Vật Cưng Của Đế Vương

Chương 83: Điều kiện của Dật Hi



Trước câu hỏi bất ngờ này của Phương Bành Hạc, Mạch Tiểu Khê hoàn toàn không biết nên trả lời thế nào cho đúng. Nếu như khi trước nàng có thể trả lời dứt khoát rằng “không”, thì bây giờ lại hoàn toàn trái ngược.  

Sự do dự này của Mạch Tiểu Khê khiến thâm tâm Phương Bành Hạc khẽ lộ ý cười. Yêu hay không yêu, đến ngay cả hắn cũng chưa biết nữa là.  

Mạch Tiểu Khê trở về phòng, Phương Hàn Lãnh vẫn chưa ngủ. Huynh ấy ngồi ở ghế, nhàn nhã mà uống trà. Nhác trông thấy Mạch Tiểu Khê, Phương Hàn Lãnh bèn nở nụ cười rạng rỡ:  

– Phu nhân đã về rồi sao?  

Hai người cùng nhau thưởng trà, trò chuyện vui vẻ, quên cả hiện tại đã quá canh mốt.  

Sáng sớm hôm sau, cả hoàng cung đều bị một phen dậy sóng.  

Ti Hoa hiện tại đã trở thành một ổ dịch lớn. Hàn Băng tối hôm qua còn khỏe mạnh thế mà hiện tại đã nằm bẹp trên giường như một con ếch chết, khắp người nổi đốm đỏ lở loét, bốc mủ vàng khè, hơi thở của Hàn Băng mỗi lúc một yếu đi trông thấy.  

Đám người Chân Chân đâu còn cảm giác tiếc thương như mọi khi nữa mà thay vào đó là sự sợ hãi tột cùng. Họ không thể ngờ dịch bệnh này lại lây lan nhanh đến như vậy.  

Toàn bộ Ti Hoa đều bị ngăn cách với các Ti phủ khác, không một ai dám bén mảng tới hay tiếp xúc với nô bộc trong Ti Hoa.  

Phương Bành Hạc lập tức ra chỉ thị, tất cả những người trong hoàng cung đều phải dùng một mảnh vải lụa để che chắn trước mặt, ngăn ngừa lây nhiễm qua tuyến nước bọt.  

Không khí ảm đạm, sợ hãi bao trùm toàn bộ hoàng cung Tịch Quốc.  

Hoàng thái hậu vừa ngồi trên tràng kỷ, vừa thỏa mãn mà tận hưởng cảm giác thoải mái khi được Dật Hi xoa bóp. Bà ta nheo nheo đôi mắt, mọi biến động ngoài kia đều không khiến bà ta để tâm. Hoàng cung càng nhiễu động bao nhiêu, hoàng thái hậu càng cảm thấy sung sướng bấy nhiêu. Nhất định sau những vụ việc này, uy thế của Phương Bành Hạc sẽ bị giảm sút trông thấy. Như vậy, mưu đồ của bà ta sẽ càng lúc càng tiến dần thêm một bước.  

– Dật Hi à, ngươi nghĩ sao về vụ việc của Hạ Bích phi?  

Mối quan hệ giữa hoàng thái hậu cùng Dật Hi đang càng ngày càng có bước phát triển tốt. Dật Hi không ngày nào là không tới thăm bà ta, còn đem theo thật nhiều dược phẩm quý hiếm khiến hoàng thái hậu thích mê.  

Dật Hi vừa đấm lưng cho hoàng thái hậu, vừa dịu dàng mà đáp:  

– Bẩm hoàng thái hậu, thần thiếp nghĩ rằng, tội vô lễ này của Hạ Bích phi nếu chu di tam tộc thì phải chăng là đã quá nghiêm khắc. Dù sao thì Hạ Bích phi cũng đã từng theo người nhiều năm, chúng ta cũng nên xem xét giảm nhẹ tội cho nàng ta.  

Hoàng thái hậu trầm ngâm không nói gì. Hạ Bích phi quả thực đã theo bà ta nhiều năm. Nhưng thái độ hỗn láo của nàng ta khiến hoàng thái hậu mất mặt trong ngày sinh thần của mình, bà ta không thể bỏ qua. Chẳng lẽ lại phải nuốt trôi cục tức này vào bụng hay sao?  

Dật Hi tuy nói đỡ lời cho Hạ Bích phi, nhưng trong bụng khẽ cười khẩy. Màn giương đông kích tây này của nàng ta, nếu không khiến Hạ Bích phi thân bại danh liệt thì Dật Hi sẵn sàng tự nguyện mà phế phi.  

Còn cả Mạch Tiểu Khê nữa, đây mới chính là đối thủ đáng gờm của nàng ta. Nhất định Dật Hi phải nghĩ cách tống cổ Mạch Tiểu Khê ra khỏi hoàng cung mới được.  

Hàn Băng chỉ sống thêm được vài canh giờ nữa, cuối cùng vì cơ thể không thể chống chọi được nữa nên thở hắt ra vài tiếng, sau đó cũng chết ngay lập tức.  

Chân Chân cùng những người thường xuyên tiếp xúc cùng vẫn không thể chấp nhận được sự thật. Chỉ trong vòng có mấy ngày ngắn ngủi, Ti Hoa liền mất đi hai người bạn đồng hành. Hơn nữa, những người còn lại trong Ti hiện tại chân tay đều đang nổi mẩn ngứa. Mặc dù rất ngứa, ngứa đến phát điên nhưng họ không dám gãi. Nếu càng cố chấp mà gãi, những vết mẩn đỏ này sẽ càng lan rộng hơn, diêm vương cũng sẽ gõ cửa sớm hơn.  

