Vật Chủ

Chương 53



Chịu tội

Cơ thể vật chủ của Người truy tìm tên là Lacey; một cái tên thanh nhã, mềm mại, và nữ tính. Lacey. Theo ý tôi thì nó cũng không thích hợp giống kích cỡ của cô ta. Giống như đặt tên cho một cái hố là Mịn như tơ vậy.

Lacey cũng lắm lời như Người truy tìm – và vẫn là một kẻ hay phàn nàn. “Các bạn phải tha thứ cho tôi vì tội cứ nói mãi không ngừng,” cô ta khăng khăng, không cho chúng tôi một lựa chọn nào khác. “Tôi đã ở trong đó gào thét hàng năm trời và không bao giờ được tự mình nói. Tôi có quá nhiều chuyện cần nói đã bị tích trữ lại.”

Chúng tôi thật may mắn làm sao. Tôi gần như có thể thấy vui mừng khi được đi ra.

Để trả lời cho câu hỏi lúc trước của tôi, không, khuôn mặt đó không hề bớt đáng ghét với một tri giác khác đằng sau nó. Bởi vì rút cuộc thì tri giác đó cũng không mấy khác biệt.

“Đó là lý do tại sao chúng tôi không thích cô,” cô ta bảo tôi ngay đêm đầu tiên, không hề thay đổi cách dùng thì hiện tại hay đại từ số nhiều. “Khi cô ta nhận ra rằng cô đang lắng nghe Melanie y như cô ta đang lắng nghe tôi, cô ta sợ chết khiếp. Cô ta nghĩ cô có thể đoán ra. Tôi là bí mật sâu thẳm nhất, tối tăm nhất của cô ta.” Một tiếng cười chói tai. “Cô ta không thể bắt tôi im miệng. Đó là lý do tại sao cô ta trở thành một Nguời truy tìm, bởi vì cô ta hi vọng sẽ tìm ra được cách nào đó để xử lý những vật chủ phản kháng tốt hơn. Và rồi cô ta yêu cầu được chỉ định cho cô, để cô ta có thể xem cô làm như thế nào. Cô ta ghen tị với cô; chẳng phải rất thảm hại sao? Cô ta muốn được mạnh mẽ như cô. Chúng tôi đã thực sự bị kích động khi nghĩ là Melanie đã thắng. Mặc dù tôi nghĩ chuyện đó sẽ không xảy ra. Tôi đoán cô đã thắng. Vậy tại sao cô lại tới đây? Tại sao cô lại giúp đỡ những kẻ nổi loạn?”

Tôi giải thích, một cách miễn cưỡng, rằng Melanie và tôi là bạn bè. Cô ta không thích thế.

“Tại sao?” cô ta hỏi.

“Cô ấy là một người tốt.”

“Nhưng tại sao cô ta lại thích cô?”

Cùng một lý do.

“Cô ấy nói, vì cùng một lý do.”

Lacey khụt khịt. “Đã tẩy não cho cô ta được rồi, hử?”

Oa, cô ta còn tệ hơn cả tên kia.

Phải, tôi đồng ý. Tôi có thể thấy được tại sao Người truy tìm lại khó chịu đến thế. Cô có tượng tưởng được lúc nào cũng có thứ đó trong đầu không?

Tôi không phải là thứ duy nhất Lacey phản đối.

“Các vị không có chỗ nào tốt hơn để ở ngoài mấy cái hang này à? Ở đây quá bẩn. Chẳng lẽ không có một ngôi nhà ở đâu đó à? Ý cô là gì khi nói chúng ta sẽ phải chia sẻ phòng? Thời gian biểu việc nhà á? Tôi không hiểu. Tôi phải làm việc á? Tôi không nghĩ là cô hiểu…”

Jeb đã đưa cô ta đi một vòng như thường lệ vào ngày hôm sau, cố gắng giải thích, qua hai hàm răng nghiến chặt, cách tất cả chúng tôi sống ở đây. Khi họ đi qua tôi – đang ăn trong bếp cùng với Ian và Jamie – ông ném cho tôi một cái nhìn ngụ ý rõ ràng rằng tại sao tôi không để cho Aaron bắn chết cô ta trong khi còn có sự lựa chọn.

