Đứng trước câu trả lời của Mạch Tiểu Khê, hai huynh đệ Phương Bành Hạc dường như đều nín thở mà chờ đợi.
Mạch Tiểu Khê nhìn thẳng về phía họ, quả quyết mà đáp:
– Ta sẽ…ở bên phu quân của ta!
Thực ra thì, câu trả lời này Phương Bành Hạc đã lường được trước nhưng hắn vẫn muốn chính miệng mở lời hỏi nàng một lần nữa. Hắn nở nụ cười chua chát, sau đó hất tung vạt áo lụa, quay gót đi thẳng ra ngoài.
Chỉ còn mình hai phu thê Phương Hàn Lãnh ở lại trong phòng, trân trối nhìn nhau mà ngụ ý hết sức phức tạp.
Một lúc sau, Phương Hàn Lãnh mỉm cười với nàng, dịu dàng nói:
– Dù nàng lựa chọn như thế nào ta cũng vẫn sẽ tôn trọng quyết định của nàng.
Hiện tại thời gian đã điểm canh hai.
Mạch Tiểu Khê cùng Phương Hàn Lãnh nằm trên giường, không ai ngủ ngon được. Nàng quay mặt vào trong góc tường, hơi thở đều đều làm như vờ ngủ nhưng thực ra trong đầu nàng lúc này hết sức lộn xộn, buồn bã.
Một lời nói ra khi trước, Mạch Tiểu Khê không hiểu vì sao trái tim mình đau đớn đến như thế. Nàng nhớ lại bóng lưng bước đi của Phương Bành Hạc, dường như có thể cảm thấy bên trong con người của hắn đang chứa chấp một điều hì đó rất cô độc và lạnh lẽo.
Phương Hàn Lãnh cũng không ngủ được, nằm lăn qua lăn lại trên giường, vui buồn lẫn lộn. Hai người cùng nằm trên một chiếc giường nhưng lại không giống như những đôi phu thê khác. Ngày mai bọn họ sẽ lại dâng hưu thư mà đường ai nấy đi, từ biệt nhau có chủ đích như thế.
Mạch Tiểu Khê xoay người lại, tình cờ va phải gương mặt tuấn tú của Phương Hàn Lãnh đang áp sát mình, thiếu chút nữa thôi là hai người họ đã có thể trao nhau một nụ hôn tình cờ.
Cơ thể của Phương Hàn Lãnh đột nhiên nóng bừng nhưng vẫn cố gắng để làm chủ cảm xúc của mình. Chàng khẽ hắng giọng, bật ngồi dậy mà lúng túng nói tiếp:
– Ta, ta…người ta ngấm tí rượu nên rất khó ngủ.
Hai má Mạch Tiểu Khê cũng đã sớm ửng hồng, bèn đáp:
– Thiếp đã nghĩ kỹ, nếu ngày mai chúng ta dâng hưu thư luôn thì ắt trong và ngoài cung sẽ gây điều tiếng cho chàng. Chúng ta mới thành thân chưa đầy một ngày mà đã dâng hưu, điều này không hay lắm.
– Không sao cả! Chỉ cần nàng sớm được tự do, những chuyện này đều không đáng để tâm.
Phương Hàn Lãnh dịu dàng nói.
Nhưng Mạch Tiểu Khê đã suy nghĩ rất kỹ. Mặc dù dâng hưu thư sớm cũng đồng nghĩa với việc nàng sẽ được tự do. Nhưng điều tiếng sẽ theo Phương Hàn Lãnh, mới cưới một hôm mà An Bình vương đã dâng hưu thư, nhất định lời đồn thổi ra bên ngoài sẽ cho rằng Phương Hàn Lãnh là một gã đàn ông tồi như bao kẻ khác.
Do vậy, dưới sự quả quyết của Mạch Tiểu Khê, hai người họ cùng nhau đi đến quyết định sau một tháng nữa sẽ dâng hưu thư.
Sáng sớm hôm sau, Mạch Tiểu Khê phải dậy để chuẩn bị cho buổi thăm sáng hoàng thái hậu. Nàng khoác lên mình bộ y phục hoàng gia, mái tóc dài được chải và cột lại gọn gàng, trông nàng vô cùng quý phái và xinh đẹp kiều diễm. Phương Hàn Lãnh cũng nở nụ cười rạng rỡ, gương mặt dưới ánh nắng vàng ươm càng trở nên rạng rỡ hơn bao giờ hết.