Tất cả những người ở trong Ti Hoa đều đã bị chuyển tới sống tại một khu riêng biệt, ngày ngày sẽ có người của cấm vệ quân đem thức ăn đến cho. Không một ai dám bén mảng tới gần bọn họ, dù chỉ là một mét.  

Phương Bành Hạc cùng Mạch Tiểu Khê lại ngồi cùng với nhau để tìm ra phương án chữa bệnh tốt nhất.  

Mạch Tiểu Khê sau vài canh giờ suy nghĩ, cuối cùng nàng liều đưa ra ý kiến của mình:  

– Tạm thời chúng ta hãy thử thay máu dẫn của trinh nữ bằng một loại dược liệc có sức chống độc ngang bằng với máu.  

Ý kiến này của nàng Phương Bành Hạc cũng đã từng nghĩ tới. Thế nhưng những loại được liệu trị độc khuẩn lại không có tác dụng nổi trội nhất để mà đủ sức chống lại.  

Phương Bành Hạc hừ lạnh, đôi lông mày chim ưng khẽ nhếch lên, trầm giọng nói:  

– Nếu chúng ta thay máu trinh nữ bằng tử đằng, ắt sẽ có khả năng tạm thời ngăn độc khuẩn phát tác mạnh. Tuy nhiên, khi làm vậy thì nguyên liệu Bạch Thảo cần phải tăng số lượng lên gấp ba lần. Lấy đâu ra nhiều Bạch Thảo như thế để thêm vào chứ?  

– Tây Tạng!  

Mạch Tiểu Khê thở dài nói. Bạch Thảo là một loại dược liệu quý hiếm bậc nhất trong tất cả các loại dược liệu, duy nhất chỉ sinh sôi nảy nở ở Tây Tạng. Vừa hay, Dật Hi cũng là công chúa Tây Tạng, hiện tại có thể nhờ Dật Hi nói giúp cùng vua cha A Man Khan.  

Phương Bành Hạc từ trước tới nay đều chưa một lần nhìn kỹ Dật Hi, cũng chẳng có hứng thú với vị công chúa Tây Tạng này. Nhưng ngẫm lại vì dân con là trên hết, nên hắn quyết định sẽ đến Hi phủ một chuyến.  

– Hoàng thượng giá đáo!  

Nghe lệnh truyền chỉ của Triệu công công, Dật Hi bèn nở nụ cười mãn nguyện, đứng dậy chỉnh lại trang phục rồi vội vã bước ra nghênh đón.  

– Thần thiếp tham kiến bệ hạ!  

– Nô tì tham kiến bệ hạ!  

Dật Hi và Tiểu Cửu cùng nhau dập đầu hành lễ. Lần đầu tiên sau hơn tháng nhập cung, cuối cùng Dật Hi cũng đã thực hiện được ý nguyện của mình. Hoàng thượng đã đích thân tự tìm đến nàng ta.  

Phương Bành Hạc hờ hững gật đầu, đoạn ngồi xuống chiếc bàn gỗ trang nhã được đặt ngay ngắn ở trong phòng của Dật Hi.  

Tiểu Cửu cung kính dâng trà lên cho hắn, hắn nhàn nhã nhấp một ngụm.  

Nhìn tác phong uy lãnh, băng lạnh của Phương Bành Hạc, thâm tâm Dật Hi không khỏi rung động. Người đàn ông trước mặt này quả thật vô cùng hoàn mỹ, hoàn mỹ đến mức Dật Hi không tin đây là hiện thực.  

– Hi phi?!  

Phương Bành Hạc bất ngờ cất giọng gọi. Ngữ khí của hắn không nhanh không chậm, có thể dễ dàng nhận ra sự lãnh khốc uy quyền trong con người hắn.  

Dật Hi nghe tiếng gọi mà cơ thể khẽ run rẩy. Cảm giác hồi hộp đang dần xâm chiếm lấy toàn bộ cơ thể nàng ta.  

– Hoàng thượng cho gọi thần thiếp!  

– Thời gian gần đây, nàng cũng đã biết trong hoàng cung xảy ra dịch bệnh Đầu Đốm. Muốn chữa được loại bệnh này, chúng ta cần một nguồn nguyên liệu quý hiếm xuất xứ từ Tây Tạng.  

Nghe Phương Bành Hạc nói, Dật Hi khẽ mỉm cười gật đầu, dịu dàng nâng tách trà lên uống một ngụm. Dật Hi cũng đã đoán ra được mục đích đến đây của Phương Bành Hạc. Vì vậy nàng ta tiếp lời ngay:  

– Hoàng thượng muốn thần thiếp xin thỉnh với phụ hoàng để nhập về Tịch Quốc Bạch Thảo, có đúng vậy không?  

Phương Bành Hạc gật đầu xác nhận. Người phụ nữ này rất thông minh.  

Khóe miệng Dật Hi khẽ cong lên, đoạn trầm giọng nói:  

– Hoàng thượng, người cũng đã biết đối với Tây Tạng, Bạch Thảo rất quý. Chúng thần yêu và chăm sóc loại dược liệu này như chăm sóc con của mình. Hai năm Bạch Thảo mới nở hoa một lần, bởi vậy rất hiếm.  

Ngừng một lát, Dật Hi bèn nói tiếp:  

– Nếu thần thiếp thưa với phụ hoàng, nhất định người sẽ đồng ý. Thế nhưng…  

Nói đến đây, ánh mắt của Dật Hi chợt trở nên phức tạp. Phương Bành Hạc cũng đã nhận ra hàm ý trong lời nói của Dật Hi.  

Hắn buông tách trà xuống, vắt chân lên nhau, nhếch miệng nói:  

– Nói đi, nàng cần điều kiện gì?!…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.