Vật Cưng Của Đế Vương

Chương 97: Say rượu làm loạn



Người trong Sơn Thạch Bàn cũng không đối xử quá tệ với Mạch Tiểu Khê. Mạn Đà Thanh sai người đưa nàng tới một căn phòng nhỏ, mặc dù không sạch sẽ, thoáng mát như trong An Bình phủ nhưng cũng đủ để nàng cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều.  

Đêm tối, họ sẽ cử một thuộc hạ đem thức ăn tới cho Mạch Tiểu Khê, rồi lại có người đến mang đi dọn dẹp. Chỉ có điều nàng bị giam lỏng như thế này nên cảm thấy không được thoải mái cho lắm. Mục đích đám người Mạn Đà Thanh bắt nàng nhằm để dụ Phương Bành Hạc tới. Vậy nên, theo nàng suy đoán họ sẽ không giết nàng, chí ít là vào lúc này.  

Mạn Đà Thanh vốn là con trai của Mạn Đà Sinh, hắn chưa lập gia đình. Ngoại hình của hắn tương đối ổn, nét ngài anh tuấn không thua kém gì Phương Hàn Lãnh, tính cách của hắn có phần hướng nội hơn so với cha mình. Mạn Đà Sinh sai làm việc gì hắn đều ngoan ngoãn nghe lời, ngay cả sự việc bắt cóc vương phi này cũng đều do nghe cha hắn mà ra.  

Mạch Tiểu Khê đi đi lại lại trong căn phòng cũ, chợt nàng trông thấy ở góc tường có một cây đàn tì bà đã cũ, bị vứt bỏ lâu ngày, mạng nhện đã chăng kín.  

“Ồ, là một cây đàn tì bà!”  

Mạch Tiểu Khê thầm reo lên trong lòng. Nàng tiến lại đó, lấy giẻ lau qua lớp màng nhện, sau đó đem đàn trở về giường ngồi.  

Mạch Tiểu Khê vốn rất thích đàn tì bà, cũng đã nhiều năm trôi qua nàng chưa được đánh thử. Do vậy hôm nay, Mạch Tiểu Khê quyết định đàn ngay một bản.  

Khi những âm thanh đầu tiên vang lên do ngón tay chạm vào, Mạch Tiểu Khê thoáng chút giật mình. Nhưng ngay sau đó nàng lấy lại bình tĩnh, gảy dần thành một bản nhạc. Tiếng đàn du dương, trầm bổng, cái nhẹ nhàng đan xen cái vồn vã, dồn dập, khiến cho lòng người cũng ủ ê, suy ngẫm, lâng lâng mà day dứt theo…  

– Là ai đang gảy đàn thế?  

Mạn Đà Thanh khi đó đang ngồi uống rượu bên vài mỹ nhân xinh đẹp trên lầu cao gần đó, liền bị tiếng đàn khiến cho chú ý.  

Một cô gái vừa nhẹ nhàng rót rượu cho hắn, vừa nhanh miệng đáp:  

– Bẩm chủ tử, tiếng đàn phát ra từ căn phòng nhỏ nằm ở phía đông vườn đấy ạ!  

Mạn Đà Thanh đón lấy cốc rượu, tu một hơi cạn sạch. Hắn nhắm nghiền đôi mắt lại mà cảm nhận rõ hơn từng giai điệu của tiếng đàn.  

Vị vương phi này quả thật biết làm lòng người dậy sóng.  

Mạch Tiểu Khê cuối cùng cũng đã đàn xong những giai điệu kết thúc. Thâm tâm nàng cảm thấy thật thoải mái. Lâu lắm rồi nàng mới lại được cầm cây đàn tì bà để đàn như thế này.  

Tiếng đàn vừa dứt, cánh cửa phòng cũng bất ngờ bị đạp mạnh ra. Người bước vào là Mạn Đà Thanh, trên người hắn nồng nặc mùi rượu.  

Hắn nhìn chằm chằm vào nàng, cất giọng trầm đục mà nói:  

– Cô cố ý đánh đàn để gây sự chú ý cho ta đúng không?  

Gây sự chú ý!  

Trong lòng Mạch Tiểu Khê khẽ chảy hai vạch đen. Con người của Mạn Đà Thanh lại còn biết ảo tưởng vào ngoại hình của mình đến thế cơ à?  

Nàng khẽ nuốt một ngụm nước bọt, thẳng thắn mà đáp lại hắn:  

– Đối với ta, dù ngươi có dâng tận miệng ta cũng không thèm đếm xỉa. Hơn nữa còn là cố tình gây chú ý, nực cười!  

