Ngay khi bước chân của Turan vừa dừng lại, một mũi tên bén nhọn liền phóng tới, sượt ngang đầu gối của nó, cách chỉ chừng vài li, cắm phựt xuống gần nửa mét ở mặt đất phía sau. Đó chỉ là một phát bắn cảnh cáo, nhưng sức sát thương hoàn toàn đủ để khiến một chân của nó trở nên vô dụng trong vài giây.
Thành Junil không cho phép mọi người xảy ra xung đột, sẽ bị xem là có tội và trừng phạt tùy theo mức độ nghiêm trọng. Tuy nhiên, có một lực lượng mà họ có quyền tùy ý công kích, yêu cầu duy nhất là có lý do để dựa vào, và thường là phán định rằng đối phương có tội.
Chính là đội an ninh của tòa thành, với thành phần nổi trội là người thuộc quân đội hoàng gia. Kết hợp với những thành viên đến từ các thế lực đang sống nhờ ở đây, đội an ninh trở thành một đội ngũ gần như bất bại tại thành Junil. Dù sao thì, kẻ bị chọn làm mục tiêu cũng chẳng dám vùng vẫy quá nhiều. Chết một mạng còn tốt, bị đặt lệnh truy nã cấp cao thì những ngày sau này sẽ thành cực kì gian khổ.
Turan hít thở thật sâu. Nó cần phải bình tĩnh đối mặt. Đối phương vẫn chưa tiến hành công kích thật sự, tức là vẫn còn có cơ hội để giải tội cho mình. Lúc này mà hoảng loạn đánh trả sẽ chỉ gián tiếp xác nhận bản thân là kẻ có tội, thậm chí còn bị gán cho không ít tội nặng khác bất chấp lý do.
Ít giây sau, một vài bóng người lần lượt xuất hiện. Bọn họ có bảy người cả thảy, và mỗi người đều mặc một bộ giáp giống nhau: màu chủ đạo là xám bạc được khắc những nét nổi bật thể hiện biểu tượng thành Junil trên ngực và vai. Bộ giáp có vẻ không nặng, để hở khá nhiều ở phần khớp, nhưng vẫn được bao bọc bởi một lớp vải hoặc da tương đối dày, tùy thuộc vào chức nghiệp hoặc vai trò của đối tượng sử dụng.
Phẩm chất trang bị toàn bộ đều là ‘Tinh anh’, cấp độ dao động từ 13 đến 15. Riêng người đàn ông xuất hiện sau cùng, ở chính giữa đội hình lại nổi bật hơn hết với bộ giáp có khắc nổi một vài hoa văn màu vàng nhạt, phẩm chất trang bị đạt đến ‘Tinh anh’ còn cấp độ thì đều nằm ở 15 hết cả.
Mặc dù không thấy đối phương cầm theo cung hay tên, nhưng Turan có thể xác định ngay hắn ta chính là người đã bắn ra mũi tên vừa rồi. Ở đây cũng chỉ có mình ông ta có thể là cung thủ mà thôi.
– Phân đội hai thuộc đội an ninh thành Junil có mặt. Cho phép đối tượng nêu rõ lý do mình đến thành Junil và nguồn gốc bản thân.
Giọng nói dõng dạc vang lên. Đối phương đã sớm bước vào tuổi trung niên, đã không còn trẻ nữa. Có lẽ chính vì vậy mà giọng nói rất có uy lực và hiệu quả, có thể hợp nhất sức nặng đến từ các thành viên trong đội mà nhắm thẳng đến mục tiêu.
Turan cảm thấy khó thở. Nó không chắc là đối phương có dùng đến Thần uy. Hẳn là không, vì nếu có thì quá tầm thường rồi. Huống hồ chi, nó cũng chẳng phải đang chống đối.
– Tên gọi Turan. Đội trưởng của một tổ đội vừa thành lập không lâu, đến đây với ba thành viên. Mục đích là để bàn chuyện công việc với chủ nhân hiện tại của tòa biệt thự số 30.
