Vật Chủ

Chương 46



Vòng tròn

Jamie bắt đầu ngồi dậy.

“Từ từ đã, nhóc. Em thấy sao?” Ian di chuyển để ấn vai Jamie lại xuống đệm.

“Em thấy… rất khoẻ. Tại sao tất cả mọi người lại ở đây? Em không nhớ…”

“Em bị ốm. Ở yên để bọn anh có thể chữa bệnh cho em cho xong.”

“Em uống ít nước được không?” “Chắc rồi, nhóc. Của em đây.”

Doc nhìn chằm chằm vào Jamie với đôi mắt không thể tin được.

Tôi gần như không nói được, cổ họng tôi bị nghẹn lại vì vui sướng. “Đó là do Không đau,” tôi lẩm bẩm. “Cảm giác của nó rất tuyệt vời.”

“Tại sao Jared lại khoá tay chị Sharon thế kia?” Jamie thì thầm với Ian.

“Cô ấy đang trong tâm trạng xấu,” Ian cũng thì thầm trả lời.

“Ở yên nhé, Jamie,” Doc cảnh báo. “Bọn anh sắp… rửa sạch vết thương của em. Okay?”

“Okay,” Jamie đồng ý bằng giọng khe khẽ. Nó chú ý tới con dao trên tay Doc. Nó nhìn con dao cảnh giác.

“Hãy nói anh biết nếu em có thể cảm thấy cái này,” Doc nói.

“Nếu đau,” tôi chữa lại.

Với kĩ năng thành thạo, Doc khẽ trượt con dao mổ qua lớp da bị nhiễm trùng bằng một cử động nhanh nhẹn. Cả hai chúng tôi đều nhìn vào Jamie. Nó đang nhìn thẳng lên trên vào trần nhà tối đen.

“Cảm giác rất kì cục,” Jamie nói. “Nhưng không đau.”

Doc gật đầu với mình và lại ấn con dao xuống, cắt một đường ngang. Máu đỏ và chất mủ vàng sậm chảy ra khỏi vết rạch.

Ngay khi tay Doc đã sạch, tôi xịt Làm sạch tới lui theo hình chữ X đẫm máu. Khi nó chạm vào chất mủ đang tiết ra, màu vàng bệnh hoạn dường như khẽ kêu xèo xèo. Nó bắt đầu rút dần. Gần như bọt xà phòng bị tia nước bắn vào. Nó tan chảy. Doc thở gấp bên cạnh tôi.

“Nhìn cái đó kìa.”

Tôi xịt vào chỗ vết thương hai lần để phòng ngừa. Màu đỏ đậm đã biến mất khỏi da Jamie. Tất cả những gì còn lại là màu đỏ bình thường của máu người bị chảy ra.

“Okay, Chữa lành,” tôi lẩm bẩm. Tôi tìm thấy đúng cái hộp và chĩa cái vòi vào vết cắt trên da nó. Chất lỏng trong trẻo chảy ra, phủ lên lớp thịt tươi và lấp lánh ở đó. Máu ở những chỗ Chữa lành tràn tới ngưng chảy ngay. Tôi bơm nửa bình – chắc chắn là gấp đôi lượng thuốc cần thiết – vào trong vết thương.

“Okay, giữ hai mép vết thương lại với nhau cho tôi, Doc.”

Vào lúc này thì Doc đã không nói được lời nào nữa, mặc dù miệng anh ta vẫn há hốc. Anh ta làm như tôi bảo, sử dụng cả hai bàn tay để khép miệng hai vết cắt.

Jamie cười. “Nhột quá.”

Mắt Doc lòi cả ra.

Tôi xoa Hàn gắn lên hình chữ X, quan sát với sự hài lòng sâu sắc khi miệng vết thương gắn vào nhau rồi nhạt đi thành màu hồng.

“Em xem được chưa?” Jamie hỏi.

“Để nó dậy đi, Ian. Bọn em gần xong rồi.”

