Điểm mấu chốt của ma pháp là phải nắm bắt được dòng chảy ma năng. Ngọc lam bảo, ma pháp cụ hay ma pháp trận đến cùng chỉ là cách thức để người sử dụng ma pháp có thể đạt được điều đó.
Đương nhiên, chỉ nắm bắt thôi thì chưa đủ, mà còn phải biết vận dụng cho đúng. Vận dụng sai, hậu quả nhẹ thì lãng phí ma năng, nặng thì có thể gây ra những điều tai hại, thậm chí được coi là thảm họa. Bởi vì ma năng có thể làm được mọi thứ, và phần mọi thứ ấy trên thực tế là vô cùng đáng sợ.
Lily đã có thể nắm bắt ma năng rất tốt, theo như đánh giá của kẻ đang một mực muốn làm thầy của cô đây. Thế nhưng cô lại chưa biết cách sử dụng ma năng cho hiệu quả, hay nói chính xác hơn thì lượng và chất của ma năng mà cô nắm bắt được vượt quá năng lực vận dụng của mình.
Điều này rất hiếm khi xảy ra, và nếu có thì cũng chỉ trong những tình huống đặc biệt chứ không phải vì bản thân người sử dụng ma năng. Vậy nên trường hợp của Lily kì thực lại là một bài toán khó dành cho kẻ muốn làm thầy này.
– Hãy thử kiểm soát ma năng. Bắt đầu bằng việc tạo ra quả cầu ma năng như thế này.
Đối phương cất tiếng, đưa tay lên, các ngón tay hơi co lại. Cứ thế, một quả cầu màu xanh lam nhạt dần được hình thành. Trông không khó lắm.
Lily làm theo, đúng từng bước một. Quả cầu màu xanh lam rất nhanh chóng hiện lên, nhưng kích thước của nó lại bành trướng không có cách nào kiềm chế, và nếu không phải nhờ người muốn làm thầy kia vung tay đánh thật đau vào cổ tay Lily thì chẳng biết sẽ xảy ra chuyện gì nữa.
Có điều, thế cũng chỉ ngăn cản quả cầu ấy lớn lên thêm thôi. Ma năng tồn tại không bị kiểm soát trong môi trường qua thời gian sẽ tan biến, nhưng tùy theo mức độ cô đặc, số ma năng ấy có thể gây ra những ảnh hưởng xấu.
Bởi vì đó về bản chất vẫn là một loại năng lượng, và càng nhiều thì sẽ càng dễ bị thu hút bởi những thứ có sử dụng năng lượng. Nhưng một ánh lửa nhỏ, nếu nhận được sự kích thích phù hợp, sẽ lập tức bùng cháy lên thành một quả cầu lửa khổng lồ trong giây lát thiêu rụi cả thành phố.
Người muốn làm thầy kia đã nuốt chửng quả cầu ma năng ấy. Lily chỉ có thể nhận định như vậy, vì đối phương đơn giản là há mồm, hớp một hơi, nuốt trọng. Giờ thì cô lại tò mò không biết ma năng có vị như thế nào.
Nhận thấy sự chú ý khác thường của Lily, đối phương vội thốt:
– Hả? Đừng có mà bắt chước. Cơ thể này có thể coi như là một đơn vị sử dụng ma năng, nhưng tiếp thu quá nhiều thì cũng sẽ chịu tác động xấu. Cứ tưởng tượng như một viên ngọc lam bảo ấy.
Lily nghe sự so sánh ấy thì không khỏi rùng mình một đợt. Cô vẫn nhớ chuyện gì đã xảy ra khi mình thử đưa ma năng vào trong viên ngọc lam bảo cách đây chỉ mới một tuần.
– Vậy thì vừa nãy…
Lily nói nhỏ. Cô đang nhắc đến lúc khắp người mình xuất hiện những vết nứt màu xanh lam, cơ thể thì như bị bơm căng sắp vỡ.
– Không giống nhau. – đối phương lắc đầu bảo – Nếu đơn giản thế thì tôi đã sớm giải thích cho cậu rồi.
Lily đành chịu phép. Cô tò mò là có, nhưng còn chưa tới mức phải nắm biết cho bằng được. Cô giờ hứng thú hơn với việc học hỏi. Dù sao thì cũng không phải là đối phương từ chối giải thích, chỉ là thời điểm sẽ có hơi muộn mà thôi.
– Nghỉ một chút.
Cùng với lời đó, người muốn làm thầy kia nhảy phốc sang bên, bắt đầu đi loanh quanh lục lọi, chẳng biết tìm kiếm thứ gì.