Lời của Turan là sự thật. Nó không dám nói dối một chút nào. Đối phương sở hữu kỹ năng để giám định điều ấy. Mặc dù hiệu quả kỹ năng phụ thuộc vào nhiều yếu tố, nhưng nó hiểu rõ bản thân còn chưa đủ khả năng để tránh thoát.
Người đàn ông trừng mắt, ở đó lại bắt đầu phát ra một vài tia sáng lấp lóe. Đó hẳn là biểu hiện cho việc kỹ năng đang được kích hoạt. Sau một lúc, ông ta hỏi:
– Ngươi có hay không ý định chống phá thành Junil?
– Không.
Turan đáp ngay. Sự chống phá không hề nằm trong kế hoạch hay cả ý định của nó. Sự yên bình của tòa thành có mất đi cũng chỉ là điều tất yếu xảy đến mà thôi.
Ánh mắt của người đàn ông phát sáng lấp lóe thêm lần nữa. Hừ một tiếng, ông ta bảo:
– Ngươi có hai sự lựa chọn. Đến nhận sự thẩm vấn từ cơ quan điều tra. Kẻ không có tội sẽ sớm được tự do. Lựa chọn còn lại, tự kết liễu bản thân để chối bỏ mọi sự liên quan.
Thật sự là gay gắt. Turan giấu một tiếng thở dài ngao ngán. Phương thức xử lý đối tượng tình nghi kể từ sau Đại Thánh Thế đúng là quả quyết và không chút nhân nhượng. Dù sao thì mọi người đều có thể tái sinh, rất khó để sử dụng bạo lực hay bất kì thứ gì khác để trấn áp.
Lựa chọn đầu tiên, căn bản là tồi tệ. Ít nhất là dưới góc nhìn của Turan. Đối phương hiện tại còn chưa thể xác định nó muốn làm gì, nhưng bị thẩm vấn thì rất nhiều điều sẽ bị lộ ra. Du hành giả nào cũng đều có thế lực dựa dẫm vào, và hoàng gia thì không dễ dàng bỏ qua một kẻ có tiềm năng đe dọa đến quyền uy của mình.
Còn chuyện định tội, vốn chỉ là hình thức. Du hành giả đi đến được như Turan hiện tại đều sẽ có một vài bí mật, nhất là về tranh chấp giữa các du hành giả với nhau dẫn tới kẻ mất người còn. Có lẽ khi đấu tranh đến cùng vẫn sẽ được trắng án, nhưng thời gian và công sức phí mất cho chuyện đó, Turan thậm chí còn chẳng muốn đi tính toán.
Lựa chọn thứ hai, vô nghĩa. Turan không thể chết. Mọi thứ, trừ việc đó. Nó thậm chí đã dám giằng co trong lòng bàn tay các Chính thần chỉ để sống sót, thì một vài tên du hành giả trước mặt đây chẳng đáng là gì để khiến nó phải từ bỏ.
– Lựa chọn thứ ba thì sao?
Turan cất tiếng.
Người đàn ông nhướn mày, bảo:
– Ngươi muốn đưa ra đề nghị? Cho phép. Nhớ rằng ngươi chỉ có một cơ hội.
– Hãy để đức Chính thần phán định, như thế nào?
Sau lời nói ấy, bầu không khí trở nên yên tĩnh đến ngột ngạt. Turan vừa thốt ra một điều quá đỗi dị thường.
Nhờ đến một Chính thần phán định, không phải là chưa từng xảy ra, nhưng đó vốn là chuyện lớn, và tiêu tốn một lượng tài nguyên khổng lồ. Huống hồ chi, chẳng có lý gì một đức Chính thần lại đi để ý đến một tên du hành giả nhỏ nhoi cả. Dại dột cất lời nhờ vả, không khéo còn mang đến thảm họa cho cả một đất nước.
