Vật Cưng Của Đế Vương

Chương 77: Ý đồ đê tiện của Phương Bành Hạc



Người ngoài nhìn vào đều không ngừng tấm tắc trước vẻ đẹp nghiêng nước nghiêng thành của Mạch Tiểu Khê. Trông nàng xinh đẹp rạng rỡ tựa như một bông hoa cẩm tú cầu rung rinh đọ sắc dưới ánh nắng mặt trời. Cảm giác trong lòng nàng lúc này vô cùng khác lạ. Lần đầu tiên nàng làm tân nương, lần đầu tiên nàng nắm tay một nam nhân xa lạ khác cùng nhau tiến vào trong lễ đường.  

Từ trên cao nhìn xuống, ánh mắt của Phương Bành Hạc chợt trở nên càng lúc càng thêm phức tạp. Thâm tâm hắn lúc này vui buồn đan xen, không biết đâu là hiện thực, đâu là điều hắn đã và đang thầm mong muốn.  

Hoàng đệ yêu quý của hắn cuối cùng cũng đã thành thân, tự mình xây dựng một tổ ấm hạnh phúc, nắm tay người con gái đã từng được hắn ôm ấp trong lòng, vui vẻ và bình an.  

Còn hắn thì sao? Khóe môi Phương Bành Hạc khẽ giật. Tẩm cung hơn trăm phi tần nhưng chưa một lần được hắn ngó tới. Từ sau khi hắn và Mạch Tiểu Khê trầm luân, dây dưa không dứt, cảm giác của hắn đối với những người con gái khác đều như đã chết lặng, hoàn toàn không hề có một chút cảm giác nào cả.  

Thật là kỳ lạ!  

Phương Hàn Lãnh càng bước đi bước nào thì lại càng cảm thấy trong lòng mình hồi hộp vô cùng. Đôi tay huynh ấy cành siết chặt lấy Mạch Tiểu Khê hơn, mặc dù biết sau ngày hôm nay hai người sẽ từ biệt nhau nhưng Phương Hàn Lãnh vẫn thầm hi vọng một chút nhỏ nhoi nào đó.  

– Tân lang, tân nương tới!  

Triệu công công vừa làm thái giám, vừa làm cả chủ hôn, ngân giọng nói to hết cỡ.  

Hoàng thái hậu mặc dù không ưa gì Mạch Tiểu Khê nhưng đứng trước bá quan văn võ lớn nhỏ trong triều đình, bà ta vẫn cần một chút thể diện của bậc mẫu nghi thiên hạ. Do vậy, hoàng thái hậu bày ra bộ mặt giả tạo, mỉm cười mà gật đầu mãn nguyện.  

Mạch Tiểu Khê và Phương Hàn Lãnh dưới sự hướng dẫn của Triệu công công nhẹ nhàng đứng sang hai bên, quay mặt đối diện lại với nhau chờ hành bái.  

Sau phần lễ bái thiên địa này, họ chính thức đã trở thành một đôi phu thê dưới con mắt ngưỡng mộ của bao người.  

Triệu công công bắt đầu hô to:  

– Nhất bái thiên địa!  

– Nhị bái cao đường!  

– Phu thê giao bái!  

Theo mỗi một tiếng hô, Phương Hàn Lãnh cùng Mạch Tiểu Khê lại dập đầu hành lễ tới đó. Ngay khi hai người họ quay lại, cùng nhau bái lễ phu thê, đột nhiên trái tim Phương Bành Hạc chợt đập thật mạnh một tiếng.  

Hắn còn ngây thơ không hiểu thứ cảm giác đáng ghét này được gọi là gì, chỉ cảm thấy trong lòng rất khó chịu, còn xen lẫn cả sự tức giận độc đoán, chỉ muốn ngay lập tức mà chiếm hữu người con gái trước mặt kia.  

Dưới tiếng hò reo, vỗ tay vui vẻ của tất cả bá quan đại thần, Mạch Tiểu Khê và Phương Hàn Lãnh đã chính thức trở thành một đôi phu thê.  

Ngồi trong Anh Bình phủ, đôi tay Mạch Tiểu Khê không ngừng đan chặt vào nhau, nhìn ra phía trước qua bức vải lụa màu đỏ. Phương Hàn Lãnh vẫn còn phải ở lại chính điện để nhận lời chúc tụng của mọi người, còn tân nương thì được đưa về tẩm cung chờ sẵn.  

Căn phòng tân hôn của hai người cũng được trang trí vô cùng đẹp đẽ và long trọng. Chỉ khác phòng cũ của nàng ở chỗ đó là căn phòng này còn được trang trí bằng những bức tranh thêu đính vàng, tỏa ánh sáng lấp lánh dưới ánh nến đỏ, trông vô cùng bắt mắt.  

Vì là ngày vui của mình nên Phương Hàn Lãnh uống rất nhiều rượu, hoàn toàn rơi vào trạng thái say mèm.  

Tuy nhiên Phương Hàn Lãnh vẫn nhận thức được bản thân còn phải trở về phòng tìm Mạch Tiểu Khê, do vậy đã nhanh chóng loạng choạng bước trở về tìm nàng.  