Tua du lịch đó đông đúc hơn của tôi. Tất cả mọi người đều muốn tận mắt xem điều kì diệu. Có vẻ như việc cô ta… rất khó tính không thành vấn đề với phần lớn mọi người. Cô ta được chào đón. Còn hơn cả chào đón. Một lần nữa, tôi cảm thấy một chút ghen tị cay đắng. Nhưng như thế là ngu ngốc. Cô ta là con người. Cô ta tượng trưng cho hi vọng. Cô ta thuộc về nơi này. Cô ta sẽ ở đây rất lâu sau khi tôi đã ra đi.

May cho cô đấy, Mel thì thầm một cách châm biếm.

Nói chuyện với Ian và Jamie về chuyện đã xảy ra không khó khăn và đau đớn như tôi đã tưởng.

Đó là bởi vì họ hoàn toàn không biết một tí gì, vì những lý do khác nhau. Cả hai đều không hề hiểu được rằng kiến thức mới mẻ này có nghĩa là tôi sẽ phải ra đi.

Với Jamie, tôi hiểu tại sao. Hơn bất kì ai khác, nó chấp nhận tôi và Mel như là một thực thể kép. Nó có thể hiểu được thực tế hai cá tính song song của chúng tôi bằng tuổi trẻ và trí tuệ cởi mở của nó. Nó đối xử với chúng tôi như hai con người hơn là một. Mel quá thực, quá hiện hữu đối với nó. Giống như cô ấy đối với tôi. Nó không nhớ cô ấy, bởi vì nó có cô ấy. Nó không nhìn thấy sự cần thiết phải chia tách chúng tôi.

Tôi không chắc tại sao Ian không hiểu. Phải chăng anh cũng quá mải mê với các khả năng? Những sự thay đổi này sẽ có ý nghĩa gì với xã hội loài người ở đây? Tất cả họ đều bị ám ảnh bởi cái ý tưởng rằng bị bắt – kết thúc – không còn là kết cục nữa. Có một con đường để quay lại. Dường như với anh việc tôi hành động để cứu Người truy tìm là rất tự nhiên; nó khớp với ý tưởng của anh về cá tính của tôi. Có lẽ anh chỉ cân nhắc mọi chuyện xa đến mức đó thôi.

Hay có lẽ Ian không có cơ hội để suy nghĩ thông suốt chuyện này, để nhìn thấy kết quả hiển nhiên, trước khi anh bị phân tâm. Bị phân tâm và tức giận.

“Đáng lẽ anh phải giết anh ta từ nhiều năm trước,” Ian nói oang oang khi chúng tôi gói ghém những thứ cần thiết cho chuyến đi trộm của chúng tôi. Chuyến trộm cuối cùng của tôi; tôi đã cố để không vơ vẩn với chuyện đó. “Không, đáng lẽ mẹ bọn anh phải dìm chết anh ta từ lúc mới sinh!”

“Anh ấy là anh trai anh.”

“Anh không biết tại sao em cứ nói như thế. Có phải em đang cố làm cho anh thấy tệ hơn không?”

Tất cả mọi người đều giận dữ với Kyle. Đôi môi Jared dính lại với nhau thành một đường thẳng giận dữ, và Jeb thì vuốt ve khẩu súng của ông nhiều hơn thường lệ.

Jeb đã rất háo hức, lên kế hoạch tham gia cùng với chúng tôi trong chuyến trộm có tính chất bước ngoặt này, lần đầu tiên của ông kể từ khi tôi tới sống ở đây. Ông đặc biệt mong đợi được tận mắt nhìn thấy bãi đỗ tàu con thoi. Nhưng giờ đây, với việc Kyle đặt tất cả chúng tôi vào vòng nguy hiểm, ông cảm thấy ông cần phải ở lại để đề phòng. Không được làm theo ý mình khiến Jeb lâm vào tâm trạng rất cáu bẳn.

“Bị kẹt lại với cái sinh vật đó,” ông lẩm bẩm với chính mình, lại xoa xoa nòng súng lần nữa – ông không hề hạnh phúc hơn chút nào vì thành viên mới của cộng đồng. “Lỡ mất tất cả thú vui.” Ông nhổ lên sàn nhà.