Jamie ngỏng dậy trên khuỷu tay nó, mắt nó sáng rỡ và tò mò. Mái tóc nhễ nhại mồ hôi và bẩn thỉu của nó dính vào đầu. Giờ những thứ đó chẳng còn hợp lý nữa, khi đặt bên cạnh nước da sáng bóng khoẻ mạnh của nó.

“Nhìn này, chị sẽ vuốt cái này lên,” tôi nói, chà một bàn tay dính bột sáng vào vết cắt, “và nó sẽ làm cho vết sẹo rất mờ. Giống thế này.” Tôi chỉ cho nó một cánh tay tôi.

Jamie cười. “Nhưng không phải những vết sẹo tạo ấn tượng với bọn con gái à? Chị lấy đâu mấy thứ này vậy, chị Wanda? Cứ như là ma thuật vậy.”

“Jared đã đưa chị đi trộm.”

“Thực á? Tuyệt vờiquá.”

Doc chạm vào lớp bột phát sáng còn dính lại trên bàn tay tôi, rồi giơ ngón tay lên mũi anh ta.

“Đáng lẽ em phải nhìn thấy cô ấy,” Jared nói. “Cô ấy thật tuỵêt vời.”

Tôi ngạc nhiên khi nghe thấy giọng anh ở gần bên tôi. Tôi tự động nhìn quanh tìm Sharon và chỉ vừa kịp thoáng thấy mái tóc đỏ rực của chị ta rời khỏi phòng. Maggie đi ngay sau chị ta.

Buồn làm sao. Đáng sợ làm sao. Bị chìm đắm trong căm thù đến mức độ thậm chí bạn không thể ăn mừng cho một đứa trẻ được chữa lành… Làm sao mà có người lại đến được mức độ ấy?

“Cô ấy bước thẳng vào trong một bệnh viện, ngay trước mặt đám người ngoài hành tinh ở đó, và yêu cầu họ chữa trị cho những vết thương của cô ấy, mạnh bạo như thật. Rồi, khi họ quay lưng đi, cô ấy đã cướp của họ mà họ không biết gì!” Jared làm cho việc đó nghe có vẻ thú vị. Jamie cũng thích; nụ cười của nó rộng ngoác. “Bước thẳng ra ngoài với số thuốc đủ cho chúng ta dùng một thời gian dài. Cô ấy thậm chí còn vẫy tay chào tên bọ ngồi sau bàn khi lái xe đi.” Jared cười lớn.

Tôi không thể làm việc này cho họ, Melanie nói, đột nhiên thất vọng. Với họ cô đáng giá hơn tôi.

Suỵt, tôi nói. Giờ không phải là lúc cho buồn nản hay ghen tị. Chỉ có niềm vui.Tôi sẽ không có mặt ở đây mà giúp họ nếu không có cô. Cô cũng đã cứu nó.

Jamie đang nhìn chằm chằm vào tôi với đôi mắt mở to.

“Không thực sự thú vị như vậy đâu,” tôi bảo nó. Nó nắm bàn tay tôi, và tôi siết chặt bàn tay nó, trái tim tôi căng lên vì lòng biết ơn và tình yêu. “Việc đó rất dễ. Rút cục thì chị cũng là một con bọ mà.”

“Tôi không có ý –“ Jared bắt đầu xin lỗi.

Tôi vẫy tay xua câu phải đối của anh, mỉm cười.

“Làm sao cô giải thích vết sẹo trên mặt cô được?” Doc hỏi. “Chẳng lẽ bọn họ không thắc mắc tại sao cô đã không –“

“Tất nhiên, tôi phải có những vết thương mới toanh. Tôi đã cẩn thận không để cho họ phải nghi ngờ bất kì chuyện gì. Tôi bảo họ tôi đã bị ngã khi đang cầm một con dao trên tay.” Tôi thúc khuỷu tay vào Jamie. “Nó có thể xảy ra với tất cả mọi người.”

