VAN's Force: Phế Tích Thế Giới Các Thần

Chương 559: Hai bức thư



Trời tối om. Ba bóng người di chuyển một cách từ tốn trên con đường vắng vẻ.

Từ lúc người của quân đoàn Ungreilt mở cổng thành và tiếp đón tổ đội Turan một cách qua loa xong thì liền để bọn nó vào thành mặc sức dạo chơi. Nhưng giữa cái bầu không khí hiu quạnh khác thường này thì chẳng ai mà vui chơi nổi cả.

Không chỉ thế, cả ba người đã đi được một lúc lâu rồi mà chẳng tìm ra một nhà trọ nào còn mở cửa để nghỉ ngơi hết. Nếu như không phải những chiếc đền đường vẫn còn hoạt động tốt, cộng với thỉnh thoảng có người tuần tra đêm đi ngang qua, Darmil còn tưởng tòa thành đã bị bỏ hoang.

– Ắt xì!

Darmil giật nảy cả người lên. Cú hắt xì quả thật quá mạnh, khiến nó trong giây lát còn cảm giác như rằng bản thân trúng một đòn cực mạnh, hút chết.

– Cảm lạnh rồi? Ha! Không ngờ anh chàng đấu sĩ của chúng ta yếu như vậy đấy.

Kull cười lớn, cất giọng châm chọc. Cậu ta làm ra vẻ hả hê lắm.

– Hừ hừ. Chẳng qua là thời tiết thay đổi đột ngột, nhất thời không thích ứng kịp thôi…

Darmil vội vàng giải thích, xong lại nhíu mày, thốt:

– Không đúng. Tôi không có bị cảm lạnh. Chỉ mới hắt xì một cái thôi mà!

Kull cười thành từng tiếng giòn tan, đầy phấn khích. Cậu ta thật sự là khó đối phó, luôn tìm được cơ hội khiến Darmil lúng túng, còn cả xấu hổ. Cũng may bây giờ đang là đêm, đường phố vắng vẻ, không phải sợ bị ai nhìn thấy.

Đang lúc Darmil định trả đũa đồng đội của mình thì tiếng cười của Kull im bặt một cách đột ngột. Vẻ mặt của cậu ta cũng nhanh chóng trở nên nghiêm túc, ánh mắt thì nhìn chằm chằm về một hướng.

– Có người tới. – Kull cất tiếng.

Darmil giơ tay lên toan vỗ xuống thì đành phải dừng lại. Trước mặt người ngoài, thành viên tổ đội đánh nhau sẽ gây ấn tượng xấu, không tốt chút nào. Huống hồ chi còn có đội trưởng đang ở ngay đây, nó đương nhiên không muốn bị cậu ta trách mắng.

Turan đưa tay ra hiệu cho hai người đồng đội lui ra sau. Kull như chỉ chờ có thế, liền tránh đi, còn thở phào nhẹ nhõm, chừng vừa thoát khỏi cái chết trong gang tấc.

Kẻ đến là một người đàn ông trung niên sở hữu bộ râu có phần rậm rạp. Dù đối phương chưa có thể hiện bất cứ điều gì, Darmil vẫn có thể xác định ông ta là một người rất mạnh. Nhưng càng như thế, nó càng khao khát muốn được đấu một trận, cho thỏa sức.

– Cậu hẳn là Turan.



Người đàn ông lên tiếng, chất giọng mạnh mẽ, còn có chút nóng nảy. Ông ta có lẽ cũng không vui vẻ gì lắm với công việc mình đang phải đảm nhiệm.

– Là tôi. – Turan đáp – Ông là ai?

– Chỉ là một người đưa thư mà thôi.

Người đàn ông nói rồi lấy ra hai phong thư đưa về trước. Turan đưa tới ánh mắt nghi hoặc, còn chưa thể tin tưởng được đối phương, mất một lúc lâu mới chịu với tay tóm lấy cặp phong thư. Cậu ta sau đấy cũng chẳng có vội mở ra đọc, thay vào đó hỏi:

– Là ai gửi đến?

– Một bức cậu có thể dễ dàng nhận ra. Bức còn lại, tùy thuộc vào cậu có đủ tò mò hay không rồi.