Tất cả chúng tôi đều biết Kyle đang ở đâu. Ngay khi anh ta hiểu được làm thế nào con sâu-Người truy tìm đã biến đổi một cách thần kỳ thành Lacey-con người qua một đêm, anh ta đã lẩn ra phía sau. Tôi đã tưởng anh ta sẽ dẫn đầu nhóm những người đòi giết chết Người truy tìm (tôi luôn luôn giữ cái bình siêu lạnh trong tay; tôi ngủ chập chờn, bàn tay chạm vào bề mặt trơn láng của nó), nhưng không ai tìm thấy anh ta, và Jeb đã dễ dàng dập tắt được sự phản đối khi không có anh ta.

Jared là người nhận ra chiếc xe jeep đã biến mất. Và Ian là người đã liên kết hai sự vắng mặt đó với nhau.

“Anh ta đi tìm Jodi,” Ian rên lên. “Còn gì khác được nữa?”

Hi vọng và tuyệt vọng. Tôi đã cho họ một, Kyle đã cho họ cái còn lại. Liệu anh ta có phản bội lại tất cả bọn họ trước cả khi họ có thể tận dụng được niềm hi vọng không?

Jared và Jeb muốn hoãn chuyến trộm lại cho đến khi chúng tôi biết liệu Kyle có thành công hay không – trong trường hợp khả quan nhất anh ta sẽ mất ba ngày, nếu Jodi của anh ta vẫn còn sống ở Oregon. Nếu anh ta có thể tìm được cô ấy ở đó.

Có một nơi khác, một cái hang khác mà chúng tôi có thể di tản tới. Một chỗ nhỏ hơn nhiều, không có nước, vì thế chúng tôi không thể trốn ở đó lâu. Họ đã tranh cãi về việc có nên chuyển tất cả mọi người tới đó bây giờ hay nên chờ.

Nhưng tôi đang vội. Tôi đã thấy cách những người khác nhìn cái bình lóng lánh trên tay tôi. Tôi đã nghe những lời thì thầm. Tôi càng giữ Người truy tìm ở đây lâu, càng có cơ hội cho ai đó sẽ giết cô ta.

Sau khi gặp Lacey, tôi đã bắt đầu thấy tội nghiệp cho Người truy tìm. Cô ta xứng đáng có được một cuộc sống êm dịu hơn, dễ dàng hơn với những Bông hoa.

Mỉa mai thay, Ian lại là người đứng về phía tôi và cùng lúc đó giúp thúc đẩy chuyến đi trộm. Anh vẫn không thấy được chuyện này sẽ dẫn tới điều gì.

Nhưng tôi biết ơn vì anh đã giúp tôi thuyết phục Jared rằng có đủ thời gian để đi trộm và trở về trước khi đưa ra quyết định về Kyle. Tôi cũng biết ơn vì anh trở về với vai trò vệ sĩ. Tôi biết tôi có thể tin tưởng Ian với chiếc bình phát sáng hơn bất kì ai khác. Anh là người duy nhất tôi đưa chiếc bình khi tôi cần đến hai tay của mình. Anh là người duy nhất có thể nhìn thấy, trong hình dáng một cái bình nhỏ, một sinh mạng cần được bảo vệ. Anh có thể nghĩ về hình dáng đó như một người bạn, một cái gì đó có thể yêu thương. Anh là đồng minh tốt nhất. Tôi rất biết ơn Ian, và rất biết ơn vì sự lơ đãng đã cứu anh thoát khỏi đau đớn, trong lúc này.

Chúng tôi phải nhanh lên, trong trường hợp Kyle đã phá hỏng mọi chuyện. Chúng tôi lại tới Phoenix lần nữa, tới một trong rất nhiều cộng đồng xung quanh thành phố trung tâm. Có một bãi đỗ tàu con thoi lớn ở phía đông nam, trong một thị trấn tên là Mesa, với vài Khu vực Hàn gắn ở gần đó. Đó là cái tôi muốn – tôi muốn cho họ càng nhiều càng tốt trước khi tôi đi. Nếu chúng tôi bắt một Người hàn gắn thì có thể chúng tôi sẽ giữ lại được những kí ức của Người hàn gắn đó trong cơ thể vật chủ con người. Ai đó hiểu về tất cả các loại thuốc và công dụng của chúng. Ai đó biết cách tốt nhất để tới được những kho cất trữ không người canh gác. Doc sẽ thích việc đó. Tôi có thể tưởng tượng tất cả những câu hỏi mà anh ta sẽ muốn hỏi chết đi được.