Giờ tôi đang thực sự bay bổng. Mọi thứ dường như đều lấp lánh từ bên trong – những bộ quần áo, những khuôn mặt, cả những bức tường. Đám đông bên trong và bên ngoài căn phòng bắt đầu lẩm bẩm và hỏi han, nhưng âm thanh đó chỉ còn là những tiếng vang vang trong tai tôi – giống như dư âm còn lại sau khi đánh một quả chuông. Một tiếng rung rung trong không khí. Dường như chẳng có gì là thật ngoài cái vòng tròn nhỏ bé của những con người mà tôi yêu. Jamie và Jared và Ian và Jeb. Thậm chí trong giây phút hoàn hảo này cả Doc cũng thuộc về cái vòng đó.

“Những vết thương mới toanh à?” Ian hỏi bằng giọng cộc lốc.

Tôi nhìn chằm chằm vào anh, ngạc nhiên trước sự giận dữ trong mắt anh.

“Việc đó là cần thiết. Em phải dấu vết sẹo của mình. Và học cách làm sao để chữa cho Jamie.”

Jared cầm cổ tay trái của tôi lên và di ngón tay của anh lên đường màu hồng nhạt cách đó vài inch. “Thật khủng khiếp,” anh nói, tất cả sự hài hước đột nhiên biến mất khỏi giọng nói ảm đạm của anh. “Cô ấy suýt thì cắt lìa bàn tay mình ra. Tôi đã tưởng cô ấy sẽ không bao giờ sử dụng chúng lại được nữa.”

Mắt Jamie mở to kinh hoàng. “Chị tự cắt mình?”

Tôi lại siết tay nó. “Đừng lo – không tệ đến thế. Chị biết nó sẽ nhanh chóng được chữa lành.”

“Em nên nhìn thấy cô ấy,” Jared khẽ nhắc lại, vẫn còn vuốt ve cánh tay tôi.

Những ngón tay của Ian vuốt ngang qua má tôi. Cảm giác rất tuyệt, và tôi nghiêng đầu vào bàn tay anh khi anh để nó ở đó. Tôi tự hỏi đó là do Không đau hay chỉ là do niềm vui của việc cứu sống Jamie đã khiến mọi thứ đều ấm áp và toả sáng.

“Em không được đi trộm nữa,” Ian lẩm bẩm. “Tất nhiên cô ấy sẽ ra ngoài lần nữa,” Jared nói, giọng anh lớn hơn vì ngạc nhiên. “Ian, cô ấy hoàn toàn phi thường. Cậu phải thấy thì mới thực sự hiểu được. Tôi chỉ vừa mới bắt đầu đoán được tất cả những tiềm năng –“

“Tiềm năng?” Bàn tay Ian trượt từ cổ xuống vai tôi. Anh kéo tôi lại gần phía anh hơn tránh xa khỏi Jared. “Với giá nào cho cô ấy? Anh để cô ấy gần như cắt lìa chính bàn tay của cô ấy ra?” Những ngón tay của anh bám chặt vào rìa vai tôi với mỗi lần nhấn giọng của anh.

Sự tức giận không thuộc về những thứ toả sáng. “Không, Ian à, không phải thế,” tôi nói. “Đó là ý của em. Em phải làm.”

“Tất nhiên đó là ý của em rồi,” Ian gắt. “Em sẽ làm bất kì việc gì… Em không có giới hạn nào khi có liên quan tới hai người này. Nhưng đáng lẽ Jared không nên để em –“

“Còn cách nào khác nữa, hả Ian?” Jared cãi lại. “Cậu có kế hoạch khác tốt hơn chăng? Cậu nghĩ rằng cô ấy sẽ hạnh phúc hơn khi mình không bị thương nhưng Jamie đã ra đi chăng?”

Tôi rúm lại trước ý nghĩ ghê gớm ấy.

