Vật Cưng Của Đế Vương

Chương 70: Đau thương đến chết



Bình Nhi đem bình hoa mới cắm được đến các ti phủ để thay, bất chợt khi đi ngang qua một phòng tắm trong phủ, nàng chợt nghe thấy có tiếng rê,n rỉ vọng lại.  

Bản tính con người vốn dĩ rất hay tò mò. Nếu Bình Nhi làm ngơ mà thẳng bước đi tiếp thì chắc chắn tính mạng vẫn sẽ còn nguyên. Nhưng không, nàng chậm rãi bước từng bước lại gần cánh cửa nhà tắm, áp tai lên thành cửa mà nghe ngóng.  

Phía trong không ngừng có tiếng đàn bà ủy khuất, rê,n rỉ từng hồi, có cả tiếng th,ở dốc của đàn ông, khiến người nghe phải đỏ bừng mặt.  

A…  

Người đàn bà trong phòng kêu lên liên tục, cảm giác vô cùng sảng khoái và mãn nguyện, cả thân thể trầ,n trụi quấn chặt lên người đàn ông vạm vỡ đang không ngừng vào ra, sung sướng mà hét ầm lên trong hoan hỉ.  

- Nương nương, người cảm thấy thế nào? Có thỏa mãn không?  

Gã đàn ông cất giọng trầm đục hỏi, thân dưới vẫn lặp lại liên tục một động tác, đôi tay to lớn vẫn không quên v.uốt ve khắp mọi chỗ trên thân thể nõn nà của người đàn bà đang dạ.ng chân nằm bên dưới thân mình.  

Nương nương?!  

Trong đầu Bình Nhi nổ một tiếng. Nếu nàng đoán không nhầm thì chắc chắn một vị phi tần nào đó của hoàng thượng đang ngang nhiên dan díu với một gã đàn ông khác. Chuyện này mà để lộ ra, chắc chắn vị nương nương cùng gã tình nhân này sẽ bị xử trảm, chu di cửu tộc.  

Bình Nhi mặc dù trong lòng hết sức run rẩy, nhưng vẫn cố gắng đưa tay khoét một lỗ nhỏ trên cánh cửa, ghé mắt nhìn vào trong quan sát xem kẻ nào to gan dám làm chuyện tày trời này để qua mặt hoàng thượng.  

Nhưng ngay khi nhìn rõ mặt người đàn bà ấy, Bình Nhi sợ hãi vô cùng, biết ngay bản thân mình đã động phải một vị nương nương có quyền lực lớn trong hoàng cung, nếu còn không mau chóng chạy đi, e rằng tính mạng khó giữ.  

Nhưng Bình Nhi chưa kịp chạy thì bị tiếng mèo hoang kêu làm cho giật mình mà đánh rơi bình hoa đang ôm trên tay xuống dưới đất.  

Âm thanh vỡ tan của bình hoa khiến hai kẻ kia lập tức dừng mọi động tác, cùng đưa đôi mắt độc ác nhìn ra phía cửa.  

Bình Nhi vì quá sợ hãi mà mặc kệ tất cả, lao người bỏ chạy thật nhanh.  

Nhưng vị nương nương đó là ai, Bình Nhi vẫn chưa kịp nói với Tiến Hoàng Long. Do vậy để trả thù cho người mình yêu, Tiến Hoàng Long lên kế hoạch giế,t chết từng người một. Trước lúc giết họ, y sẽ hỏi một câu như sau: “Ngươi có giết Bình Nhi hay không? ”  

Nếu nạn nhân không chịu nhận, y sẽ thẳng tay gi,ết chết và bẻ ngón tay của họ để làm ký hiệu như trên thi thể của Phương Trinh và Mật Lan.  

Toàn bộ nguồn cơn của sự việc đã được làm rõ, hung thủ cũng đã chịu thừa nhận những tội ác của mình. Thế nhưng, xuyên suốt quá trình nghe Tiến Hoàng Long thuật lại sự việc, tất cả mọi người đều giữ thái độ yên lặng, tâm trạng hết sức phức tạp.  

Chung quy lại, Tiến Hoàng Long cũng vì yêu Bình Nhi đến mức điên điên dại dại, yêu say đắm tới nỗi tâm lý cũng trở nên biế,n thái theo.  

Tiến Hoàng Long vừa kể vừa khóc, miệng thì vẫn nở nụ cười chua xót. Giá như y cố gặng hỏi Bình Nhi xem ai là kẻ đã dan díu với gã đàn ông khác thì có phải y sẽ giế,t chết được ả rồi hay không.  

Để đến bây giờ, mục đích chính của y vẫn chưa thực hiện được thì đã bị bắt. Y đã bảo vệ không tốt cho người con gái mình yêu thương nhất và cả đứa con chưa thành hình của họ nữa.  

Mạch Tiểu Khê bất giác đưa tay đặt lên bụng mình, đứa nhỏ tội nghiệp này cũng chịu số phận thê lương không kém con của Bình Nhi. Cha nó còn không chịu nhận nó, dửng dưng trước cái chết của nó.  

Tàn nhẫn nhất vẫn là lòng dạ con người.  

La Hải Triều nắm chặt hai bàn tay, cố gắng kìm chế cảm xúc đau khổ của mình ngay lúc này.  

- Hoàng Long, hãy bỏ dao xuống, giơ tay chịu trói. Biết đâu hoàng thượng có thể mở cho đệ một con đường khác thì sao?  

