Vật Cưng Của Đế Vương

Chương 95: Bắt cóc vương phi



Mạch Tiểu Khê chậm rãi ngồi xuống bên cạnh Phương Hàn Lãnh, đưa mắt nhìn ra phía xa xăm, nhẹ nhàng cất giọng hỏi:  

– Chàng gọi thiếp tới đây là vì chuyện hưu thư hay sao?  

Phương Hàn Lãnh khẽ mỉm cười, lắc đầu nói:  

– Chỉ là thấy cảnh đẹp, trong lòng tức khắc muốn cùng nàng thưởng thức!  

Tuy ngoài miệng nói vậy, nhưng thâm tâm Phương Hàn Lãnh vẫn mong muốn có một điều gì đó bất ngờ xảy ra, hòng kéo dài thêm khoảng thời gian làm phu thê với Mạch Tiểu Khê dù chỉ một chút thôi cũng được. Một tháng này, quả thật quá ngắn ngủi!  

Họ cứ thế ngồi bên cạnh nhau, sau đó lặng lẽ mà suy nghĩ hết thảy mọi cơ sự trên đời.  

…  

– Sau khi dâng hưu thư, ta sẽ lấy cớ đưa nàng ra khỏi cung!  

Phương Hàn Lãnh trầm giọng nói.  

Lẽ dĩ nhiên, Mạch Tiểu Khê cũng gật đầu đầu ý. Nhưng nàng bỗng nghĩ ra một chuyện, bèn lo lắng đáp:  

– Phương Bành Hạc quỷ kế đa đoan. Thiếp chỉ e sau khi chúng ta dâng hưu thư, hắn bèn lật mặt không cho thiếp xuất cung nữa!  

Nghe nàng nói, Phương Hàn Lãnh cũng nhận ra điều nàng suy nghĩ cũng rất có lý. Sau một hồi suy nghĩ, huynh ấy quyết định ngay lập tức sẽ cho người đưa nàng rời khỏi hoàng cung rồi mới dâng hưu thư.  

Nghĩ là làm, Phương Hàn Lãnh bèn cho gọi thuộc hạ thân tín nhất của mình là Bắc Đẩu, tức tốc đưa Mạch Tiểu Khê xuất cung. Trước khi đi, Mạch Tiểu Khê nhìn Phương Hàn Lãnh bằng ánh mắt lưu luyến.  

– Hàn Lãnh, cảm ơn chàng vì những điều chàng đã làm cho thiếp.  

Mạch Tiểu Khê cùng Bắc Đẩu đi rồi, Phương Hàn Lãnh còn nhìn theo mãi cho tới khi bóng xe ngựa khuất sau cổng thành. Người con gái huynh ấy yêu nhất cuối cùng cũng đã được tự do. Dù muốn hay không, đây cũng chính là cuộc sống tự do mà nàng mong ước, Phương Hàn Lãnh cũng không thể níu kéo được.  

Làn đầu tiên trong hai mươi bảy năm cuộc đời, kể từ lúc Phương Hàn Lãnh biết cảm nhận mùi vị nhân gian thì Mạch Tiểu Khê có lẽ là người đầu tiên khiến huynh ấy cảm thấy cay sống mũi đến như thế.  

Phương Hàn Lãnh cúi đầu cười chua chát. Tiểu Khê, chúc nàng may mắn!  

Cộc…cộc…  

– Vào đi!  

Phương Bành Hạc đang ngồi trên tràng kỷ đọc sách, nghe tiếng Phương Hàn Lãnh bước vào, hắn khẽ nhướng mày nhìn lên.  

– Hoàng đệ hôm nay tới đây tìm ta chắc hẳn là có chuyện rất quan trọng nhỉ?  

Phương Hàn Lãnh khẽ cúi người, đoạn mỉm cười lên tiếng:  

– Lần này đệ tới là để dâng hưu thư!  

Hưu thư?  

Phương Bành Hạc thoáng chút ngạc nhiên, nhưng rồi cũng nhanh chóng lấy lại trạng thái trầm ổn, lạnh lùng như mọi khi.  

– Hoàng đệ muốn dâng hưu thư?  

Hắn nghiêng nghiêng đầu hỏi lại. Hoàng đệ yêu quý của hắn cùng Mạch Tiểu Khê mới cưới được tròn một tháng, vậy mà giờ đã nhanh chóng quyết định mỗi người một ngả.  

