Vật Cưng Của Cửu Gia

Chương 77: Nghi ngờ





Tô Từ nghe vậy, cười mỉa mai một tiếng: "Cách thức liên lạc làm sao tôi biết được? Dù sao tôi cũng không ở chung một phe với cô mà.

Hơn nữa đừng tưởng tôi không biết, phần lớn thời gian ở chung với Trạch? Tôi luôn đi theo anh ấy, tại sao tôi lại không biết chuyện này chứ?"
Cái gì mà luôn đi theo? Lâm Nhã Tịnh vừa nói vừa tức giận xé xấp giấy trên bàn:” Dù sao các người vẫn chưa có đủ chứng cứ ép buộc tôi vô cái thân phận hư cấu này! Tất cả các thông tin ghi trong đây đều là giả.

Nếu như có thể, chỉ cần Dạ Trạch phái người đi điều tra một lần nữa...Không, ngay từ đầu, khi tôi đến bên cạnh Dạ Trạch, anh ấy đã từng điều tra qua tôi.

Chẳng lẽ anh ấy không thể điều tra được những thứ này hay sao? Tôi nghĩ có phải mọi người đã xem thường anh ấy quá rồi không?”
"Là giá? Cô nghi ngờ thế lực Âu Dương gia?" - Âu Dương phu nhân lấy tay chống đầu, thản nhiên mà nói, nhưng ánh mắt nhìn cô lại sắc bén như dao, lặng thầm lái trọng tâm câu chuyện sang một hướng khác.
"Không...Con không nghi ngờ thưa mẹ, tất cả những điều này, có khi người bên dưới dở trò..."
"Đủ rồi.

Cô đây là đang xem thường Âu Dương gia sao? Tất cả đều đã được ghi lại chỉ tiết ở đây, hiện tại cô ngang nhiên xé đi, không phải là muốn hủy hoại chứng cứ sao? Còn có tấm hình chụp giao dịch của các người.

Cô còn cố gắng biện giải cái gì?" - Âu Dương phu nhân mang theo vẻ giận dữ mà cắt ngang lời cô.
Đọc FULL bộ truyện.
"Mẹ...
"Ai là mẹ của cô?”
"Nếu như cô thấy nó vẫn chưa đủ bằng chứng.


Vậy được, tôi cho cô nghe cái này" - Nói rồi, Tô Từ nhấn một vài phím trên điện thoại, điện thoại lên phát lên một cuộc đối thoại giữa Tô Từ và...
Đường Thiên Y.
Trong đoạn ghi âm dài gần hai mươi phút đồng hồ.

Có thể nghe ra Tô Từ liên tục nói khích để moi thông tin.
Cuối cùng Tô Từ hỏi Đường Thiên Y: "Tại sao cô lại thân thiết với Lâm Nhã Tịnh như vậy.

Hai người gặp cũng không bao lâu.

Có phải đổi đối tượng rồi không? Định mồi chài thêm ai sao? Hay là hai người định chia sẻ dùng chung một chồng là Âu Dương Tư Phàm?"
"Là vì cô ấy và tôi cùng chung một tổ chức.

Cô đừng nói lung tung!”
Đầu óc Lâm Nhã Tịnh "bùm" một phát rối loạn thành một đoàn, trống rồng quay cuồng, không thể suy nghĩ gì thêm một điều nào.
Đường Thiên Y...Đường Thiên Y...
Tại sao cô ấy lại nói như vậy?!
Trùng hợp lúc này, Đường Thiên Y và Âu Dương Tư Phàm lại từ bên ngoài bước vào cửa.

Đường Thiên Y trên tay lại mang theo hai túi quà to nhỏ.
Đầu tiên bước vào, chính là thấy trên mặt Đường Thiên Y nở một nụ cười ngọt ngào như thường ngày: “Cháu xin chào Âu Dương lão gia, Âu Dương phu nhân ạ.

Hôm nay mạo muội đến thăm mọi người, có mang theo một chút quà mọn, mong mọi người đừng chê”
"Tốt lắm.

Vừa nhắc đến, đương sự liền có tại chỗ này, chỉ bằng trực tiếp đến hỏi, cho cô tâm phục khẩu phục" - Dứt lời, Tô Từ bước đến, đối diện với Đường Thiên Y, dáng người kiêu ngạo, khoanh tay trước ngực mà nói.
"Mọi việc chúng tôi đều đã biết cả rồi, cuộc đối thoại hôm qua, tôi cũng đã phát cho mọi người nghe.

Cô nói xem, vị Lâm tiểu thư đang có mặt tại chỗ này có phái là đồng nghiệp của cô hay không? Hay nói đúng hơn cũng là người mà tổ chức của cô cài vào Âu Dương gia?"
"Tôi..." - Đường Thiên Y nhìn qua Lâm Nhã Tịnh một cái, hai mắt bối rối dường như đang lưỡng lự khó xử.

Sau cùng như hạ quyết tâm nhìn Âu Dương phu nhân và Âu Dương lão gia lên tiếng: "Phải.

Nhưng con đã dứt ra tổ chức đó từ lâu rồi, còn cô ấy..."
Đường Thiên Y còn chưa nói hết câu đã bị Tô Từ cắt ngang: "Phải.

