Vật Cưng Của Cửu Gia

Chương 19: Mát-xa





Sắc mặt Trịnh phu nhân lập tức trở nên khó coi: “Cửu gia, tôi muốn nhắc nhở Ngài một câu, Trịnh Sang Sang mới là vị hôn thê của Ngài”
Bảo vệ cô nhân tình mà không mang đến vị hôn thê? Đây là muốn vì thiếp diệt thê? Loại chuyện này, bà không tin Âu Dương Dạ Trạch có thể làm ra, trước giờ cũng chưa từng nghe nói dưới gối của hắn ôm ấp một hồng nhan nào quá lâu.

Huống hồ, trước giờ dù cho con gái bà có lặng lẽ gây chuyện với mấy hồ ly tỉnh kia, Âu Dương Dạ Trạch thủy chung cũng không bao giờ nói đến một câu.

Âu Dương Dạ Trạch khẽ nhíu mày, không nói lời nào, rút trong túi ra chiếc điện thoại chuyên dụng, ngón tay thon dài bấm một dãy số, sau đó tao nhã mà đưa lên bên tai.

“Trịnh Tổng” - Một câu nói này của Âu Dương Dạ Trạch vang lên không khỏi làm Trịnh phu nhân sửng sốt.
Đọc FULL bộ truyện tại đây.
Đừng nói đây là đang gọi cho chồng bà? Đầu dây bên kia vẫn không hề hay biết về sự tình bên này vợ mình đã làm ra, vẫn ra sức vẫy đuôi nịnh nọt: “Cửu gia, không biết hiện tại ngài gọi đến cho tôi có việc gì không? Chỉ cần ngài một câu giao phó, tôi lập tức đích thân làm, không chậm trễ cho dù nửa giây”
Âu Dương Dạ Trạch không lạnh không nóng nói: “Trịnh tổng, việc ông nhờ tôi, xem ra tôi làm không được rồi” Vừa dứt lời, điện thoại liên tắt một cái “rụp” Trịnh phu nhân vẫn không biết chuyện gì đang xảy ra.

Âu Dương Dạ Trạch chậm rãi cầm một ly trà lên uống: “Trịnh phu nhân, bà muốn ở lại đây dùng cơm với tôi?" Trịnh phu nhân chần chừ trong chốc lát, tuy rằng hôm nay bà đến đây là để dạy dỗ ả hồ ly tinh kia.

Tuy nhiên lại đụng phải Âu Dương Dạ Trạch ở đây, mục đích không thành, ngược lại mất đi “nắm thóc”, bà cũng không ngu ngốc mà châm thêm dầu vào lửa lại đi quấy rối thêm.

Nhưng Trịnh phu nhân không biết rằng, ngay từ khi bà đặt chân đến ngôi biệt thự này đã bắt đầu một loại sai lâm khiến chồng bà tán gia bại sản.

Không ai không biết Âu Dương Dạ Trạch hoạt động chính trong giới hắc đạo, chuyên thích đi ám toán ngâm người khác, ngược lại hoạt động làm ăn trong công ty lại giống như thần long thấy đầu không thấy đuôi.

Điều này vô tình lại khiến cho người khác càng thêm sợ hãi.


Có một câu nói rất hay thà đắc tội với quân tử còn hơn đắc tội với kẻ tiểu nhân.

Mà Trịnh phu nhân lại không may vừa vặn không hiểu câu nói này.

Khi vừa về đến nhà, lập tức thấy một đám người đang đứng trước nhà mình, bà đành tiến lên hỏi mới biết được hiện tại chồng bà đã bị bắt giam vì tội nhập lậu một lượng lớn hàng thuốc cấm, hiện tại cần áp giải đi để điều tra.

Trịnh phu nhân lập tức lên tăng xông, ngất xỉu tại chỗ.

Quay ngược thời gian.

tại ngôi biệt thự xa hoa, khi bóng lưng Trịnh phu nhân đã đi xa, không khí trong phòng khách cũng không có thoải mái hơn bao nhiêu.

Lâm Nhã Tịnh cúi đầu nhìn chằm chằm vào vết thương của mình, không dám làm ra bất kỳ hành động nào.

Âu Dương Dạ Trạch dường như không để ý đến cô nữa, phân phó công việc cho người dưới trướng của hắn.

Sau khi một tốp người nữa lại đi ra ngoài, Âu Dương Dạ Trạch cả người lười biếng dựa về phía sau, tựa đầu lên chiếc ghế sô pha.

Nhất thời phòng khách trở nên im ắng.

“Lại đây” - Âm thanh trầm thấp vang lên phá vỡ bầu không khí trầm mặc.

Lâm Nhã Tịnh nhích một chút lại gần hắn, cách hắn một khoảng bằng nửa cánh tay liền dừng lại.

Âu Dương Dạ Trạch tựa hồ không vui: “Biết mát-xa đầu?” Lâm Nhã Tịnh ngẩng đầu, hơi ngẩn ra liếc nhìn qua hẳn một chút, thấy hắn vẫn đang nhắm mắt nói chuyện với cô, áp lực thoáng chốc giảm đi rất nhiều:
“Vâng, biết một chút”
Lúc trước cô có từng đi làm ở một tiệm massage nhỏ, nhưng vì môi trường ở đó khá phức tạp nên cô đã xin nghỉ từ lâu.