Hắn đặt quyển sách xuống, ngồi thẳng lưng lên, sau đó nhếch miệng nói:  

– Được. Nếu đệ và Mạch vương phi đã suy nghĩ kĩ, ta sẽ đồng ý ân chuẩn.  

Bức hưu thư màu vàng được dâng lên Phương Bành Hạc, từ giờ trở đi, hai người họ sẽ chính thức chấm dứt mối quan hệ phu thê.  

Mạch Tiểu Khê ngồi trong xe ngựa, nghe từng tiếng chân ngựa phi nhanh trên đường, thứ âm thanh nhộn nhịp mà thanh thuần này nàng đã từng nhung nhớ suốt bao tháng qua. Bắc Đẩu vừa điều khiến xe ngựa, vừa đảo mắt nhìn sang bốn phía xung quanh, nhất thời cảm thấy không có điều gì bất thường cả.  

Xe ngựa lăn bánh về phía thủ phụ nhà họ Vương, càng đến gần hơn, Mạch Tiểu Khê càng cảm thấy hồi hộp. Không biết Vương Sùng Ngân và Mạch Cường Chân sẽ vui như thế nào đây!  

Thế nhưng, họ đều không ngờ một sự việc không mong muốn xảy ra.  

Ngay khi xe ngựa vừa quẹo vào một khúc ngõ, chợt từ phía xa, một nhóm người mặc áo đen lao vụt ra, chặn đường Bắc Đẩu lại.  

Bắc Đẩu vì bị bất ngờ nên vội ghìm chương xe ngựa, nhưng vì đang di chuyển với tốc độ cao nên xe ngựa lập tức lộn nhào một vòng, cả người lẫn ngựa ngã lăn xuống đất vài vòng.  

– Vương phi, người có sao không?  

Bắc Đẩu vừa ho mấy tiếng, vừa tuốt gươm lao tới bên cạnh xe ngựa, dìu Mạch Tiểu Khê bước ra. Đầu nàng bị đập vào thành xe đau điếng, cảm giác như các mạch máu trong cơ thể đều bị vỡ ra ngoài.  

– Các ngươi là ai?  

Bắc Đẩu cầm gươm đứng lên phía trước, che chắn cho Mạch Tiểu Khê. Mạch Tiểu Khê đưa mắt quan sát những kẻ trước mặt, chợt cảm thấy dường như đã gặp bọn chúng ở đâu rồi vậy.  

– Chúng ta chỉ muốn mượn Mạch vương phi đi theo một chuyến!  

Kẻ đứng đầu hếch mặt, thản nhiên nói.  

Bắc Đẩu luôn trong tư thế sẵn sàng liều chết với chúng một phen, trừng mắt quát lớn:  

– Đừng hòng đem vương phi của chúng ta đi. Muốn đem người đi, hãy bước qua xác ta trước.  

Kẻ kia bất chợt phá lên cười lớn, sau đó phẩy tay ra hiệu. Tức khắc khoảng chừng năm mươi thuộc hạ của hắn đang ẩn nấp trên nóc nhà đều giương cung tên, nhằm hướng hai người chuẩn bị bắn.  

Với tình hình này, nếu hai người vẫn cố chấp quyết sống chết đến cùng, ắt sẽ thua thảm hại dưới tay bọn chúng.  

Mạch Tiểu Khê không muốn Bắc Đẩu vì mình mà mất mạng, nàng bèn mặc kệ lời khuyên can của Bắc Đẩu, quả quyết nói lớn:  

– Nếu các ngươi đã muốn, ta sẽ đi theo các ngươi. Nhưng với một điều kiện, đó là phải thả huynh ấy ra.  

Hắn nghe nàng nói bèn nhướn mày ra điều suy nghĩ. Mãi một lúc sau, hắn nhẹ nhàng gật đầu, đoạn yêu cầu Mạch Tiểu Khê bước về phía mình.  

Bắc Đẩu không ngừng lên tiếng ngăn cản Mạch Tiểu Khê. Nhưng ý nàng đã quyết, không ai có thể thay đổi được.   

Trước lúc Mạch Tiểu Khê cùng đám người áo đen rời đi, hắn còn dặn dò Bắc Đẩu một câu:  

– Phiền ngươi hãy về bẩm báo với hoàng thượng: trong vòng ba ngày hãy đem Đoạn Tiêu Hồn giao nộp. Một mình hắn tới Sơn Thạch Bàn. Nhớ, nhất định chỉ một mình hắn!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.