Chính miệng Đường Thiên Y vừa thừa nhận rồi.


Lâm Nhã Tịnh, cô còn muốn biện minh như thế nào đây?”
Lâm Nhã Tịnh không thể tin nhìn đến Đường Thiên Y đang đứng ở đó thái độ rụt rè né tránh.

Toàn bộ mạch suy nghĩ của cô đều bị cắt đứt, tâm tình hoảng loạn, cô không biết mình phải làm gì trong tình cảnh như thế này, cô không nghĩ ra được chỗ hở của câu chuyện hư cấu được dựng nên một cách tỉ mỉ của bọn họ.
"Lâm Nhã Tịnh, cô nghĩ bản thân mình diễn xuất tốt, chuẩn bị sẵn một quá khứ sạch sẽ, tốt đẹp thì chúng tôi không thể điều tra ra.

Cô nghĩ Âu Dương gia là con cừu con ngây thơ để cho cỏ dễ dàng lừa gạt qua mặt hay sao?
Thật đáng tiếc! Làm cho cô thất vọng rồi...Đến nước này rồi, Lâm Nhã Tịnh, cô nói thật đi, cô tiếp cận Dạ Trạch để làm gì? " - Tô Từ nhân cơ hội hiếm có này mà không ngừng bỏ đá xuống giếng.
Cô gần như ngay lập tức xoay người, như một bản năng, bàn tay nhỏ lạnh toát trắng bệch run run chạm đến tay anh.

Đôi mắt nai nhỏ ngước lên chăm chú nhìn nét mặt của anh, đôi mắt của anh.

Trong lòng tràn ngập hy vọng anh sẽ tin cô.
Nhưng...Âu Dương Dạ Trạch ngay cả một ánh nhìn cũng không cho cô, sườn mặt như tăng thêm một tầng băng sương.
Lồng ngực cô bỗng nhiên đau nhói.
" Dạ Trạch, những điều đó đều không phải, em không phải.

Là cô ấy nói dối, là bọn họ cùng nhau nói dõi.”
Tất cả bọn họ đều có thể nghi ngờ, đều có thể phán xét cô.

Nhưng...không phải là anh, không thể là anh!
Tô Từ cười khinh một cái, nhấn giọng: "Nói dối? Lâm Nhã Tịnh, tôi nói cho cô nghe, Tư Phàm và Dạ Trạch đều biết tôi và Đường Thiên Y mối quan hệ như nước với lửa.

Còn cô và cô ta lại thân thiết hòa thuận.

Cô ta tại sao lại nói dối để hãm hại cô? Để giúp tôi sao? Làm ơn đi, như vậy cũng có người tin hay sao?"

Âu Dương lão gia dường như không kiên nhẫn nghe Lâm Nhã Tịnh nói thêm, cầm gậy gö xuống sàn nhà hai cái.
Bên ngoài lập tức xuất hiện hai người đàn ông mặc đồ đen đi vào.
"Bắt ả nội gián này lại.

Theo như quy định mà làm”
" Dạ Trạch, em không phải là nội gián” - Lâm Nhã Tịnh bấu vào tay anh, giọng nói run rẩy mang theo sợ hãi đến tận đáy lòng.
Cô không biết quy định của bọn họ, cô không biết bọn họ sẽ làm gì cô, cũng không muốn biết.

Giờ khắc này, trong mắt cô chỉ hiện lên hình ảnh Âu Dương Dạ Trạch nhằm lại đôi mắt, như đóng lại mọi giác quan, không nghe thấy tiếng khẩn cầu anh tin cô.
Tô Từ nhíu mày, bước nhanh đến chỗ Lâm Nhã Tịnh, cầm tay Lâm Nhã Tịnh, gương mặt thì hướng đến Âu Dương Dạ Trạch mà thêm dầu vào lửa:
"Trạch, cỏ gái có tâm địa rắn rết này, anh không được mềm lòng, ngay từ ban đầu, cô ta chỉ muốn lợi dụng anh để chiếm đoạt tài sản, mục đích muốn đồn anh vào chỗ chết.

Cô ta không lương thiện đơn thuần như vẻ bề ngoài đâu"
"Em không phải! Bọn họ đều nói dối! Dạ Trạch..." - Giọng nói cô nghẹn ngào, không nhịn được hai má đều ướt đảm.
"Trạch! Anh muốn lịch sử lặp lại sao? Giống như Sương Nhụ, ngoại trừ em, tất cả cô gái đều tiếp cận anh vì có mục đích, bọn họ đều không phải thật lòng!
" Dạ Trạch..." - Lâm Nhã Tịnh cảm thấy lòng mình lạnh đi, chăm chăm nhìn Âu Dương Dạ Trạch, cất tiếng gọi tên anh một lần nữa.
Vẫn thấy Âu Dương Dạ Trạch không có hành động gì, Tô Từ đắc ý muốn kéo tay Lâm Nhã Tịnh đang níu kéo Âu Dương Dạ Trạch ra khỏi, đột nhiên cổ tay bị người nằm chặt.

Rắc mấy tiếng, từng khớp ngón tay bị lật ngược.
Tô Từ đau đớn la lên một tiếng, toàn thân đổ mồ hôi lạnh, ngã ngồi trên mặt sàn..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.