Đầu tiên là bãi đỗ tàu con thoi.

Tôi rất buồn vì Jeb đã lỡ mất dịp này, nhưng ông sẽ còn rất nhiều cơ hội khác trong tương lai. Mặc dù trời đã tối, một hàng dài các tàu con thoi nhỏ mũi hếch đáp xuống mặt đất trong khi những chiếc khác cất cánh trong một dòng chảy vô tận.Tôi lái chiếc xe tải cũ trong khi những người khác ở phía sau – tất nhiên, Ian phụ trách chiếc bình. Tôi vòng qua bãi đậu, ở chỗ nhìn rõ sân ga địa phương bận rộn. Rất dễ nhận ra những chiếc tàu khổng lồ, trơn láng màu trắng rời khỏi hành tinh này. Chúng không cất cánh thường xuyên như những chiếc tàu nhỏ hơn. Tất cả những gì tôi nhìn thấy là cầu tàu, không có cái nào rời đi ngay lập tức.

“Mọi thứ đều được dán nhãn,” tôi báo với những người vô hình trong bóng tối ở đằng sau. “Bây giờ, đây là điều quan trọng. Tránh những chiếc tàu tới Hành tinh Dơi, và đặc biệt là Tảo Thấy. Hành tinh Tảo Thấy chỉ cách đây một hệ mặt trời – chỉ mất một thập kỉ để hoàn thành chuyến đi. Như thế là quá ngắn. Hành tinh Hoa là nơi xa nhất, và Cá heo, Gấu và Nhện đều mất ít nhất một thế kỉ để đi một chiều. Chỉ gửi các bình siêu lạnh tới đó mà thôi.”

Tôi lái chầm chậm, tới gần những chiếc tàu.

“Việc này rất dễ. Họ có tất cả các loại phương tiện vận chuyển ở đây, và chúng ta hoà vào. Ôi! Tôi có thể nhìn thấy cái xe tải chở bình siêu lạnh rồi – nó cũng giống như cái chúng ta đã nhìn thấy đang dỡ hàng ở bệnh viện, Jared à. Có một người đàn ông canh chừng đám bình… Ông ta đặt chúng lên một cái xe đẩy bay[1]. Ông ta sẽ đưa chúng lên…” tôi tiến đến gần hơn nữa, cố nhìn rõ. “Phải, lên chiếc tàu này. Ngay trong cửa sập. Tôi sẽ vòng lại và hành động khi ông ta vào trong chiếc tàu.” Tôi lái xe qua, quan sát hoạt cảnh trong gương chiếu hậu. Có một tấm biển sáng bên cạnh cái ống nối đầu tàu với sân ga. Tôi cười khi đọc những từ đó từ phía sau. Con tàu này sẽ tới Hành tinh Hoa. Nó được cho là sẽ tới đó.

Tôi đánh một vòng chậm rãi khi người đàn ông biến mất vào trong boong tàu.

“Sẵn sàng nào,” tôi thì thầm khi lái xe vào trong bóng râm do chiếc cánh hình trụ của con tàu khổng lồ bên cạnh tạo ra. Tôi chỉ cách chiếc xe tải chở bình siêu lạnh có ba hay bốn yard. Có vài kĩ thuật viên nữa làm việc gần phía trước mặt con tàu sắp tới Hành tinh Hoa và những người khác, ở xa hơn, bên ngoài rìa đường băng cũ. Tôi sẽ chỉ là một dáng người nữa trong đêm tối mà thôi.

Tôi tắt động cơ và thụp xuống khỏi ghế tài xế, cố làm ra vẻ bình thường, giống như tôi chỉ đang làm công việc của mình. Tôi đi vòng quanh phía sau xe tải và mở cánh cửa một tiếng cách. Chiếc bình siêu lạnh ở ngay ngoài rìa, ngọn đèn trên nắp sáng lên một màu đỏ mờ mờ, xác nhận rằng có linh thể ở trong. Tôi cẩn thận nhấc nó lên và đóng cửa lại.