Dứt lời, người đàn ông quay lưng, toan rời đi. Darmil nhìn thái độ đó của ông ta, cùng với chiến ý đang dần sục sôi trong lòng mình, thật muốn lập tức nhào tới làm một trận. Tiếc là Turan đã sớm đưa tay ra ngăn cản, trước cả khi nó kịp có cơ hội nhấc chân lên.

Bóng người đàn ông khuất dần, trả lại đây màn đêm lạnh giá như trước. Có điều, Darmil đã chẳng còn bị cái lạnh ảnh hưởng nữa. Cả người nó nôn nao.

Turan xem xét một hồi thì chìa cho Darmil một bức thư, bảo:

– Của cậu.

– Cho tôi á?

Darmil thốt, đưa tay nhận lấy. Nó thật không ngờ rằng bản thân lại nhận được thư vào lúc này. Từ trước tới giờ, mọi thứ đều là được trao đổi trực tiếp hoặc là qua truyền âm. Thư trong thời đại hiện giờ, quả thật là hiếm gặp, thường đều dành cho những dịp đặc biệt.

Vậy nên, Darmil cầm bức thư trên tay, cảm giác rất hưng phấn, như bản thân nhặt được món đồ chơi hay ho nào đó.

Nhưng chẳng được bao lâu, niềm vui của Darmil liền tắt mất. Nó nhìn chằm chằm vào vết sáp niêm phong bì thư, cẩn thận phân biệt từng đường nét một hiện nổi trên đó.

Là gia huy của nhà Altoris. Darmil không phải là chán ghét gì gia đình dòng họ mình, mà là nó đang cảm thấy rất hài lòng với cuộc sống hiện tại, tự dưng có cảm giác bất an khi bất ngờ nhận được bức thư như thế này.

“Không phải mẹ lại muốn bắt mình tiếp quản tập đoàn đấy chứ…”



Ý nghĩ vẩn vơ ấy của Darmil sau vài giây thì bị nó loại bỏ. Nó giờ đã không còn là Nihr nữa, nên dựa vào đó đã đủ để phản đối yêu cầu của mẹ mình đi. Đương nhiên, nếu bà ấy cứ kiên quyết, nó chỉ đành phải tìm cách khác. Cũng không thể ngỗ nghịch được.

Lưỡng lự một hồi, Darmil cất tiếng:

– Tôi xin phép rời đi một chút.

Turan đang xem xét bức thư còn lại, nghe vậy thì liếc mắt nhìn sang, chẳng biết nghĩ gì, bảo:

– Ừm. Đừng lo lắng.

– Được. Đội trưởng.

Darmil đáp lời ngay như một phản xạ có điều kiện. Nó chẳng hiểu sao chính mình lại như thế, còn bất giác thấy trong lòng trở nên nhẹ nhõm, như vừa tháo khỏi vai mình những gánh nặng vô hình mà bản thân cũng không hề biết là có tồn tại.

Tìm đến một góc khuất xong, Darmil lấy ra một chiếc đèn nhỏ thả cho trôi nổi giữa không trung. Ánh đèn có phần mờ nhạt, nhưng dùng để đọc nội dung bức thư thì đã đủ. Dù sao thị lực của du hành giả ở Thần cấp như nó vốn không phải có thể đánh giá như người thường.

“Em trai. Lâu rồi không gặp. Cũng phải gần ba tháng rồi nhỉ. Mọi hành tung của em trong thời gian qua đều có người ghi nhận lại rồi báo cáo, cho nên cũng đừng bất ngờ khi đọc được những dòng chữ tiếp theo.

Em đã sớm không còn là Nihr nữa, việc này cả nhà đều đã biết. Em có lẽ cũng đã nhận ra điều đó, nhưng anh vẫn muốn nhắc lại cho chắc vậy.

Alique có kể cho anh nghe về những chuyến phiêu lưu mà em đã trải qua. Hẳn là rất khó khăn, đúng không. Nhưng anh biết em vui vẻ vì có thể làm những điều như thế. Chúc mừng em, em trai.

