Vật Cưng Của Cửu Gia

Chương 36: Bộ Dạng Thảm Thương





Sau khi Triệu Tử Mặc mang Lâm Nhã Tịnh rời đi.

Trương Phi Phi nhìn thấy ông Lâm muốn đi theo, lập tức đứng ra cản đường ông.

Cô làm bạn với Lâm Nhã Tịnh đã nhiều năm, con người của cô ấy, cô không hiểu rõ được sao?
Lâm Nhã Tịnh thoạt nhìn bên ngoài ôn nhu, yếu mềm nhưng thật ra nội tâm bên trong lại cứng rắn vô cùng.

Giống như khi cô gặp cô ấy lần đầu tiền vậy.

Đó là năm cuối cấp, cô của khi đó vì không được bố mẹ quan tâm mà ngông cuồng, luôn ăn chơi sa đọa, tóc nhuộm xanh trắng, vô cùng thích đi đánh nhau, trên người cũng không ngừng vì thế mà xuất hiện rất nhiều vết thương, bạn bè không một ai dám chơi với cô.

Còn Lâm Nhã Tịnh lại chỉ là một cô gái nhỏ trông nhút nhát lại thích im lặng, cứ thế mơ mơ hồ hồ giống như tàn hình vậy, rất ít người biết đến cô ấy.

Vậy mà trong một lần cô chủ động đi đánh nhau với mấy anh lớp lớn gần trường, cho dù hiếu thắng thế nào, sức lực của một cô gái vẫn là không thể thắng.

Đồng bọn của cô vì sợ hãi mà đã chạy trước, bỏ cô lại ở một mình.

Đọc FULL bộ truyện tại đây.
Ngay lúc ấy, cô lại thấy Lâm Nhã Tịnh một mình bước ra.

Phải! Chính là một mình đấy! Ngốc nghếch vô cùng! Lâm Nhã Tịnh đứng trước mặt cô, bình tĩnh mà nhấc lên điện thoại gọi điện cho thầy giáo dạy quân sự, kêu thây ấy mau tới.

Một đám nam sinh kia thấy vậy liền không dám đánh nhau nữa.

Trương Phi Phi cô lúc đó mới đứng dậy, định lên tiếng kết nghĩa chị em với cô ấy, không ngờ, khi cô xoay người cô ấy lại mới chợt phát hiện ra thân thể cô ấy đang run rẩy dữ dội, còn chiếc điện thoại trên tay chỉ là điện thoại đồ chơi...!
Cô của lúc đó đã hỏi Lâm Nhã Tịnh: “Tôi không quen biết cậu, tại sao cậu lại bất chấp nguy hiểm mà giúp tôi?"

Lâm Nhã Tịnh trả lời thế nào nhỉ? Đúng rồi, cô ấy nói cô ấy biết cô, cô ấy thấy cô một mình ăn, một mình hút thuốc, một mình cho mèo ăn, một mình dẫn người già qua đường, một mình khóc trên sân thượng.

Cô ấy còn nói cô ấy thấy cô rất đáng yêu.

Sau này, cô mới biết được, Lâm Nhã Tịnh trong các mối quan hệ đều sẽ vô cùng thận trọng, cô ấy sẽ cẩn thận từng bước từng bước quan sát đối phương, tìm hiểu đối phương sau đó đánh giá có đáng hay không.

Một khi câu trả lời là có, cô ấy liên sẽ không suy nghĩ nhiều mà liều mạng dâng hết tất cả những điều tốt đẹp nhất cho người kia.

Nhưng một khi đã không còn đáng giá nữa, cô ấy dù có đau cũng sẽ không nửa lời níu kéo.

Chung quy cô ấy vẫn là sợ bị tổn thương.

Do đó, nhìn thấy Lâm Nhã Tịnh hôm nay không do dự nói ra câu từ bỏ sợi dây liên kết với người cha mà cô ấy một lòng yêu thương.

Cô liền biết được ông Lâm này đã làm ra loại chuyện vĩnh viễn cũng không thể tha thứ được nữa.

Trương Phi Phi càng nhìn ông càng thấy không vừa mắt, bẻ bẻ các đốt ngón tay.

Khi ông Lâm còn chưa kịp nổi cơn điên lên mà chửi rủa vật cản đường này, Trương Phi Phi đã bất ngờ tát ông một cái, hình như thấy không đủ lực nên lại tát ông thêm một cái nữa.

Cứ như thế lập lại đến lần thứ bốn...!
“Con ranh này!" - Ông Lâm bị chọc tức, định dùng sức mạnh mà đập con nhóc này một trận thế nhưng khi ông chưa kịp ra tay, đã có hai người đàn ông mặc đồ đen giữ chặt lấy cơ thể ông ta.

Hai người đàn ông này chính là vệ sĩ đi theo Trương Phi Phi.

Trương Phi Phi cứ thế tiếp tục đánh cho đến khi hai tay cô đều mỏi nhừ...!
Triệu Tử Mặc hai tay giữ tay lái, nhìn qua Lâm Nhã Tịnh: “Còn muốn đến trung tâm thương mại hay không?”
Vẻ mặt của Lâm Nhã Tịnh rất bình tĩnh, ngoại trừ hai mắt hơi hồng ra thì không có dấu hiệu như là vừa mới trải qua một chuyện đau buồn.