Tôi giữ bước chân bình thường khi đi bộ tới phần đuôi xe mở toang của chiếc xe tải. Nhưng hơi thở của tôi tăng lên. Việc này gây cảm giác nguy hiểm hơn so với bệnh viện, và điều đó làm tôi lo lắng. Liệu tôi có thể trông mong những con người của tôi mạo hiểm mạng sống của họ theo cách này hay không? Tôi sẽ ở đó. Tôi sẽ tự mình làm, giống như cô đang làm vậy. Đó là trong trường hợp vạn nhất mà cô phải ra đi.

Cám ơn, Mel.

Tôi phải ép buộc mình không tiếp tục liếc qua vai về phía cửa vào đang mở mà người đàn ông kia đã biến mất. Tôi khẽ đặt cái bình lên trên cùng của cột gần nhất trong chiếc xe tải. Chiếc trội thêm, một trong số hàng trăm, sẽ không bị chú ý.

“Tạm biệt,” tôi thì thầm. “Chúc cô may mắn hơn với vật chủ tiếp theo.”

Tôi bước trở lại chiếc xe tải chậm rãi hết sức có thể.

Chiếc xe tải im lặng như tờ khi tôi trở lại từ bên dưới con tàu lớn. Tôi bắt đầu lái xe ngược lại đường chúng tôi tới, trái tim tôi đập quá nhanh. Trong gương chiếu hậu của tôi, cánh cửa vẫn vắng tanh. Tôi không thấy người đàn ông xuất hiện trước khi chiếc tàu ra khỏi tầm nhìn.

Ian trèo vào chỗ ghế ngồi cho hành khách. “Trông không có vẻ khó khăn lắm.”

“Chúng ta đã rất may mắn tới kịp lúc. Lần tới các anh có thể sẽ phải chờ lâu hơn mới có cơ hội.”

Ian vươn tới để nắm tay tôi. “Em là một lá bùa may mắn.”

Tôi không trả lời.

“Giờ em có cảm thấy khá hơn khi cô ta đã an toàn không?”

“Có.”

Tôi nhìn thấy đầu anh quay ngoắt sang khi anh nghe thấy âm thanh dối trá không ngờ trong giọng tôi. Tôi không nhìn thẳng vào mắt anh.

“Hãy đi bắt vài Người truy tìm nào,” tôi lẩm bẩm.

Ian im lặng và trầm tư khi chúng tôi lái xe qua khoảng cách ngắn ngủi tới một Khu vực Hàn gắn nhỏ bé.

Tôi đã nghĩ nhiệm vụ thứ hai sẽ là một thách thức, một nguy hiểm. Kế hoạch là tôi sẽ cố dẫn một hay hai Người hàn gắn ra khỏi khu vực với một cái cớ là tôi có người bạn bị thương trong xe tải – nếu các điều kiện và con số cho phép. Một cái mẹo cũ, nhưng là cái sẽ quá hiệu quả với những Người hàn gắn không biết nghi ngờ, dễ tin người này.

Sự thực là, tôi thậm chí còn không phải đi vào. Tôi đưa xe vào chỗ đỗ đúng lúc hai Người hàn gắn trung niên, một đàn ông và một phụ nữ mặc hai chiếc áo màu tím, đang đi vào trong một chiếc xe. Ca của họ vừa hết, họ đang trên đường về nhà. Chiếc xe ở ngay góc nếu nhìn từ cổng vào. Không có ai trong tầm nhìn.

Ian căng thẳng gật đầu.

Tôi dừng chiếc xe lại ngay bên cạnh xe của họ. Họ nhìn lên, đầy ngạc nhiên.

Tôi mở cửa và trượt ra ngoài. Giọng tôi khàn đi vì nước mắt, khuôn mặt méo mó vì hối hận, và việc đó đã giúp tôi lừa được họ.

“Bạn tôi đang ở đằng sau – tôi không biết anh ấy bị làm sao.”

