Vật Cưng Của Cửu Gia

Chương 38: Nhưng Em Khóc Ở Nơi Tôi Không Thấy





Lâm Nhã Tịnh mang theo chút kinh ngạc mơ hồ mà ngẩng đầu nhìn hắn, như muốn nghiên cứu một chút bản thân có phải là nhận định lầm rồi hay không.

Nhưng khi cô nhìn qua, đúng lúc bắt gặp Âu Dương Dạ Trạch cũng đang giương mắt nhìn cô.

Đôi mắt hẹp dài điềm tĩnh không một chút gợn sóng, con ngươi sâu thẳm tựa như xuất hiện một hố đen vũ trụ, tối tăm huyền ảo như muốn cuốn cô vào trong tâm của vòng xoáy khổng lồ ấy, không tài nào dứt ra được.

Lâm Nhã Tịnh cảm thấy tim mình đập nhanh hơn, không gian bỗng dưng ngưng đọng.

Cô có chút sững sờ, đình chỉ mọi hoạt động.

Cho đến khi môi mỏng của ai mở ra một lần nữa, cô mới chợt hồi hồn.

“Nghe rõ không?”
Lâm Nhã Tịnh cảm thấy hơi thất thố, cúi đầu nhỏ giọng đáp: “Vâng”
Đọc truyện tại đây.
Như đã nhận được đáp án vừa lòng, Âu Dương Dạ Trạch mới đứng dậy.

Lâm Nhã Tịnh cũng đứng dậy theo, lúc này cô mới chợt phát hiện bọn họ đã ngồi trên mặt sàn lạnh tanh cả một đêm.


Là hắn luôn ở cùng cô cả một buổi tối sao?
Lâm Nhã Tịnh lén nhìn qua Âu Dương Dạ Trạch.

Thân hình của hắn bước đi vô cùng vững vàng, không có biểu hiện gì của sự mệt mỏi.

Nếu không phải quần áo trên một người sạch sẽ như hắn bị nhăn nhúm lại, cô cũng không tin người hôm qua, người mà cô gối đầu cả một đêm không nhúc nhích là hắn.

Lâm Nhã Tịnh lắc lắc đầu, cố tình phủ định loại cảm xúc đang nhen nhóm.

Cô bước vào nhà vệ sinh, rửa mặt.

Nhìn vào gương, cô thoáng chốc hết hồn.

Hai mắt cô sưng lên rất giống như bị ai đó đánh qua, trông có chút...xấu!
Cũng may rằng hôm qua cô đã đi bệnh viện, đã được bác sĩ tiêm thuốc qua, các vết nổi mẩn không còn thấy xuất hiện trên mặt nữa, cũng đã không còn ngứa nữa rồi.

Nếu không hai điều này mà kết hợp lại, không biết gương mặt cô còn có người nào dám nhìn hay không! Sau khi đã tắm rửa sạch sẽ, cô sợ Mạc quản gia sẽ lo lắng nên đã thử đắp khăn ướt lên mắt mình, sau một thời gian mắt dễ chịu hơn một chút nhưng nó vẫn sưng lên, nhìn thấy rất rõ ràng.

Cô có chút nhụt chí, lại đến bàn trang điểm, trét đại phấn lên mắt để che đi rồi mới xuống lầu.

Đi được giữa chừng, cô vô tình bắt gặp Âu Dương Dạ Trạch cũng đang đứng ở đó, cô lúng túng cúi đầu chào một tiếng.

Âu Dương Dạ Trạch chăm chú nhìn cô từ đầu đến chân, đôi lông mày nhíu lại thể hiện tâm tình cực không tốt: "Em muốn mặc như thế này ăn sáng?”
Lâm Nhã Tịnh nghi hoặc cúi đầu xem xét liên phát hiện bản thân vẫn chưa mặc đầy đủ quần áo trên người, cô chỉ mặc mỗi áo ngực và chiếc váy dài...cô ảo não đỏ mặt quay trở về phòng thay đô.

Một lúc sau, sau khi đã đảm bảo không có sai sót gì, Lâm Nhã Tịnh mới đi xuống bếp, nhìn thấy Mạc quản gia đang bận rộn thì cười nói: “Mạc quản gia, bác đang làm món gì thế ạ? Có cần con đến phụ giúp hay không?”
Mạc quản gia quay đầu nhìn thoáng qua Lâm Nhã Tịnh, trên tay xua xua: “Không cần đâu, làm cũng sắp xong rồi, cháu ngồi bên ngoài chờ chút, thức ăn sẽ lên ngay thôi”
“Trái cây này cũng phải rửa qua mà đúng không ạ? Để cháu rửa cho bác” - Lâm Nhã Tịnh nói rồi không đợi Mạc quan gia lên tiếng liền hành động.

Mạc quản gia cười cười, thường ngày ở chung, cô cũng là bướng bỉnh mà làm việc giúp bà như thế, bà nói sao cũng không chịu ra ngoài, bây giờ thấy Lâm Nhã Tịnh như vậy, bà cũng không cố chấp nói nhiều nữa, định quay sang nói chuyện phiếm mấy câu, đột nhiên nhìn thấy hành động của Lâm Nhã Tịnh, hết hồn la lớn: “Tịnh Tịnh! Đó là chảo đầu nóng!”
Lâm Nhã Tịnh nghe tiếng gọi cũng giật mình dừng động tác, cô đưa mắt nhìn xuống mới phát hiện ra mình đang định bỏ trái cây vào trong chảo dầu! Còn xém chút nữa xem đó là nước mà nhúng tay vào...!
Lâm Nhã Tịnh nhìn Mạc quan gia nở nụ cười gượng gạo: “Cháu chỉ đùa thôi haha”

Mà một tiếng của Mạc quản gia kia cũng bị Âu Dương Dạ Trạch nghe thấy.

