.
Turan chưa vội đáp. Cô gái này càng lúc càng thể hiện ra rằng bản thân không tầm thường. Nó vì vậy không thể cứ theo dự tính ban đầu mà hành động được, hơi thiếu cẩn thận sẽ sập bẫy.
Bẫy ở đây cũng chẳng phải chuyện có chịu thiệt hay không, mà là bị kéo vào những phiền phức chẳng đáng. Đối phương đương nhiên có chuyện cần nhờ mới phải dốc lòng mời kẻ đã ra tay ám sát mình đến, rồi còn phải đón tiếp ngay cả khi kẻ đó lại ra tay thêm lần nữa với hầu cận của mình.
Trước hết, Turan không nên cảm thấy áy náy gì cả. Mọi việc xảy ra cho tới giờ đều là hợp tình hợp lý, hoặc chí ít là xứng đáng. Tâm lý cần phải vững. Nếu là muốn bù đắp tổn thất cho đối phương, cứ đợi đến khi mọi việc xong xuôi cả rồi lại tính.
#Name, Chiến Tranh Khoa Huyễn.