Họ phản ứng với sự quan tâm ngay lập tức mà tôi biết là họ sẽ thể hiện. Tôi nhanh chóng mở cánh cửa sau cho họ, và họ theo vào ngay. Ian đi vòng sang phía bên kia. Jared đã sẵn sàng với clo-rô-phom.

Tôi không xem.

Chỉ mất vài giây. Jared lùa hai thân thể bất tỉnh vào sau xe, và Ian đóng sầm cánh cửa lại. Ian nhìn vào đôi mắt đẫm nước mắt của tôi một giây, rồi ngồi vào ghế lái xe.

Tôi ngồi ở ghế trước. Anh lại nắm tay tôi.

“Xin lỗi, Wanda. Anh biết việc này rất khó với em.”

“Vâng.” Anh không hề biết nó khó khăn đến thế nào, vì nhiều lý do đến thế nào.

Anh siết chặt những ngón tay tôi. “Nhưng ít nhất thì việc đó cũng suôn sẻ. Em là một bùa hộ mệnh tuyệt vời.”

Quá tuyệt. Cả hai nhiệm vụ đều diễn ra quá hoàn hảo, quá nhanh. Định mệnh đang thúc giục tôi.

Anh lái xe về hướng đường cao tốc. Sau vài phút, tôi nhìn thấy tấm biển sáng, quen thuộc ở phía xa xa. Tôi hít một hơi dài và gạt nước mắt.

“Ian, anh có thể cho em một ân huệ không?”

“Bất kì điều gì em muốn.”

“Em muốn ăn đồ ăn nhanh.”

Anh cười lớn. “Không vấn đề gì.”

Chúng tôi chuyển ghế trong bãi đỗ xe, và tôi lái lên chỗ gọi món.

“Anh muốn gì?” Tôi hỏi Ian.

“Không cần. Anh đang bị xúc động khi nhìn em làm một việc gì đó cho chính mình. Đây chắc hẳn là lần đầu tiên.”

Tôi không cười với câu đùa của anh. Với tôi, đây kiểu như là bữa ăn cuối cùng – món quà cuối cùng trước khi thụ án. Tôi sẽ không rời cái hang lần nữa.

“Jared, còn anh?”

“Hai phần của bất kể cái gì em gọi,”

Vì vậy tôi gọi ba phần bơ-gơ pho mát, ba túi khoai tây chiên, và ba nước ngọt vị dâu.

Sau khi tôi lấy thức ăn của mình, Ian và tôi lại đổi chỗ để tôi có thể ăn trong khi anh lái xe.

“Eo,” anh nói, khi nhìn thấy tôi nhúng khoai tây chiên vào trong cốc nước ngọt.

“Anh nên thử. Nó ngon lắm.” tôi đưa cho anh một miếng khoai đẫm nước.

Anh nhún vai và lấy nó. Anh ném nó vào miệng và nhai. “Thú vị nhỉ.”

Tôi cười. “Melanie cũng nghĩ là nó rất ngấy.” Đó là lý do tại sao tôi tập tành cái thói quen ăn nó ngay từ đầu. Giờ nghĩ lại thì thấy thật buồn cười làm sao khi tôi làm mọi việc không giống mình để khiến cô ấy bực bội.

Tôi không thực sự đói lắm. Tôi chỉ muốn có vài hương vị nào đó mà tôi đặc biệt ghi nhớ, thêm một lần nữa. Ian ăn nốt nửa cái bánh bơ-gơ của tôi khi tôi đã no.

Chúng tôi về đến nhà mà không gặp tai nạn nào. Không thấy dấu hiệu nào của cuộc điều tra của những Người truy tìm. Có lẽ họ đã chấp nhận sự trùng hợp. Có lẽ họ nghĩ đó là điều không thể tránh khỏi – lang thang trong sa mạc một mình đủ lâu, và cái gì đó tồi tệ sẽ xảy ra với bạn. Chúng tôi có một câu nói tương tự như thế trên Hành tinh Mù sương: Đi qua quá nhiều cánh đồng băng một mình, bạn sẽ kết thúc trong một bữa ăn của quái vật móng vuốt. Đó là một câu dịch thô. Trong tiếng Gấu nghe nó hay hơn.

Có một nhóm đông đảo chờ đón chúng tôi.