Triệu Tử Mặc thầm than trong lòng, sao ngay cả tính khí lại giống tên khốn kia như vậy.

Cô nhìn hắn lắc lắc đầu nói: "Không cần đâu, chở tôi về luôn là được rồi”
Lúc nãy cô muốn đi chỉ vì Trương Phi Phi, mà lúc nãy cô vô tình quay đầu đã thấy cô ấy không có đi theo cô nữa rồi.

Chiếc xe vẫn tiếp tục lăn bánh đều đều, không khí trên xe không có gì khác thường, Triệu Tử Mặc vẫn buông lời bông đùa như lúc sáng, đôi lúc cũng khiến cho Lâm Nhã Tịnh không nhịn được cười.

Chẳng mấy chốc cô đã về tới căn biệt thự.

Triệu Tử Mặc vẫy vẫy tay với cô: “Hôm khác gặp lại nhé!"
Lâm Nhã Tịnh cười gật đầu, cũng không quên chào tạm biệt.

Lâm Nhã Tịnh quay lưng, khóe miệng ảm đạm đưa xuống, bước vào biệt thự.

Từng bước đi chậm đến mức như kéo dài cả một thế kỷ...!
Mặt trời vàng rực chói lóa cả một ngày cuối cùng cũng lặn xuống.


Nhưng đêm nay, mặt trăng lại không chiếu ánh sáng ôn hòa như mọi ngày, ngược lại cả một bầu trời rộng lớn chỉ nhuốm một màu đen dày đặc.

Gió đột ngột chuyển lạnh, bắt đầu thổi lên cuồn cuộn, rít gào bên ngoài cửa sổ.

Sau cùng, những giọt mưa bắt đầu thi nhau mà rơi xuống.

Xuyên qua màn đêm mưa tầm tã, một chiếc xe đang từ tử tiến vào khuôn viên của biệt thự.

Cuối cùng chủ nhân của ngồi nhà này cũng đã trở về rồi.

Âu Dương Dạ Trạch bước xuống xe, bên cạnh đã có người cầm dù sẵn che cho hắn, trên người hắn không dính ướt dù chỉ một chút, nhưng ngược lại dính không ít máu.

Đây cũng là lý do hắn không bao giờ mặc đồ màu trắng.

Âu Dương Dạ Trạch sải bước dài đi đến cửa, sau đó một mình bước vào.

Tất cả thuộc hạ đều chậm rãi cúi đầu, cung kính mà quay về.

Hắn nhìn lướt qua căn phòng đen như mực, chậm rãi đi đến chiếc ghế sô pha ngồi xuống.

Lúc này, tiếng chuông điện thoại của hẳn reo lên vài tiếng, Âu Dương Dạ Trạch có chút không vui nhấc máy.

Đầu dây bên kia dường như cũng biết hôm nay là một ngày tâm trạng lão đại hắn thất thường, lời báo cáo nói ra cố gắng nhanh gọn nhất có thể.

“Cửu gia, Lâm tiểu thư sáng nay đi bệnh viện với Triệu tổng, sau đó cùng với hắn đi ăn ở nhà hàng.

Trong nhà hàng xảy ra chút ẩu đả với cha của Lâm tiểu thư, sau đó cô ấy..."
“Ẩu đả?” - Âm thanh lúc này lại càng thể hiện lão đại hắn tâm tình không tốt.

Hắn không biết nên rút gọn hay nên dài dòng a....!
Âu Dương Dạ Trạch nghe xong lời kể chỉ tiết, khí lạnh quấn quanh người sau khi xử lý ông Trịnh đã mất đi, giờ khắc này lại một lần nữa xuất hiện.

“Bắt ông ta về cho tôi” - Lời nói nhẹ tựa lông hồng lại làm cho đầu dây bên kia không ngừng run lên.


Thông qua một cái màn hình điện thoại, khoảng cách xa đến trăm dặm, nhưng lại có thể cảm nhận được âm khí tản ra muốn lấy mạng người.

Ra lệnh xong, hẳn liền cúp máy.

Thân hình chuyển động vài cái, không nhanh không chậm mà đi lên lầu.

Âu Dương Dạ Trạch dừng chân ở trước cánh cửa căn phòng lầu hai - nơi hắn biết rõ có một người con gái ở đó, không vội đi vào mà lấy trong người ra một điếu thuốc.

Đốt lên.

Khói thuốc tản ra tạo thành làn khói lượn lờ giống như xuất hiện một con rắn độc bay trên không trung.

.

||||| Truyện đề cử: Con Rể Chiến Thần |||||
Hắn đứng nhìn cánh cửa chăm chú hồi lâu rồi mới mở cửa bước vào.

Bên trong căn phòng của Lâm Nhã Tịnh tối đen.

Âu Dương Dạ Trạch bước đến vài bước.

Bóng dáng cô gái nhỏ ngồi co ro một góc ở dưới sàn dần hiện rõ trong tâm mắt hắn.

Cái đầu nhỏ của cô chôn sâu vào giữa hai cánh tay, mái tóc đen xõa ra, một bộ dạng nhếch nhác thảm thương như một con vật bị thương, muốn từ chối cả thế giới, ôm chặt lấy chính mình mà phòng bị cảnh giác..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.