Đáp lại lời khuyên chân thành của La Hải Triều, Tiến Hoàng Long chỉ lặng lẽ lắc đầu mà cười nhạt. Kể từ khi Bình Nhi chết, không đêm nào Tiến Hoàng Long không rấm rức nằm khóc. Đối với y, cái chết đau đớn của Bình Nhi cũng đã kết thúc toàn bộ cuộc đời dài đằng đẵng của chính bản thân y.  

Phương Hàn Lãnh cũng mở lời khuyên can Tiến Hoàng Long, nếu y chịu vứt dao xuống, thành tâm thú nhận mọi tội ác của mình, huynh ấy nhất định sẽ nói đỡ cho y. Suy cho cùng, y cũng chính là nạn nhân của chốn hoàng cung đầy rẫy mưu mô, toan tính này.  

Thế nhưng, Tiến Hoàng Long đều bỏ ngoài tai tất cả. Mặc cho những kẻ ngoài kia đang không ngừng nói nhảm gì đó, y cũng chẳng buồn để tâm đến nữa.  

Y chậm rãi đứng dậy, lảo đảo má bám vào vách tường, chậm rãi bước tới bên cạnh xác chết của Bình Nhi.  

Những giọt nước mắt cay đắng chảy tràn nơi khóe mắt của một người đàn ông bao năm chinh chiến ngoài chiến trường cùng La Hải Triều. Mạnh mẽ hay yếu đuối, cho tới giờ này y cũng cảm thấy khinh thường chính bản thân của mình nữa là.  

- Tiến Hoàng Long, nghe ta, đừng…  

La Hải Triều hét lên một tiếng thảm thiết. Những người có mặt ở đó cũng hết sức bàng hoàng, có người bật khóc nức nở.  

Tiến Hoàng Long một dao tự cứa đứt cuống họng của mình, máu tươi lập tức phun trào, đổ vật lên thi thể của Bình Nhi. Hai cỗ thi thể đau khổ như cùng hòa chung làm một.  

Đến cuối cùng, những con người yêu nhau chân thành rồi cũng đã được trở về với nhau.  

Đau thương cho đến tận lúc chết!  

…  

Vì Tiến Hoàng Long đã gây nên hai tội ác tày trời, do vậy thi thể bị xử phạt đem treo ngoài kinh thành làm gương cho người dân trong hai ngày.  

Những ngày sau đó, không khí trong hoàng cung lại trở về trạng thái yên bình như mọi ngày. Bởi vì chỉ còn hai ngày nữa sẽ diễn ra buổi lễ sinh thần của hoàng thái hậu nên mọi người cũng nhanh chóng quên đi.  

La Hải Triều từ sau cái chết của Tiến Hoàng Long thì xin nghỉ phép một buổi, đoạn đi uống rượu giải sầu suốt một ngày một đêm.  

Người huynh đệ thân thiết của huynh ấy đã chết, cảm giác như mất đi người thân vậy.  

Mạch Tiểu Khê muốn làm một điều gì đó cho La Hải Triều, nàng bèn ngỏ ý với Phương Hàn Lãnh:  

- Thiếp nghĩ ngày mai chúng ta nên đưa thi thể của Tiến Hoàng Long chôn cất cạnh thi thể của Bình Nhi. Dù sao thì, hai người họ cũng rất đáng thương.  

Phương Hàn Lãnh trầm ngâm một lúc, sau đó khẽ thở dài đáp:  

- Tiến Hoàng Long và Bình Nhi quả thật rất đáng thương, nhưng Phương Trinh và Mật Lan nương nương cũng tội nghiệp không kém. Họ vô duyên vô cớ bị lôi vào công cuộc trả thù tàn nhẫn của Tiến Hoàng Long, đón nhận một cái chết tức tưởi.  

Kẻ có tội lớn nhất trong toàn bộ sự việc này chính là ả phi tần trắc nết cùng gã tình nhân đốn mạt kia. Cho tới thời điểm hiện tại, hai kẻ tội đồ đó vẫn còn là một ẩn số, ngang nhiên nhởn nhơ ngoài kia.  

Mạch Tiểu Khê như chợt nhớ ra điều gì đó, bèn quay sang Phương Hàn Lãnh, nhẹ giọng hỏi:  

- Chàng đã biết Tiến Hoàng Long là hung thủ từ lâu rồi phải không?  

Khụ…  

Phương Hàn Lãnh khẽ cười, gật nhẹ đầu xác nhận.  

Phương Hàn Lãnh, Phương Bành Hạc cùng La Hải Triều đã biết chắc chắn Tiến Hoàng Long là hung thủ ngay sau cái đêm phát hiện ra xác chết của Mật Lan. Bởi Tiến Hoàng Long khi cắt đầu của Mật Lan đã phạm phải một sai lầm lớn. Y đã dùng chính thanh bảo kiếm mà Phương Bành Hạc trọng thưởng vào hai năm trước. Thanh bảo kiếm này được chế tác rất đặc biệt, nếu lưỡi kiến tiếp xúc với máu thì máu của nạn nhân sẽ hơi ngả sang màu đỏ hồng. Điểm độc đáo này Phương Bành Hạc chưa từng nói với Tiến Hoàng Long. Vậy nên y không hề hay biết.  

Trong lần trục vớt xác chết của Bình Nhi vừa rồi, Phương Bành Hạc và Phương Hàn Lãnh cùng nhau đóng kịch đòi hỏa thiêu xác của Bình Nhi. Tiến Hoàng Long nghe vậy nhất định sẽ lợi dụng đêm tối để tìm đến.  

Vì yêu nên sinh hận, vì yêu nên tự tay hủy hoại đi chính cuộc đời của mình!…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.