Giọng Ian bớt cay nghiệt khi anh trả lời. “Không. Nhưng tôi không hiểu làm sao anh có thể ngồi đó và nhìn cô ấy làm việc đó với chính mình.” Ian lắc đầu ghê tởm, và vai Jared chùng xuống phản ứng. “Loại đàn ông gì –““Loại thực tế,” Jeb chen ngang.

Tất cả chúng tôi nhìn lên. Jeb đang đứng trên chúng tôi, một đống hộp trên tay ông.

“Đó là lý do tại sao Jared là người giỏi nhất trong việc kiếm những thứ chúng ta cần. Bởi vì cậu ấy có thể làm được những việc phải làm. Hay ngồi xem những việc phải làm. Thậm chí cả khi ngồi xem còn khó khăn hơn làm việc đó.

“Nào, ta biết giờ thì gần với bữa sáng hơn là bữa khuya, nhưng ta cho là vài người bọn cháu vẫn còn chưa ăn gì trong một thời gian rồi,” Jeb nói tiếp, thay đổi đề tài không hề dè dặt. “Đói chưa, nhóc?”

“Ư… cháu không chắc,” Jamie thừa nhận. “Cháu cảm thấy bụng rất rỗng, nhưng không thấy…tệ.”

“Đó là do Không đau,” tôi nói. “Em nên ăn đi.”

“Và uống,” Doc nói. “Em cần chất lỏng.”

Jeb để cái hộp kềnh càng rớt xuống đệm. “Nghĩ là chúng ta nên ăn mừng một chút. Nhào vô.”

“Oa, ngon!” Jamie nói, cào tay vào trong hộp chứa những thực phẩm sấy khô kiểu mấy người leo núi hay dùng. “Spaghetti. Tuyệt vời.”

“Chộp loại gà tỏi ấy,” Jeb nói. “Ta khá là nhớ tỏi – mặc dù ta cho rằng chẳng ai nhớ tới mùi của nó trên miệng ta.” Ông cười khúc khích.

Jeb đã chuẩn bị, với những chai nước và vài cái bếp dã chiến. Mọi người bắt đầu tụ vào chung quanh, chen chúc trong một chỗ chật hẹp. Tôi bị ép giữa Jared và Ian, và tôi kéo Jamie ngồi lên đùi mình. Mặc dù nó đã quá tuổi, nó không hề phản đối. Chắc nó cảm nhận được cả hai chúng tôi cần việc đó ra sao – Mel và tôi phải cảm thấy nó còn sống và khoẻ mạnh trong vòng tay chúng tôi.

Cái vòng tròn sáng rực dường như đang rộng ra, bao bọc toàn bộ bữa tiệc khuya đêm đó, làm cho mọi người đều thành gia đình. Tất cả mọi người bằng lòng chờ đợi Jeb chuẩn bị bữa ăn bất ngờ, không ai vội vã. Nỗi sợ được thay thế bằng niềm vui và tin tốt lành. Thậm chí cả Kyle, bị ép vào một góc nhỏ xíu bên cạnh em trai mình, cũng được chào đón trong vòng tròn.

Melanie thở dài mãn nguyện. Cô run rẩy nhận thức được hơi ấm của cậu bé trên đùi tôi và sự động chạm của người đàn ông vẫn còn đang xoa xoa bàn tay anh trên cánh tay tôi. Cô ấy thậm chí cũng không buồn vì cánh tay Ian vòng qua vai tôi.

Cô cũng đang cảm nhận thuốc Không đau đấy, tôi trêu cô ấy.

Tôi không nghĩ đó là do Không đau. Với hai ta đều không phải.

Không, cô nói đúng. Điều này còn hơn cả những gì tôi đã có.

Nhiều hơn cả những gì tôi đã mất.