Âu Dương Dạ Trạch nhíu lại đôi lông mày kiếm, nhìn bóng lưng của Lâm Nhã Tịnh: “Đi ra đây”
Lâm Nhã Tịnh nhìn qua Âu Dương Dạ Trạch một cái, mới bỏ xuống trái cây, ngoan ngoãn đi đến trước mặt hắn như một người hâu nho nhỏ chờ đợi lệnh của chủ nhân.

Âu Dương Dạ Trạch liếc sang chiếc ghế bên cạnh: “Ngồi xuống”
Lâm Nhã Tịnh trong vô thức làm theo như lời của hắn nói.

Khi cô đặt mông ngồi xuống rồi, một dòng ý nghĩ bất chợt hiện ra trong đầu.

Cô cảm thấy hắn đang xem cô giống như một con cún con mà ra lệnh....!
Hai người cứ ngồi xuống trầm mặc như thế không bao lâu Mạc quản gia đã mang hết tất cả đồ ăn lên bàn, sau đó cũng đã đi ra ngoài.

Lâm Nhã Tịnh nhìn thấy Âu Dương Dạ Trạch bắt đầu ăn, cô mới ăn.

“Không phải bị dị ứng sao?”
Lúc Lâm Nhã Tịnh đang ăn thì nghe thấy âm thanh từ người bên cạnh truyền đến, cô có chút khó hiểu: “Vâng? À Đúng vậy!”
Âu Dương Dạ Trạch không nói thêm chỉ nhìn chằm chằm vào đồ ăn trong chén của cô.

Lâm Nhã Tịnh mới hiếu kỳ nương theo tâm mắt của hắn nhìn xuống mới phát hiện ra không biết từ lúc nào bản thân đã gắp rất nhiều tôm...!
Lâm Nhã Tịnh lại gượng gạo sờ sờ lên tóc mình, cười cười: “Tôi nhất thời quên mất” “Thuốc dị ứng đâu?”
Lâm Nhã Tịnh nghiêng đầu suy nghĩ, hình như cô để ở đâu đó quên mất tiêu rồi: "Một chút nữa tôi đi tìm thử xem”
Âu Dương Dạ Trạch nheo mắt nhìn cô, chậm rãi buông đôi đũa xuống bàn, giọng nói tựa hồ mang theo chút lửa giận nhè nhẹ: “Lại đây”

Lâm Nhã Tịnh không hiểu sao nghe đến giọng nói này, trong lòng nổi lên một chút sợ hãi, cảm giác như là ma vương hắn thật sự đã trở về rồi.

Nhưng rõ ràng không phải hắn vẫn luôn là như vậy sao? Lâm Nhã Tịnh nghe lời đứng dậy, sau đó đến gần hắn, lắp bắp nói: “Làm...làm sao vậy?”
Cô cố gắng nghĩ nghĩ xem bản thân có làm gì không đúng hay không, rồi chợt nghĩ đến chuyện dị ứng, có lễ nào là hắn không tin cô?
Lâm Nhã Tịnh định mở miệng giải thích một chút, bất ngờ Âu Dương Dạ Trạch vươn tay ra, dùng sức một chút kéo cô ngồi vào trong lòng hắn.

“Cửu...Cửu gia?” - Lâm Nhã Tịnh mang theo bàng hoàng ngạc nhiên mà gọi Âu Dương Dạ Trạch.

Âu Dương Dạ Trạch dùng lực đạo không nhẹ nắm lấy cằm của cô, giọng nói ẩn chứa lệ khí mà nặng nề vang lên: “Em đang muốn trốn tránh điều gì?”
Lâm Nhã Tịnh thực sự không hiểu lời nói này, cô lắc läc đâu ngơ ngác mà thành thật trả lời: “Tôi...không hiểu ngài muốn nói cái gì”
Âu Dương Dạ Trạch giơ lên từng ngón tay thon dài sờ lên mặt cô, lại nhẹ nhàng chạm qua vết sưng lên nơi bọng mắt đã bị cô tỉ mỉ che giấu, âm thanh trầm thấp một lần nữa vang lên, nghe ra rất rõ ràng tâm tình thiếu kiên nhẫn: “Em rốt cuộc có để lời nói của tôi vào trong đầu hay không? Tôi đã nói rằng tôi rất ghét bộ dạng này của em”
Lâm Nhã Tịnh lại càng không hiểu, đầu óc cô có vấn đề sao? Tại sao lời nào hắn nói ra, cô đều cảm thấy lùng bùng lỗ tai thế này?
Cô nghi hoặc nhưng lại sợ làm hắn giận nên chỉ dám nói lí nhí trong miệng: “Nhưng tôi không có khóc mà” cũng không có đòi sống đòi chết nữa...!
“Nhưng em lại khóc ở nơi tôi không nhìn thấy”
Lâm Nhã Tịnh cứng người.

Cô thất đảm sửng sốt mở to mắt, không dám tin vào điều mình nghe thấy..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.