Vật Cưng Của Đế Vương

Chương 89: Quyền hạn tuyệt đối



Giờ lành cuối cùng cũng tới!  

Phương Bành Hạc khoác trên mình chiếc áo long bào thêu rồng màu vàng vô cùng quyền uy và lãnh khốc, cả người hắn đều toát lên khí chất phong vũ ngút trời. Hắn đứng trên đài cao, nhìn xuống theo bóng hình Dật Hi đang chậm rãi từ phía xa bước tới. Trên người nàng ta cũng mặc bộ y phục dành cho hoàng hậu màu vàng, bên trên cũng thêu hình rồng, nhưng lại mềm mại và thanh thoát hơn rất nhiều.  

Mọi người cùng nhau nhìn chằm chằm về phía Dật Hi không rời mắt. Dân chúng phía dưới thì xô đẩy, chen lấn nhau. Ai cũng giành xem nhan sắc của vị hoàng hậu Tịch Quốc đầu tiên lọt vào mắt xanh của bệ hạ là người như thế nào, có nhan sắc ra sao.  

– Ồ, vị hoàng hậu này rất xinh đẹp đấy!  

Một người đàn ông ghé sát tai mấy người bên cạnh mà thủ thỉ.  

– Chứ còn gì nưa!  

Thêm một người khác nói chen vào theo.  

– Trông hoàng hậu cũng xinh đẹp nhỉ. Gương mặt thanh thuần mà trong sáng quá!  

…  

Những lời khen ngợi không ngớt này đều lọt vào tai Dật Hi, được thể nàng ta lại càng sung sướng và tự hào hơn về bản thân, ra sức mỉm cười bước từng bước chậm rãi về phía trước.  

Đến gần tới nơi, đối diện trực tiếp với gương mặt anh tuấn của Phương Bành Hạc, Dật Hi nhẹ nhàng đưa bàn tay ra phía trước. Trong lòng Dật Hi chợt cảm thấy mỗi lúc một hồi hộp hơn, mong chờ hơn.  

Phương Bành Hạc vẫn không biểu lộ chút ý cười nào, lạnh nhạt đưa tay nắm hờ bàn tay của Dật Hi, đoạn dắt nàng ta bước lên trên đài cao.  

Mạch Tiểu Khê cùng Phương Hàn Lãnh đứng ở phía bên dưới, ngước lên nhìn hai người trước mắt đang cùng nhau tiến hành nghi lễ phong phi, thâm tâm nàng khẽ động. Ngay cả đến chính bản thân nàng cũng không biết mình đang mong chờ điều gì nữa. Một cảm giác mất mát chợt len lỏi khắp trong từng mạch máu của Mạch Tiểu Khê.  

– Vương phi, nàng đang suy nghĩ chuyện gì sao?  

Phương Hàn Lãnh bất ngờ cất giọng hỏi, tận sâu trong ánh mắt huynh ấy biểu lộ nét buồn man mác.  

Mạch Tiểu Khê vì giọng nói của Phương Hàn Lãnh đánh thức nên nhanh chóng lấy lại tinh thần ban đầu, mỉm cười nhẹ nhàng:  

– Thiếp không sao. Thiếp chỉ đang nghĩ hai người họ quả thật xứng đôi vừa lứa.  

Phương Hàn Lãnh thừa hiểu đây không phải là những gì Mạch Tiểu Khê đang nghĩ. Do vậy huynh ấy chỉ khẽ nở nụ cười buồn bã, tiếp tục cùng mọi người chúc phúc cho hoàng thượng và hoàng hậu.  

Phương Bành Hạc nhận lấy chiếc mũ phượng dành riêng cho hoàng hậu Tịch Quốc, được đặt làm từ vàng ròng và đính ngọc bội quý giá nhất. Dật Hi hơi cúi thấp người xuống, được tận tay hoàng đế đội mũ phượng, chính thức sắc phong lên ngôi hoàng hậu.  

– Ta, hoàng đế của Tịch Quốc, nay chiếu cáo khắp bàn dân thiên hạ: Hi phi nương nương tính tình đôn hậu, có lòng thương người sâu sắc, thông minh, am hiểu lễ nghĩa, rất xứng đáng làm mẫu nghi thiên hạ. Vì vậy, ngày hôm nay, chính thức phong Hi phi nương nương nên làm hoàng hậu Tịch Quốc!  