Cái gì đã khiến tình yêu của con người với tôi đáng khao khát hơn tình yêu của chính đồng loại tôi đến thế? Có phải vì nó hạn chế và thất thường? Các linh thể ban phát tình yêu và sự chấp thuận với tất cả. Có phải tôi thèm có một thử thách lớn lao hơn? Tình yêu này rất rắc rối; không có quy luật nhanh-và-chính-xác nào cả - nó có thể được cho đi không vụ lợi, như với Jamie, hay có được qua thời gian và thử thách, như với Ian, hay đau đớn và hoàn toàn không thể tránh được, như với Jared.

Hay chỉ đơn giản là nó tốt hơn ở mặt nào đó? Bởi vì những con người này căm thù quá gay gắt, nên phải chăng ở đầu đối nghịch họ có thể yêu với trái tim và nhiệt huyết và ngọn lửa mãnh liệt hơn?

Tôi không biết tại sao tôi lại tuyệt vọng khao khát nó đến thế. Tất cả những gì tôi biết là, giờ đây khi đã có nó, nó đáng giá từng li từng tí mạo hiểm và đau đớn tôi đã phải trải qua. Nó còn tốt hơn cả trong tưởng tượng của tôi.

Nó là tất cả.

Đến lúc thức ăn đã được nấu xong và ăn xong, việc thức khuya – hay đúng hơn là dậy sớm đã tác động đến tất cả chúng tôi. Mọi người lồm cồm rời khỏi căn phòng đông đúc đi về giường của họ. Khi họ đi, phòng có nhiều khoảng trống hơn.

Những người còn ở lại nằm luôn tại chỗ vì có chỗ để duỗi ra. Dần dần, chúng tôi nằm rải ra đến khi dàn hàng ngang. Đầu tôi rút cục gối lên bụng Jared; tay anh vẫn thỉnh thoảng vuốt ve tóc tôi. Mặt Jamie áp vào ngực tôi, và cánh tay nó vòng qua cổ tôi. Một trong những cánh tay tôi vòng qua vai nó. Đầu Ian đặt lên bụng tôi, và anh giữ tay kia của tôi áp vào mặt anh. Tôi có thể thấy đôi chân dài của Doc duỗi ra bên cạnh tôi, giày anh ta chạm vào hông tôi. Doc đang ngủ - tôi có thể nghe thấy tiếng anh ta ngáy. Thậm chí có khi tôi còn chạm vào Kyle ở đâu đó.

Jeb nằm ườn trên giường. Ông ợ lên, làm Kyle cười khúc khích.

“Buổi tối tốt lành hơn cả dự định của ta. Ta thích thấy lũ vi khuẩn không được tưởng thưởng,” Jeb nói đùa.

“Cảm ơn, Wanda.”

“Ừm,” tôi thở dài, ngủ gật.

“Lần sau cô ấy đi trộm…” Kyle nói, ở đâu đó bên kia người Jared. Một tiếng ngáp lớn chen ngang câu nói của anh ta. “Lần sau cô ấy đi trộm, tôi cũng đi.”

“Cô ấy sẽ không ra ngoài nữa,” Ian trả lời, cơ thể của anh căng thẳng. Tôi vuốt tay qua mặt anh, cố gắng xoa dịu anh.

“Tất nhiên là không,” tôi lầm rầm với anh. “Em không phải đi bất kì đâu trừ khi em được cần đến. Em không phiền phải ở lại đây.”

“Anh không nói về việc giam giữ em, Wanda à,” Ian giải thích, bực tức. “Chừng nào còn có anh thì em muốn đi đâu cũng được. Đi bộ trên đường quốc lộ cũng được, nếu em thích. Nhưng không đi trộm. Anh đang nói về việc giữ an toàn cho em.”

“Chúng ta cần cô ấy,” Jared nói, giọng anh cứng rắn hơn là tôi muốn nghe.

“Trước đây chúng ta vẫn ổn mà không cần có cô ấy.”

“Ổn hả? Jamie có thể chết nếu không có cô ấy. Cô ấy có thể lấy những thứ mà không ai trong chúng ta có thể.”

“Cô ấy là một con người, Jared à, không phải một công cụ.”

