Vật Cưng Của Đế Vương

Chương 26: 26: Ngạo Nghễ Tựa Phượng Vũ




Mạch Tiểu Khê chân tay không thể cử động, muốn giãy ra nhưng lại hoàn toàn vô thức.

Đầu Heo cùng hai gã trai khác hí hửng bế xốc nàng lên vai, sau đó từ từ đưa tới cạnh quan tài.

A Chính chết khoảng độ đã bốn ngày, cái xác được mặc mộ hỷ phục đỏ chói, mặt mũi đánh phấn trắng toát nhưng cũng không thể che bớt đi những đốm đen đang lan dần trên mặt.

Hai mắt gã khép hờ, đôi môi chuyển sang màu tím đen, miệng khẽ há ra, mùi hôi thối cứ thế bay ra từ đó.

Mạch Tiểu Khê bị đưa tới gần quan tài mà hận không thể nôn ra một tràng, dạ dày càng lúc càng trở lên sôi sục, cuồn cuộn lên từng đợt, chỉ chực trào ra ở miệng nàng.

A Bưu dường như đã quá quen thuộc với thứ mùi này, phải, hắn ngay cả thịt người còn ăn được nữa huống chi mùi xác chết thối rữa.

Hắn đến cạnh xác A Chính, đưa bàn tay thô kệch, sần sùi của mình vuốt nhẹ lên hai má con trai, đoạn nghẹn ngào nói như đang tâm sự cùng con trai:
– A Chính con à, nay cha đem tân nương đến cho con đây.

Nào, con mở mắt ra nhìn xem…
Hắn vừa nói vừa lấy tay kéo khăn che mặt của Mạch Tiểu Khê xuống, sau đó đưa tay túm lấy tóc của nàng, ấn đầu nàng thấp xuống gần miệng quan tài để con hắn được nhìn cho rõ:
– Tân nương của con thật xinh đẹp đúng không nào? Từ giờ con có thể ngủ ngon rồi nhé!
Bị A Bưu cầm tóc ấn đầu xuống cạnh xác của A Chính, mùi hôi thối xộc thẳng vào mọi giác quan của Mạch Tiểu Khê khiến nàng chỉ biết kêu lên ú ớ, cố gắng giãy giụa nhưng vô ích.

Một lát nữa thôi chúng sẽ đem nhốt nàng vào trong quan tài cùng cỗ thi thể gớm ghiếc kia, đóng đinh và chôn chặt xuống tận vài tấc đất.

– Tộc trưởng, mọi thứ đã chuẩn bị xong xuôi, chỉ đợi ngài ra lệnh nữa là chúng ta hành động.


Mạch Tiểu Khê trông thấy một gã đàn ông râu trắng, trên mặt nếp nhăn xếp lại từng khúc, gã bận một bộ y phục đạo trưởng, một tay cầm con gà trống khi nãy, tay còn lại cầm con dao nhọn sắc.

A Bưu gật gù đắc ý, vội tiến tới gần gã đạo sĩ kia, sau đó sai người đem tới một chiếc bát con, hạ lệnh:
– Mọi việc ta xin nghe theo sắp xếp của đạo trưởng!
Đạo sĩ không nói một lời, một dao dứt khoát cắt đứt đầu con gà trống, máu tươi phun ra không ngừng.

Hắn lấy chiếc bát con mà người hầu đem tới để đựng máu gà.

Xong xuôi, gã đạo trưởng bèn cho đốt một tấm bùa màu vàng, nhắm mắt niệm chú mấy câu, Mạch Tiểu Khê nghe nhưng cũng không hiểu.

Nhưng qua quan sát và có nghe cha mẹ kể từ trước, trong tấy cả những đám minh hôn, gia đình nhà tân lang sẽ mời tới một vị đạo sĩ năng lực thâm sâu, dùng máu gà trống để đựng bùa đuổi ma, sau đó sẽ cho tân nương uống.

Vốn dĩ phải làm như thế bởi người xưa quan niệm rằng, tân nương bị chết oan sẽ hóa quỷ về trả thù cả dòng họ tân lang.

Chừng khoảng một lúc sau, gã đạo trưởng từ từ mở mắt, đem tro tàn của tấm bùa đổ vào trong bát máu gà tươi vừa cắt được, chậm rãi tiếng tới bên cạnh Mạch Tiểu Khê, hất tay ra hiệu cho đám người còn lại ép nàng uống.

Đầu Heo gỡ tấm vải bịt miệng của Mạch Tiểu Khê xuống, gầm gừ mắng:
– Ngoan ngoãn uống hết đi, chống cự ta giết!
Mạch Tiểu Khê nhìn thẳng vào mắt bọn chúng không chút sợ sệt, dáng điệu còn có vẻ thách thức, miệng cắn chặt không há ra dù chỉ một ít.

Gã đạo trưởng toan sai người bóp mũi nàng như mọi lần, nhưng chưa kịp cho nàng uống bát máu gà thì đã bị Mạch Tiểu Khê lắc mạnh đầu làm cả cái bát rơi xuống đất vỡ tan.

Gã nổi điên giơ chân đạp mạnh vào bụng nàng khiến nàng loạng choạng ngã lăn xuống dưới đất, A Bưu gằn giọng quát lớn:
– Con ả này thật không biết tốt xấu.

Đạo trưởng, hãy cứ tống cổ nó vào trong quan tài.

Ta không tin trên đời này có ma quỷ.

Mà bất cứ ma quỷ nào muốn giết A Bưu ta thì phải bước qua xác ta trước!
Gã đạo trưởng hậm hực đá thêm Mạch Tiểu Khê lần nữa.