Sau lời chiếu cáo của Phương Bành Hạc, tất cả đều vỗ tay rầm rầm, cùng nhau gửi lời chúc tụng cho Phương Bành Hạc cùng Tịch Quốc.  

Giờ phút này, Dật Hi chỉ muốn hét lên thật to. Cuối cùng, quân cờ này của nàng ta đã thành công mỹ mãn. Không chỉ một bước giải quyết nhanh gọn Hạ Bích phi mà còn leo lên được ngôi vị hoàng hậu. Từ giờ trở đi, toàn bộ quyền hành trong hậu cung được giao lại cho Dật Hi.  

Nghĩ đến đây, nàng ta nở nụ cười sung sướng đến cực điểm. Dật Hi à Dật Hi, cuối cùng ngươi cũng đã thành công!  

Trời đã bắt đầu tối dần, màn đêm cô tịch lại tiếp tục bao trùm lên toàn bộ hoàng cung. Tại tẩm cung dành riêng cho hoàng hậu, Dật Hi trên người vẫn mặc bộ y phục lúc được sắc phong, đầu trùm một tấm vải lụa đỏ, ngồi yên lặng trên giường.  

Ánh mắt mong chờ của nàng ta vẫn không ngừng dời khỏi cánh cửa phòng, hồi hộp chờ đợi Phương Bành Hạc tới để viên phòng. Thế nhưng, cũng đã hơn ba canh giờ trôi qua, một cái bóng của Phương Bành Hạc cũng không hề thấy. Dật Hi càng lúc càng thêm suốt ruột, tức giận kéo phăng chiếc khăn lụa xuống, nhẹ nhàng bước ra gần phía cửa hé mắt mà nhìn ra bên ngoài.  

Bất chợt từ phía xa xa, Dật Hi trông thấy có hai bóng người đang đứng nói chuyện gì đó với nhau. Nhìn kỹ lại, hóa ra đó là Mạch Tiểu Khê cùng Phương Bành Hạc. Nhìn gương mặt của hai người họ trông vô cùng căng thẳng.  

Mạch Tiểu Khê toan quay trở về phòng mình thì bị Phương Bành Hạc hung hăng chặn lại. Trên người hắn vẫn còn mặc long bào, còn chưa buồn thay ra.  

– Ngươi làm trò gì vậy?  

Mạch Tiểu Khê tức giận hỏi, cơ thể không quên lùi lại phía sau một bước hòng đề phòng hắn.  

Trước câu hỏi chất vấn của nàng, Phương Bành Hực vẫn làm như không có chuyện gì xảy ra cả. Hắn nheo nheo đôi mắt, trầm giọng nói:  

– Vương phi, ta muốn hỏi cô một chuyện!  

Ồ…  

Mạch Tiểu Khê khoanh tay trước ngực, lạnh nhạt đáp:  

– Giữa ta và ngươi không có chuyện gì để nói cả. Ngươi mau vào tẩm cung viên phòng đi, hoàng hậu đang chờ ngươi đó.  

Nghe nàng nói, khóe môi Phương Bành Hạc lại cong lên, thừa lúc nàng không chú ý, hắn bèn đưa tay chộp lấy đôi tay nhỏ bé của nàng, kéo thật mạnh vào phía trong lòng mình.  

Mạch Tiểu Khê vội vàng đẩy hắn ra. Nếu nhỡ có ai trông thấy được thì nàng sẽ không biết chui đầu vào đâu mất.  

Xung quanh vắng lặng đến não nề, thỉnh thoảng chỉ có một vài nô tì hoặc thái giám lướt nhanh qua. Phương Bành Hạc trên người đã có chút hơi men, trong đầu lại không ngừng nhớ tới Mạch Tiểu Khê bèn lập tức mặc lệ vô liêm sỉ mà tới tìm nàng.  

Mạch Tiểu Khê trừng mắt nhìn lại hắn, đoạn cố gắng giật tay mình ra khỏi tay hắn nhưng đều vô ích.  

– Phương Bành Hạc, ngươi lấy tư cách gì để mà ép buộc ta như thế?  

Nàng gắt lên hỏi hắn.  

Phương Bành Hạc chỉ cười khẩy, trầm giọng đáp:  

– Vì ta là hoàng đế. Mọi quyền hạn tuyệt đối, đều nằm trong bàn tay của ta!…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.