Lily chỉ quan sát một chút rồi cũng không để ý nữa, với tay lấy quyển sách để ở bàn bên cạnh. Có lẽ đối phương đã cố ý đặt ở đó cho cô thuận tiện cầm tới.
– Quyển sách này là do cậu viết sao?
Lily cất tiếng hỏi một cách điềm nhiên, như thể điều đó vốn rất bình thường.
Đối phương quay sang, nhíu mày khó chịu, bảo:
– Đừng có đặt câu hỏi linh tinh, mặc dù đúng là như vậy.
Lily mỉm cười thú vị. Cô kì thực cũng chẳng biết chuyện có gì vui, chỉ là thấy buồn cười.
– Quyển sách đã rất cũ. – Lily nói.
– Cậu có thể thử tính toán thời gian một chút mà.
Lời này không sai, nhưng Lily chẳng muốn làm thế. Có lẽ là do cô e ngại đáp án sẽ làm mình thấy không thoải mái đi. Dù sao thì mọi sự đến giờ vẫn rất khó mà tin được.
– Tôi sẽ không trả đâu đấy.
Lily thốt.
Đối phương đang lui cui lôi ra mấy tờ giấy từ ngăn bàn nghe xong thì ngóc đầu dậy, mặt ngẩn ra hồi lâu thì bảo:
– Đồ trẻ con.
– Chúng ta gần bằng tuổi nhau đấy.
– Hừ. Lười cãi nhau với cậu.
Với lời đó, dáng người kia lại tiếp tục công việc lục lọi của mình, nhưng trông chừng có vẻ bực tức lắm.
Lily thấy thế cũng không làm phiền đối phương nữa, tranh thủ thời gian xem thêm chút nội dung của quyển sách. Được một lúc, lòng cô bỗng nổi lên thắc mắc, cất tiếng hỏi:
– Sao lại cần phải nghỉ ngơi?
Lần này, người muốn làm thầy kia không ngừng lại động tác của mình, vừa làm vừa đáp:
– Ma năng khi vận chuyển dù ít dù nhiều sẽ gây ra tác động tới nơi mà nó đi qua. Đặc biệt là khi thi triển ma pháp, tiêu thụ ma năng dẫn tới sức nặng lớn đè lên nơi chứa đựng dòng chảy. Vì lý do này mà ma pháp cùng loại không thể thực hiện quá nhiều lần trong thời gian ngắn. Đây là kiến thức rất cơ bản.
Lily hiểu vấn đề này. Tuy nhiên, việc tạo ra quả cầu ma năng vừa rồi lại không thể xem là ma pháp. Cô chỉ đơn giản đưa ma năng trong cơ thể mình đến vị trí mong muốn mà thôi. Nếu cả việc như thế mà cũng cần phải nghỉ ngơi mới thực hiện tiếp được thì con đường trở thành ma pháp sư của cô cũng đừng nên nghĩ tới nữa.
– Cảm thấy chính mình còn rất khỏe?
Lily gật nhẹ đầu thay cho lời đáp. Cô sau đó còn đưa tay lên, muốn thử tạo ra quả cầu ma năng lần nữa như một sự chứng minh nhưng đã lập tức bị tiếng quát mắng làm cho giật mình rụt lại.
– Nông nổi! Luyện tập vận dụng ma năng không giống như các thể loại luyện tập khác mà chỉ cần làm nhiều hay thúc đẩy bản thân tới giới hạn thì có thể phát triển. Nhất định phải từng bước một nắm bắt được cả quá trình, thấu hiểu từng điểm mấu chốt thì mới mong làm chủ được. Vội vàng thực hiện lại cùng một động tác sẽ chỉ dẫn người sử dụng tới cùng một kết quả mà thôi.
Lily nghe xong thì lộ vẻ e dè, ánh mắt thiếu đi sự tự tin. Đột nhiên bị mắng, bất kể nội dung là gì thì cũng sẽ khiến người ta trở nên rụt rè. Một số người có lẽ sẽ phản kháng, nhưng Lily lại không đang ở vị thế như vậy.
Thấy dáng vẻ tội nghiệp của cô gái, người muốn làm thầy kia chợt cảm giác mình vừa nói quá lời, vội nghĩ rồi bảo:
– Ừm thì… Nếu là thử làm cái khác cũng không phải là không được. Dùng thứ này.
Một vật nhỏ có màu xanh lam ngọc được ném tới chỗ Lily, đáp chính xác ở ngay bên hông. Cô thuận tay tóm lấy, quan sát một chút thì thấy đây chỉ đơn giản là một viên ngọc lam bảo bình thường.