Lời đề nghị vô lý và có vẻ buồn cười là vậy, không một ai dám cười cả. Đây là một chủ đề nghiêm trang và thần thánh. Nếu kẻ nêu ra lời đề nghị dám đùa, thì tự hắn ta sẽ chịu trách nhiệm, cụ thể chính là sự trừng phạt, theo một cách thảm khốc nhất.
– Cho phép.
Người đàn ông lên tiếng. Trong mắt ông ta thể hiện sự mong chờ, nhưng không rõ cảnh tượng ông ta mong muốn trông thấy là gì.
Sau một vài giây ngừng lại như để cho bản thân bình tĩnh suy nghĩ kỹ càng mọi việc, ông ta hỏi:
– Cách thức và nội dung?
Turan nghe xong thì lấy một cuộn giấy khá dày màu trắng hơi ngả sang vàng, cùng với đó là một chiếc bút lông vũ đã được bơm mực sẵn có màu xanh lam phát sáng le lói. Đây là hai vật dụng cơ bản cần thiết để tạo ra một văn bản gửi đến các vị thần.
Còn có nhiều cách thức khác, và mỗi vị thần đều sẽ có một sự ưa thích riêng. Tuy nhiên, đối với cách thức được xem là cổ điển này, hầu hết các vị thần đều sẽ không từ chối. Chỉ là, đó là một phần điều kiện để họ nhận, chẳng phải là toàn bộ, càng chẳng liên quan đến việc vị thần đó có chịu đáp lời hay không.
– Tôi có thể bắt đầu rồi chứ?
Turan cất tiếng sau khi đặt hai món vật dụng lên đất, cúi người, sẵn sàng chấp bút.
– Cho phép.
Người đàn ông dõng dạc bảo. Ông ta không có vẻ gì là vội vàng, ngược lại còn trông như rất thưởng thức cảnh tượng sắp tới.
Turan chẳng quan tâm lắm, bất kể kết quả có là thành công hay thất bại thì đối với nó đều tốt cả. Đây đến cùng chỉ là một phép thử, và cơ hội trước mắt này thật sự là không thể nào phù hợp hơn.
Từng đường nét của các con chữ lần lượt được Turan viết nên. Màu mực màu xanh lam sáng le lói nhanh chóng thắm vào trong giấy, ánh lên một luồng năng lượng diệu kì.
Càng viết, những con chữ càng trở nên đặc thù. Chúng cô đọng lại, mang trong mình sức sống dần hóa thành mãnh liệt. Nhưng không thật sự là vậy. Thứ sức sống đang tỏa ra ấy, kì thực đến từ chính người thực hiện nghi thức, cũng có nghĩa là bản thân Turan. Nó cảm giác được rõ ràng cơ thể của mình đang bị bào mòn từng chút một, không hẳn là đến mức đáng lo ngại, lại tất nhiên không thể xem thường.
Công việc ghi chép sau một khoảng thời gian không quá lâu rồi thì cũng hoàn thành. Nội dung về cơ bản chỉ là những điều sáo rỗng nhưng cần thiết để có thể truyền đến tay các vị thần.
Turan đặt bút sang bên, nâng tờ giấy lên cao. Trước ánh mắt nghiêm nghị và đầy cảnh giác từ bảy người đối phương, nó mở miệng, từ tốn cất tiếng:
– Bầy tôi xin dâng đến người nguồn sống, và hết thảy nguyện ước trong tim. Dòng máu nóng và ý thức còn lại, xin hãy để được chiêm ngưỡng sự phi thường của đức thần.
Theo từng tiếng một được Turan thốt ra, tờ giấy trên tay nó phát sáng càng lúc càng mạnh mẽ hơn. Và rồi, tờ giấy đột ngột tan thành vô vàn những đốm sáng li ti, trong giây lát lại tản mát đi hết cả.
Sự im lặng lần nữa bao trùm lên không gian nơi đây. Không ai dám nói một lời nào, cả hơi thở cũng là xa xỉ.
Ngụy Quân: “Ta chỉ là muốn chết, như thế nào liền như vậy khó đâu?”