Tôi cười nửa nhiệt tình với bạn tôi: Trudy, Geoffrey, Heath, và Heidi. Những người bạn thực sự của tôi đang ít dần. Không có Walter, không có Wes. Tôi không biết Lily ở đâu. Việc đó khiến tôi buồn. Có lẽ tôi không muốn sống trên cái hành tinh buồn thảm với quá nhiều cái chết này. Có lẽ chẳng còn gì còn tốt hơn.

Tôi cũng khá là buồn khi nhìn thấy Lucina đứng bên cạnh Lacey, với Reid và Violetta ở phía bên kia. Họ đang chuyện trò sôi nổi, có vẻ như là đang hỏi chuyện nhau. Lacey đang kẹp Freedom bên hông. Trông thằng bé không đặc biệt vui sướng về chuyện đó, nhưng nó mừng được làm một phần trong cuộc chuyện trò của người lớn đủ để nó không choài người xuống.

Tôi chưa từng được phép tới gần đứa trẻ, nhưng Lacey đã là một trong số họ. Được tin cậy.

Chúng tôi đi thẳng tới đường hầm phía nam, Jared và Ian vác hai Người hàn gắn. Ian mang người nặng hơn, người đàn ông, và mồ hôi chảy xuống khuôn mặt trắng trẻo của anh. Jeb xuỳ những người khác trở lại đường vào rồi đi theo chúng tôi.

Doc đang chờ chúng tôi trong bệnh viện của anh ta, lơ đãng xoa hai tay vào nhau, như thể đang rửa chúng.

Thời gian tiếp tục tăng tốc. Ngọn đèn sáng hơn được thắp lên. Những Người hàn gắn được cho ngậm thuốc Không đau và đặt nằm úp mặt xuống giường. Jared chỉ cho Ian cách khởi động những cái bình siêu lạnh. Họ giữ chúng sẵn sàng, Ian nhăn nhó trước cái lạnh kinh người. Doc đứng bên trên người phụ nữ, con dao mổ trong tay và thuốc men được đặt sẵn thành một hàng.

“Wanda?” anh ta hỏi.

Trái tim tôi siết lại ở bên trong một cách đau đớn. “Anh có thề không, Doc? Tất cả những điều kiện của tôi chứ? Anh có hứa với tôi bằng mạng sống của chính mình không?”

“Tôi hứa. Tôi sẽ thực hiện mọi điều kiện của cô, Wanda. Tôi thề.”

“Jared?”

“Có. Chắc chắc là không giết chóc nữa, không bao giờ.”

“Ian?”

“Anh sẽ bảo vệ họ bằng chính mạng sống của mình, Wanda à.”

“Jeb?”

“Đây là nhà ta. Bất kì ai không thể thực hiện thoả thuận này sẽ phải ra đi.”

Tôi gật đầu, những giọt nước mắt dâng lên. “Vậy thì được rồi. Hãy làm cho xong.”

Doc, lại háo hức một lần nữa, cắt vào da Người truy tìm cho tới khi anh ta có thể nhìn thấy ánh sáng bạc. Anh ta nhanh chóng đặt con dao sang bên. “Giờ thì sao?”

Tôi đặt bàn tay lên tay anh ta.

“Di dọc lên đỉnh sống lưng. Anh có cảm nhận được không? Cảm nhận hình dáng của các phần cơ thể. Càng về phần đầu thì càng nhỏ lại. Okay, ở cuối cùng anh sẽ cảm nhận ba… thứ sần sùi nho nhỏ. Anh có cảm nhận được thứ tôi đang nói không?”

“Có,” anh ta thở ra.

“Tốt. Chúng là những ăng-ten đầu. Bắt đầu ở đó. Giờ, hết sức nhẹ nhàng, luồn ngón tay anh xuống dưới. Tìm đường của các xúc tu. Chúng rất căng, giống như những dây lưới.”

Anh ta gật đầu. Tôi dẫn anh ta tới một phần ba quãng đường, bảo anh ta làm cách nào để đếm nếu anh ta không chắc. Chúng tôi không có thời gian để đếm với tất cả đám máu đang chảy tràn ra. Tôi chắc chắn rằng cơ thể của Người hàn gắn, nếu cô ta còn ở đó, sẽ có thể giúp chúng tôi – chắc phải có cái gì đó chữa được. Tôi giúp anh ta tìm cái mố lớn nhất.