Hai người họ cùng sánh đôi bước tới phủ Từ Hi, quả là một đôi phu thê xứng tầm.
– Hi phi nương nương, người đang nhìn gì vậy?
Từ phía xa xa, Dật Hi cùng Tiểu Cửu đang đi dạo buổi sáng, chợt bắt gặp phu thê Phương Hàn Lãnh đang tíu tít truyện trò ở phía trước.
Nàng ta phóng tầm mắt của mình ra phía họ, thâm tâm mang chút lộn xộn oán hờn. Người con gái kia hà cớ gì mà cùng một lúc đều được cả hai người đàn ông quyền lực nhất đem lòng yêu thương đến như thế cơ chứ.
Dật Hi chợt nhớ lại khuôn mặt lạnh lùng nhưng pha chút đau khổ của Phương Bành Hạc trong đêm gọi nàng ta đến. Hắn đưa tay dịu dàng vuốt mái tóc mềm mại của nàng ta, nhưng miệng thì gọi “Mạch Tiểu Khê”.
Thật là nhục nhã!
Sau khi nhìn thấy bóng lưng của hai người phía trước đã khuất xa, Dật Hi thu lại vẻ mặt thâm trầm mà toan tính, cất giọng nói:
– Chuyện ta giao cho muội đã làm đến đâu rồi?
Tiểu Cửu vội vàng gật đầu, lễ phép mà trả lời:
– Nô tì đã làm theo đúng như những gì người căn dặn. Chỉ chờ nương nương ra chỉ thị nữa thôi ạ!
Dật Hi khẽ ừ một tiếng, đoạn xoay lưng cùng Tiểu Cửu nhanh chóng rời khỏi ngự hoa viên.
– An Bình vương gia cùng vương phi tới!
Người thái giám truyền tin trong phủ của hoàng thái hậu trông thấy phu thê Phương Hàn Lãnh tới thì gần cổ gào lên thật to.
Ở hoàng cung có phong tục, sau khi con cháu trong hoàng cung thành thân thì phu thê họ phải tới dâng trà cho mẫu hậu của mình vào buổi sáng trong suốt bảy ngày đầu. Nếu họ không thực hiện thì sẽ bị coi là thất kính với bề trên và sẽ bị tống cổ ra khỏi hoàng cung ngay lập tức.
Hoàng thái hậu ngồi ở ghế bành, thảnh thơi đưa tay đón lấy tách trà con trai dâng lên cho mình trước. Bà ta nhấp thử một ngụm, thấy vị trà Mạch Tiểu Khê pha tương đối ngon, không tệ như trong suy nghĩ của mình.
– Cảm ơn hoàng nhi!
Hoàng thái hậu ngọt ngào đáp lại.
Thế nhưng, nhìn đi nhìn lại, bà ta vẫn không thể nào ưa nổi người con dâu xinh đẹp kia. Thâm tâm hoàng thái hậu thầm nghĩ, bà ta phải sử dụng cách gì để có thể dạy dỗ được Mạch Tiểu Khê mới được. Ngộ nhỡ ả ta cậy có Phương Hàn Lãnh đứng sau chống lưng mà giở thói làm càn, kênh kiệu với bà ta cũng chưa biết chừng.
Đến lượt Mạch Tiểu Khê dâng trà, nàng lễ phép cẩn thận dùng hai tay nâng tách trà lên. Hoàng thái hậu ngồi trên vẫn bày ra bộ mặt hiền lành giả dối, gật đầu mà đưa tay đón lấy.
Thế nhưng ngay khi bàn tay của bà ta chạm vào tách trà, thừa lúc Mạch Tiểu Khê thu tay về bà ta cũng thu tay về luôn, khiến tách trà vì không có ai đỡ mà rơi xuống đất vỡ toang thành nhiều mảnh, nước trà chảy tràn lênh láng trên mặt đất.
Tiếng rơi vỡ tưởng chừng như vô ý này thực chất Mạch Tiểu Khê đã biết là sự cố ý của hoàng thái hậu. Bà ta muốn dạy dỗ nàng đây!
Nàng ngẩng cao đầu nhìn thẳng vào đôi mắt nham hiểm của bà ta, khuôn mặt lộ ý cười sâu xa…