– Truyền ma năng vào đó, và phải ngừng ngay khi vừa tới giới hạn của viên ngọc.
Lily hít sâu một hơi, trong lòng không kiềm được trở nên hồi hộp. Cô vẫn chưa quên lần cuối cùng mình thử đưa ma năng vào một viên ngọc lam bảo đã dẫn tới hậu quả gì.
Tay Lily siết hờ viên ngọc, run lên nhè nhẹ. Cô chần chừ không dám thực hiện theo lời của đối phương.
“Hay là lại đổi bài tập khác…”
Lily thốt thầm, trong giây lát liền lắc đầu phản đối chính ý nghĩ của bản thân. Vừa nãy cô còn định tạo quả cầu ma năng thứ hai mà không cần nghỉ ngơi, giờ lại e sợ trước việc giản đơn này, thật chẳng phù hợp chút nào. Cô cần phải đối mặt với chính mình, không thể vì lỗi lầm trước đó mà đình trệ không chịu tiến bước.
“Nếu là anh Turan thì anh ấy sẽ…”
Nghĩ rồi, Lily nâng viên ngọc lam bảo lên, hơi hướng về trước, ánh mắt dần trở nên kiên định. Cô bắt đầu tập trung, nắm bắt dòng chảy của ma năng trong cơ thể mình, hướng chúng đến chỗ viên ngọc nơi lòng bàn tay.
Việc truyền dẫn ma năng trên thực tế không hề dễ dàng. Ngọc lam bảo về cơ bản là một dạng tinh thể của ma năng, chúng có tính dẫn xuất ma năng hơn là thu nhận. Thế nên việc truyền ma năng vào chính là cưỡng ép khiến chúng phải chứa đựng và còn ngăn chặn sự thất thoát.
Thông thường, ma pháp cụ chính là thứ mang đến sự giúp đỡ rất lớn cho quá trình đó. Hiện tại, Lily chỉ được phép dùng tay không dẫn ma năng vào viên ngọc, cho thấy bài tập này có độ khó tương đối cao.
Cũng không phải là Lily chưa từng làm thử. Nhưng cô chưa bao giờ đạt được kết quả khả quan cả. Lần tốt nhất, viên ngọc chỉ hơi phát sáng lên mà thôi, phần lớn ma năng cô cố gắng dẫn truyền đều bị hao phí hết.
Những luồng sáng màu lam nhạt lờ mờ dần hiện lên nơi lòng bàn tay của Lily. Đó là ma năng đang tỏa ra và bị hao hụt. Dường như chẳng có bao nhiêu lượng ma năng là được đưa vào trong viên ngọc lam bảo.
Đúng thật là thảm hại. Càng làm, Lily càng cảm nhận được rõ ràng hơn sự bất tài của mình. Cô hao phí ma năng càng lúc càng nhiều, và nếu không phải vì ma năng từ vòng vận chuyển của cô vẫn đang không ngừng xông tới mà chưa có dấu hiệu dừng lại thì cô đã sớm từ bỏ rồi.
Lily ho nhẹ một tiếng, đồng thời bị một cơn choáng váng đánh tới làm cả người mất hết sức lực nằm ngả trên giường. Tay cô theo đó chẳng còn nắm giữ được viên ngọc nữa, cũng không biết làm rơi ở đâu mất.
Đây là giới hạn của Lily. Lượng ma năng mà một người có thể vận dụng trong một khoảng thời gian không phải là toàn bộ lượng ma năng mà người đó có, và thường thì chẳng quá một phần năm.
Lily kì thực cũng chẳng rõ mình bây giờ đang có thể chứa đựng bao nhiêu ma năng trong cơ thể, nhưng thực tế từ bài tập này cho thấy là chẳng có bao nhiêu. Ít nhất so với một cá nhân có Thần cấp thì thua kém nhiều lắm.
Liếc mắt nhìn sang, Lily thấy được kẻ muốn làm thầy kia đang cầm lấy viên ngọc lam bảo mà săm soi hồi lâu. Ánh sáng của ma năng phát ra từ viên ngọc nhanh chóng mất dần đi rồi trở thành sẫm màu. Có vẻ như ma năng đã bị thất thoát nhiều hơn lượng được đưa vào, cho thấy việc truyền dẫn của Lily chẳng những thất bại mà còn làm hỏng viên ngọc lam bảo.
Xem chừng, cô cần phải luyện tập thêm nhiều lắm.
ĐẠI CÀN TRƯỜNG SINH truyện hay không bàn cãi, tác Đại Thần, mỗi ngày ra đều 4 chap.