Đoạn chỉ tay vào Mạch Tiểu Khê, hét lớn:
– Lôi ả bỏ vào trong quan tài! Sau đó dùng bốn mươi chín cây đinh tán mà ta đã yểm đóng thật chặt tất cả bốn phía xung quanh.

Đợi ta làm phép rồi mới được chôn xuống đất.

Đầu Heo cùng những gã còn lại lao tới kéo Mạch Tiểu Khê đứng dậy, sau đó lôi nàng lại gần quan tài, chuẩn bị nhấc nàng lên bỏ vào cùng xác chết thối rữa của A Chính.

A Bưu hí hửng đứng khoanh tay quan sát.

A Chính con trai ta, giờ con đã có vợ rồi, ta cũng mãn nguyện rồi!
….


Vút… vút… vút….

Bỗng một tràng cung tên sắc nhọn từ đâu lao vụt tới, cắm phập xuyên qua đầu gã Đầu Heo.

Hắn chưa kịp phản ứng lại đã lăn ra chết ngay lập tức, máu tuôn như xối, ngã vào trong quan tài.

Mạch Tiểu Khê theo đà ngã ngược trở lại đất.

Sự việc vừa rồi diễn ra quá nhanh khiến tất cả những kẻ đang có mặt ở đó đều sửng sốt, há hốc miệng kinh ngạc.

Lại thêm một loạt mũi tên nữa được bắn ra từ các phía trong căn phòng tang lễ, trực tiếp cắm vào cổ, vào lưng những kẻ còn lại.

Lúc này đây A Bưu mới bừng tỉnh, hắn lao ra hét lớn:
– Có kẻ đột nhập phá đám! Bắt hắn lại cho ta!
Đám thuộc hạ trong bộ tộc nghe lệnh đều đồng loạt cầm rìu, cầm đao lao tới, cảnh giác đứng bốn phía xung quanh, tạo thành một vòng tròn bảo vệ A Bưu cùng gã đạo trưởng.

Gã đạo trưởng ban nãy còn kiêu ngạo, hất hàm ngỗ ngược, nhưng đứng trước cảnh mũi tên lao ra chỉ trực đâm thẳng vào gã khiến gã run cầm cập, vội vàng chạy ra sau lưng A Bưu trốn.

A Bưu trừng mắt càng quát lớn hơn, hắn nghiến răng không ngửng chửi rủa:
– Tên khốn khiếp nhà ngươi từ đâu tới đây phá hỏng chuyện tốt của ta.

Mau lộ mặt ra đây cho ta!
Nhưng đáp lại những tiếng chửi rủa, mắng nhiếc của hắn chỉ là một sự im lặng đến đáng sợ.

Hắn quay lại nhìn về phía quan tài của A Chính, trông thấy xác chết thê thảm của Đầu Heo đang không ngừng rỏ máu, nằm đè lên xác con mình mà càng thêm phẫn nộ, nhổ ra một ngụm nước miếng, gằn giọng quát:
– Khốn khiếp.

Ngươi không chịu ra mặt, trốn chui trốn lủi như một con chó, ta khinh!
Mạch Tiểu Khê mệt mỏi ngồi dựa lưng vào bên cạnh quan tài, gương mặt đẹp tựa tranh vẽ khẽ quan sát mọi việc đang diễn ra tại đây.


Bất chợt, khóe mi nàng nở một nụ cười nhẹ nhàng:” Phương Bành Hạc, là huynh phải không?”.

Nàng không thể nói được nữa, chỉ có thể nghĩ thầm trong đầu.

Phương Bành Hạc, là huynh tới đây cứu ta ư?
A Bưu đang nổi cơn tam bành, tức giận không ngừng la hét chửi bới, nhác thấy Mạch Tiểu Khê đang dựa lưng ngồi cười thầm, hắn càng trở lên điên cuồng hơn.

Hắn lao nhanh tới bên cạnh Mạch Tiểu Khê, giơ rìu toan bổ một đường xuống người nàng.

Tuy nhiên, một rìu này của hắn ngay lập tức bị một mũi tên nữa lao ra cắm thẳng vào tay.

A Bưu đau đớn rú lên một tiếng, chiếc rìu sắc nhọn của hắn rơi bộp xuống dưới đất.

Mạch Tiểu Khê còn chưa kịp định thần lại thì đã bị một bàn tay cứng rắn kéo mạnh vào trong lòng, cả khuôn mặt của nàng bị đập vào trong khuôn ngực vạm vỡ của người đó, đôi tay hắn ôm nàng thật chặt, ghì sát vào cơ thể mình.

Gương mặt người ấy đẹp như nắng sớm, đôi mắt thâm trầm, lạnh lùng khó đoán kia đang nhẹ nhàng nhìn xuống nàng, làm cho trái tim Mạch Tiểu Khê bỗng chốc ấm áp lạ thường.

Tác phong mạnh mẽ, khí chất uy vũ như phượng hoàng cao cao tại thượng, sức bức người khủng khiếp bao trọn toàn bộ cơ thể Mạch Tiểu Khê vào bên trong.

Hai con người đẹp như tranh vẽ, nam tử ngạo nghễ ôm chặt thiếu nữ trong lòng, xoay một vòng mãn nhãn trước con mắt của bao kẻ tàn ác.

Phương Bành Hạc mắt vẫn không rời Mạch Tiểu Khê, đưa tay siết chặt eo nàng hơn, nhếch miệng cười lạnh:
– Nàng là thê tử của riêng Phương Bành Hạc ta, ta thách kẻ nào dám động tới?!!!.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.