“Đến mát-xa cho tôi”
Lâm Nhã Tịnh hơi lúng túng, chiếc ghế sô pha này được đặt ở sát tường, nếu như cô muốn tiến đến massage cho hắn, chẳng khác nào kêu cô trực tiếp leo lên người hắn?
Thấy Lâm Nhã Tịnh hồi lâu cũng không có động tĩnh gì, Âu Dương Dạ Trạch khế nhíu mày, giọng nói chậm rãi mang theo hơi thở uy hiếp: “Muốn làm phản rồi?”
Trái tim nhỏ của Lâm Nhã Tịnh như muốn rớt xuống, không tình nguyện mà đứng dậy, lại gần hắn, quỳ trên ghế, đặt tay mình lên trán hắn.

Ngón tay lạnh ngắt chạm đến trên trán của Âu Dương Dạ Trạch, cùng với kỹ thuật không mấy là điêu luyện nhưng kỳ lạ là lại làm cho hắn cảm thấy thoải mái, toàn thân đều thả lỏng.

Lâm Nhã Tịnh xoa bóp cho hẳn.


Ban đầu có chút ngượng, sợ hắn lại động tay động chân bậy bạ, nhưng một hồi lâu sau tay cô có chút mỏi rồi, cũng không thấy hắn nhúc nhích gì.

Trong lòng an tâm hơn không ít.

Tâm tư thả lỏng, đầu óc cũng theo đó mà suy nghĩ lung tung.

Cô nhìn chằm chằm vào vâng trán căng đầy dưới tay mình, bỗng nhiên lại nhớ đến một câu nói của ai đó.

“Khi một người chịu để bạn chạm đến đầu của mình, đó cũng chính là lúc họ đã chấp nhận bạn là người mà họ tin tưởng nhất bởi vì điểm yếu của họ đã nằm trong tay bạn rồi” Cô đã từng học việc hai tháng ở tiệm massage, cô biết được trên vầng trán cao này, chỉ cần cô nhấn nhẹ một vài huyệt đạo, tính mạng của anh xem như bị cô Vò nát.

Nhưng cô là không tài nào có thể làm như vậy.

Hơi thở đều đều truyền đến tai cô, khiến cho lá gan của cô to hơn một chút, trên tay động tác ngày một chậm lại, đôi mắt dường như là không chịu được sự nhàm chán mà tỉ mỉ nhìn đến gương mặt của hắn.

Gương mặt đầy góc cạnh nam tính, từng đường nét như đã được điêu khắc tinh tế mà thành.

Nếu như Praxiteles nhìn thấy anh, có phải cũng sẽ sửng sốt thốt lên một tiếng khen ngợi hay không.

(Praxiteles: nhà điêu khắc lỗi lạc Hy Lạp cổ đại)
Ngay lúc này, đôi mắt tưởng rằng sẽ cứ thế nhắm chặt đột ngột lại mở ra, mắt to mắt nhỏ lại nhìn nhau.

Lâm Nhã Tịnh giật thót mình, buông tay theo bản năng trốn tránh đứng dậy lùi lại về phía sau.

Nhưng cô lại không nhớ được phía sau mình lại là cái bàn nhỏ cao đến gần đầu gối, chân cô vô tình va chạm vào nó, nhất thời không đứng vững liên loạng choạng muốn té Xuống.

Qua một lúc cũng không cảm thấy bản thân tiếp nhận đau đớn, mở mắt nhìn lại mới thấy được là Âu Dương Dạ Trạch đang ôm eo cô.


Lâm Nhã Tịnh nhanh chóng đứng lại vững vàng.

Cảm xúc túng quẫn của cô giống như một đứa trẻ làm sai chuyện bị ba mẹ bắt gặp, trông rất muốn cắn một cái rồi nuốt vào bụng.

“Đi ăn cơm” Lâm Nhã Tịnh nghe thấy âm thanh vang lên đỉnh đầu, cô ngập ngừng muốn rút lui: “Cửu gia, vậy tôi về phòng trước, không quấy rầy Ngài ăn cơm”
Âu Dương Dạ Trạch hạ tâm mắt, nhìn đến cái đầu nhỏ cúi thấp, lo lắng muốn nhanh chóng chạy thoát khỏi hẳn.

Môi mỏng khẽ câu lên.

Lại đúng dịp đang rảnh rỗi...!
“Đi theo” - Nói xong hai chữ, Âu Dương Dạ Trạch cũng không chờ cô tiêu hóa xong, liền xoay người tiến vào phòng bếp.

Khi hắn vào phòng bếp ngồi xuống, Mạc quản gia liền lập tức mang lên tất cả các món ăn trước mặt hẳn.

Những món ăn vừa thơm lại vừa rực rỡ màu sắc sinh động, khiến cho người khác vừa nhìn liên sinh đói.

Lâm Nhã Tịnh đang ngơ ngẩn đứng trước phòng, tâm mặt liên thấy bàn tay hắn đang vỗ vỗ đùi mình.

Động tác này có bao nhiêu quen thuộc liên có bấy nhiêu..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.