“Giờ, khẽ xoa vào cơ thể đi. Xoa bóp nhẹ nhàng.”

Giọng Doc tăng lên âm vực cao nhất, hơi hoảng loạn. “Nó chuyển động.”

“Thế là tốt – có nghĩa là anh đang làm đúng. Cho nó thời gian để rút lui. Chờ cho đến khi nó cuộn lại một chút, rồi cầm nó lên tay.”

“Okay.” Giọng anh ta rung rung.

Tôi đưa tay ra cho Ian. “Đưa tay anh cho em.”

Tôi cảm thấy bàn tay Ian vòng quanh tay tôi. Tôi lật nó lại, cuộn bàn tay anh thành một cái chén, và đặt nó gần chỗ phẫu thuật của Doc.

“Đưa linh thể cho Ian – làm ơn nhẹ nhàng thôi.”

Ian sẽ là một trợ lý tuyệt vời. Khi tôi đã ra đi, còn ai khác sẽ chăm sóc những người họ hàng bé nhỏ của tôi cẩn thận đến thế?

Doc đưa linh thể vào trong bàn tay chờ đợi của Ian, rồi quay lại ngay lập tức để chữa lành cơ thể con người.

Ian nhìn đăm đăm vào sợi ruy-băng trong tay anh, mặt anh chứa đầy sự ngạc nhiên thay vì căm ghét. Tôi cảm thấy bên trong ngực mình ấm lên trong khi nhìn phản ứng của anh.

“Nó đẹp thật,” anh thì thầm, ngạc nhiên. Bất kể anh có cảm nhận gì với tôi, anh vẫn trong trạng thái mong chờ một con kí sinh trùng, một con rết, một con quái vật. Dọn dẹp một vài cơ thể bị cắt xẻ đã không chuẩn bị tinh thần cho anh trước vẻ đẹp này.

“Em cũng nghĩ vậy. Hãy trượt nó vào trong bình của anh.”

Ian giơ linh thể đang được chứa trong lòng bàn tay anh lên một giây nữa, như để ghi nhớ hình ảnh và cảm giác của nó.

Rồi, với sự cẩn trọng tuyệt vời, anh để nó trượt vào trong bình lạnh.

Jared chỉ cho anh cách để chốt cái nắp.

Một gánh nặng rơi khỏi vai tôi.

Thế là xong. Đã quá trễ để thay đổi ý kiến. Việc này không kinh khủng như là tôi đã tưởng, bởi vì tôi cảm thấy chắc chắn là bốn con người này sẽ chăm sóc cho các linh thể như chính tôi vậy. Khi tôi đã ra đi.

“Cẩn thận!” Jeb đột ngột la lên. Khẩu súng trong tay ông giơ lên, chỉ qua chỗ chúng tôi.

Chúng tôi quay về hướng nguy hiểm, và cái bình của Jared rớt xuống sàn khi anh nhảy chồm lên Người hàn gắn đàn ông, người đang quỳ trên giường, nhìn vào chúng tôi kinh hoàng. Ian vẫn còn đủ tâm trí để giữ chặt lấy cái bình của anh.

“Clo-rô-phom,” Jared gào lên khi anh xử trí Người hàn gắn, dằn ông ta xuống giường. Nhưng đã quá trễ.

Người hàn gắn nhìn thẳng vào mặt tôi, khuôn mặt ông ta như trẻ nhỏ trong lúc hoang mang. Tôi biết tại sao đôi mắt ông ta lại nhìn vào tôi – ánh sáng từ ngọn đèn nhảy múa trong cả mắt ông ta và mắt tôi, tạo ra những tia sáng như kim cương trên tường.

“Tại sao?” ông ta hỏi tôi.

Rồi khuôn mặt ông ta trở nên trống rỗng, và cơ thể ông ta sụm xuống, không hề phản kháng, trên chiếc giường. Hai dòng máu chảy ra từ lỗ mũi.

“Không!” tôi thét lên, lao về phía thân thể bất động của ông ta, biết rằng đã quá trễ rồi. “Không!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.