Mạch Tiểu Khê đang ngồi lặng lẽ trên giường chờ đợi phu quân, chợt thấy ngoài cửa có tiếng lạo xạo, vội vàng ngước mắt lên nhìn. Cánh cửa từ từ mở ra, nhưng người bước vào không phải Phương Hàn Lãnh mà là gương mặt đáng ghét, trăm ngàn lần nàng cũng không hề muốn nhìn thấy một lần nào nữa kia.  

Bóng dáng cao ngạo của Phương Bành Hạc chậm rãi tiến vào, ánh mắt sắc bén của hắn nhìn nàng chằm chằm, không một chút suy chuyển.  

– Ngươi, sao ngươi lại bước vào đây?  

Thâm tâm Mạch Tiểu Khê khẽ run lên. Mặc dù nàng và Phương Hàn Lãnh đã thành thân nhưng Phương Bành Hạc vẫn chưa chịu từ bỏ ý định hành hạ nàng. Liêm sỉ của hắn đã hoàn toàn vứt đi thật rồi.  

Trước câu hỏi của Mạch Tiểu Khê, Phương Bành Hạc chỉ nhếch mép cười, thâm ý đầy xấu xa:  

– Sao vậy, trở thành vương phi của An Bình vương là cô quên luôn người bạn cũ này hay sao?  

Nàng thừa hiểu ý cười trêu chọc, coi thường trong câu nói của hắn. Từ khi quen biết nhau tới giờ, chưa khi nào hắn nói với nàng được một câu nghiên túc cả, lúc nào cũng châm biếm, dè bỉu nàng.  

Mạch Tiểu Khê đưa mắt nhìn hắn qua lớp lụa đỏ, giọng nói hơi run run. Phương Hàn Lãnh sắp về tới nơi, nàng không muốn huynh ấy phải chứng kiến cảnh nàng và Phương Bành Hạc ở chung trong phòng. Mặc dù là thành thân vì mục đích, nhưng dẫu sao hiện tại nàng vẫn là nương tử của chàng.  

– Ngươi mau rời khỏi đây. Phu quân ta sắp về rồi, ta không muốn chàng hiểu lầm.  

Ha…  

Phương Bành Hạc đột ngột phá lên cười, giống như hắn đang nghe được câu chuyện phiếm nhảm nhí nào đó.  

– “Phu quân ta” ư? Ta không ngờ tình cảm của hai người lại thân thiết tới mức đó đấy!  

Vừa nói, hắn vừa đê tiện bước tới bên Mạch Tiểu Khê, nàng vì sợ hãi mà giật lùi vào sâu trong góc giường, đến khi lưng đã chạm phải bức tường cứng cáp.  

– Hừ, ngươi không đi thì đừng trách ta không nể mặt ngươi là hoàng thượng, ta sẽ kêu lên cho mọi người xem!  

Nhưng Phương Bành Hạc nào có nhã ý muốn dừng tay. Mạch Tiểu Khê càng chống đối hắn càng bộc lộ rõ tính liêm sỉ, đê tiện của mình hơn. Hắn đưa tay bóp thật chặt cổ của nàng, gằn giọng mà nói:  

– Cô nên nhớ, mặc dù cô đã trở thành vương phi của Hàn Lãnh, nhưng đối với ta cô vẫn chỉ là một thứ đồ chơi rẻ tiền. Ta thích tìm tới lúc nào thì ta đến, còn ta không thích thì ta sẽ lại đá văng cô ra. Cô hiểu chưa?  

Chát…  

Mạch Tiểu Khê không nhịn được mà đưa tay tát vào mặt hắn một cái thật mạnh. Tên khốn này chưa khi nào khiến nàng cảm thấy không ghét hắn cả. Sự đê tiện của hắn đã lên tới đỉnh điểm khi hắn ngang nhiên bước vào phòng tân hôn của em trai mình mà phách lối.  

– Cút ra ngoài!!!  

Giọng nói của Mạch Tiểu Khê gần như chỉ chực vỡ òa ngay lập tức. Lúc này đây nàng chỉ muốn Phương Hàn Lãnh về thật nhanh để giải thoát cho nàng khỏi bàn tay vô cảm của Phương Bành Hạc…  

– An Bình vương gia, nô tài kính chúc ngài trăm năm hạnh phúc, đầu bạc răng long!  

Phương Hàn Lãnh sắp sửa về tới nơi thì đột nhiên Triệu công công từ đâu bước ra chặn lại, trên tay còn cầm bình rượu Hoàng Liên Hoa nổi tiếng.  

Mặc dù Phương Hàn Lãnh men rượu đã ngấm nhưng vẫn nể người, bèn dừng lại tươi cười đón lấy ly rượu của Triệu công công, tu một hơi cạn sạch:  

– Triệu công công, đa tạ!  

Triệu công công cũng mỉm cười gật gù đáp lại, trong ánh mắt chợt lộ lên hàm ý phức tạp…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.