Tấm bùa hộ thân anh đưa cho, em vẫn còn giữ chứ. Nhớ phải luôn để bên người. Nếu có hư hỏng hay mất mác gì, đừng ngại báo với anh, anh sẽ dùng thời gian ngắn nhất để gửi cho em một cái mới. Giữa anh em chúng ta, không cần câu nệ chút việc này.

Cha và mẹ vẫn khỏe. Họ vào những ngày đầu khi vừa tống cổ em khỏi nhà thì đã rất lo lắng, nhưng chỉ sau vài ngày thì đâu lại vào đó. Đỉnh điểm là một buổi tiệc mừng, mà lý do tổ chức buổi tiệc chẳng cần phải đề cập tới. Có lẽ em cũng nhớ cha lúc say xỉn sẽ thành như thế nào chứ.

…”

Thư rất dài, khiến Darmil có hơi ngao ngán, nhưng nó vẫn kiên nhẫn đọc bằng hết. Anh trai Talon của nó là kiểu người ưa thích rườm rà như vậy, hay để ý tiểu tiết, và rất khó chấp nhận được lỗi sai nào dù là nhỏ nhất.

Có điều, khi đối xử với Darmil thì anh trai Talon lại thành khá dễ tính. Cũng do vậy mà lúc nghe mọi người bàn tán những điều khó nghe về anh ta, nó không thể chấp nhận được, còn cãi to tiếng, để chị Alique phải ra sức ngăn cản.



Sau hàng đống những lời tâm sự và nhắn nhủ, anh Talon kết thư bằng đôi điều hứa hẹn. Dường như anh ấy tạm thời không có rảnh rỗi để gặp nó, nhưng chị Alique thì ngược lại, còn đang có mặt tại thành Kyrult.

Đính kèm cùng bức thư là một miếng ngọc màu xanh lục nhạt hơi ngả sang xám. Vài dòng thông tin trôi nổi trong đầu lập tức giúp Darmil biết được đây là thứ gì.

Chị Alique muốn gặp nó. Và miếng ngọc này sẽ chỉ dẫn nó đến nơi diễn ra cuộc gặp.

Darmil cất bức thư đi, quay trở lại hội họp với tổ đội của mình. Turan trông qua thì hẳn đã đọc xong bức thư kia, vẻ mặt căng cứng, chừng như đang gặp phải vấn đề khó.

Thấy Darmil đến, Turan vội thả lỏng tâm tình, hỏi thăm:

– Sao rồi?

– Là chị Alique. Chị ấy muốn gặp tôi.

Darmil đáp, tỏ ý muốn xin phép. Đây vốn là việc riêng, và trong tình thế hiện giờ, nó thấy rằng bản thân không thể tự tiện quyết định. Nếu đội trưởng phản đối, nó cũng chỉ đành nghe theo. Nghĩ đến, chị Alique muốn gặp nó vào dịp khác hẳn chẳng phải điều gì khó khăn.

Turan ra vẻ nghĩ ngợi hồi lâu, bảo:

– Đi đi. Đừng để chị cậu đợi lâu. Cứ theo ý mình mà làm là được.

Đó là sự tin tưởng hiếm hoi mà Darmil thấy được từ người đội trưởng của mình. Cũng không phải là trước đây Turan không tin tưởng nó, nhưng mọi việc nó làm và cần phải làm đều như đã được sắp đặt sẵn hết cả.

Bây giờ khác biệt. Darmil có thể xác định chắc chắn rằng Turan hoàn toàn không có dự định nhúng tay vào cuộc gặp giữa nó và chị của mình dù chỉ một chút.

– Cám ơn đội trưởng.

Darmil cười đáp, vẻ tự tin hiện rõ. Nếu đã được dành cho sự tin tưởng ấy, nó tất nhiên phải thể hiện cho thật tốt, tuyệt không để phụ lòng Turan. Tổ đội này, cũng không nhất thiết lúc nào cũng cần nhờ tới đội trưởng. Nó có thể góp sức, hoàn thành tốt công việc.

Ngụy Quân: “Ta chỉ là muốn chết, như thế nào liền như vậy khó đâu?”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.