“Tôi biết. Tôi không nói thế -“

“Ta nói, việc đó tuỳ thuộc vào Wanda.” Jeb cắt ngang cuộc tranh cãi khi tôi định lên tiếng. Bàn tay tôi giờ đang giữ Ian nằm xuống, và tôi có thể cảm thấy cơ thể Jared chuyển động dưới đầu tôi khi anh sắp sửa nhỏm dậy. Những lời của Jeb làm họ đông cứng tại chỗ.

“Bác không thể để tuỳ ý cô ấy, Jeb,” Ian phản đối.

“Tại sao không? Có vẻ như con bé có trí não của chính mình mà. Việc của cậu là quyết định thay cho nó đó hả?”

“Cháu sẽ nói cho bác tại sao không,” Ian gầm gừ. “Wanda?” “Vâng, Ian?”

“Em có muốn đi ra ngoài ăn trộm không?”

“Nếu em giúp được, tất nhiên em nên đi.”

“Đó không phải điều anh đang hỏi, Wanda à.”

Tôi im lặng một lúc, cố nhớ lại câu hỏi của anh để xem tại sao tôi lại hiểu sai.

“Thấy chưa, Jeb? Cô ấy không bao giờ tính những mong muốn của chính mình vào – thậm chí hạnh phúc của chính cô ấy, sức khoẻ của chính cô ấy. Cô ấy sẽ làm bất cứ việc gì mà chúng ta yêu cầu cô ấy, thậm chí cả khi việc đó làm cô ấy bị giết. Thật không công bằng khi đòi hỏi cô ấy những việc mà chúng ta sẽ đòi hỏi ở nhau. Chúng ta dừng lại để nghĩ cho chính mình. Cô ấy thì không.”

Mọi người im lặng. Không ai trả lời Ian. Sự im lặng kéo dài cho đến khi tôi cảm thấy buộc phải tự lên tiếng cho mình.

“Không đúng đâu,” tôi nói. “Lúc nào em cũng nghĩ về mình hết. Và em…em muốn giúp. Việc đó không tính ư? Đêm nay em đã rất hạnh phúc khi giúp được Jamie. Chẳng lẽ em không thể đi tìm hạnh phúc theo cách em muốn ư?”

Ian thở dài. “Thấy ý tôi chưa?”

“Chà, ta không thể bảo nó không được đi nếu nó muốn đi,” Jeb nói. “Nó không còn là một tù nhân ở đây nữa.”

“Nhưng chúng ta không cần phải hỏi.”

Suốt khoảng thời gian này Jared rất im lặng. Jamie cũng im lặng, nhưng tôi khá chắc là nó đang ngủ. Tôi biết Jared thì không; tay anh đang di những đường ngẫu nhiên trên má tôi. Những đường toả sáng, cháy bỏng.

“Anh không cần phải hỏi,” tôi nói. “Em tự nguyện. Việc đó thực sự… không đáng sợ. Không một chút nào. Những linh thể khác rất tốt. Em không sợ họ. Việc đó gần như là dễ dàng.”

“Dễ dàng sao? Tự cắt –“

Tôi nhanh chóng cắt lời Ian. “Đó là trường hợp khẩn cấp. Em không cần phải làm lại chuyện đó nữa.” Tôi dừng lại một giây. “Đúng không nào?” tôi kiểm tra.

Ian rên lên. “Nếu cô ấy đi, tôi cũng đi,” anh nói bằng giọng ảm đạm. “Ai đó phải bảo vệ cô ấy khỏi chính mình.”

“Và tôi sẽ ỏ đó để bảo vệ tất cả chúng ta khỏi cô ấy,” Kyle nói với một tiếng khúc khích. Rồi anh ta càu nhàu kêu, “ối.”

Tôi quá mệt để ngẩng đầu dậy xem ai vừa đánh Kyle. “Và tôi sẽ ở đó để mang tất cả chúng ta còn sống trở về,” Jared lẩm bẩm.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.