Mạn Đà Thanh nghe nàng nói phũ phàng như vậy bèn chau mày lại, sau đó bước nhanh tới bên cạnh nàng, dùng lực đẩy nàng ngã sõng soài lên giường.  

Á…!  

Mạch Tiểu Khê bị đẩy ngã liền cảm thấy bên hông bị đau, kêu lên thất thanh.  

Nhưng Mạn Đà Thanh cũng vừa lúc chồm người xuống, khóa chặt nàng trong hai cánh tay rắn chắc như gỗ lim.  

Đến lúc này hắn mới quan sát kỹ người con gái trước mặt.  

Nàng vô cùng xinh đẹp, phải nói vẻ đẹp này khiến hoa nhường nguyệt thẹn. Từng đường nét trên gương mặt Mạch Tiểu Khê cân đối đến hoàn mỹ, làn da trắng sứ luôn trong trạng thái ửng hồng, đôi mắt long lanh tựa như cánh bướm vần vũ trong gió. Nhất là đôi môi đỏ hồng, căng mọng này, người khác nhìn vào chỉ muốn được thoải mái mà cắn, mà nếm thử.  

Mạn Đà Thanh đã ngấm rượu, hành động có chút không kiểm soát. Đứng trước mỹ nhân xinh đẹp vô ngần như thế này, cơ thể hắn càng ngày càng trở nên nóng ran, không tự chủ được mà giơ tay xé toạc chiếc áo lụa trên người Mạch Tiểu Khê. Lập tức, khuôn ngực căng tròn lấp ló sau chiếc áo yếm trắng hiện ra, đập thẳng vào mắt hắn. Đôi mắt Mạn Đà Thanh tối sầm đi.  

Mạch Tiểu Khê hoảng hốt cao độ, nàng dùng hết sức bình sinh đẩy hắn ra, miệng không ngừng la hét kêu cứu. Thế nhưng Mạn Đà Thanh vốn rất khỏe mạnh, chút sức lực ít ỏi của nàng chỉ như mèo cào mà gãi ngứa cho hắn.  

– Yên! Để ta thử xem mùi vị cô như thế nào!  

– Không, ta là vương phi của An Bình vương, cấm ngươi làm xằng làm bậy!  

Mạch Tiểu Khê há miệng mà cắn một phát thật mạnh vào tay hắn khiến cho máu tươi túa ra, tanh tưởi trong khoang miệng nàng. Mạn Đà Thanh vẫn không hề buông tay nàng, càng nhìn lại càng cảm thấy thích thú vô cùng, do vậy hắn bèn đưa tay bóp chặt miệng Mạch Tiểu Khê, đoạn hung hăng đưa môi mình ấn xuống.  

Cảm giác mềm mại, ngọt ngào bên dưới làm hắn như muốn phát điên, quyết cưỡ.ng bức mỹ nhân bằng được.  

Thế nhưng đời nào Mạch Tiểu Khê chịu khuất phục dưới thân hắn. Nàng lắc đầu thật mạnh, tạm thời thoát được nụ hôn của Mạn Đà Thanh, đoạn Mạch Tiểu Khê hét lên thật to:  

– Phương Bành Hạc!  

Nghe thấy ba chữ “Phương Bành Hạc”, Mạn Đà Thanh dừng lại toàn bộ động tác cưỡng ép của mình, theo phản xạ bèn quay phắt lại về phía sau xem xét. Nhân cơ hội đó, Mạch Tiểu Khê nhanh tay chộp được một hộp phấn trang điểm đã cũ được để sẵn ở gần, nàng mở hộp phấn ném mạnh vào mặt Mạn Đà Thanh.  

Hắn bị bụi phấn bay vào mắt, ho lên sặc sụa mấy tiếng, nước mắt nước mũi chảy tràn ra ngoài.  

Mạch Tiểu Khê cũng đồng thời thoát khỏi tay Mạn Đà Thanh.  

Nàng bật dậy, lao nhanh ra phía ngoài cửa, nhưng vừa lúc đó va phải một người đàn ông to cao vạm vỡ, suýt thì té ngã.  

Gã đàn ông trên mặt có một vết sẹo lớn, ánh mắt vô cùng hung ác, có nét hao hao giống Mạn Đà Thanh. Gã chính là Mạn Đà Sinh, phụ thân của Mạn Đà Thanh.  

Mạn Đà Sinh đưa mắt lườm nàng, tỏ ý cảnh cáo đe dọa. Gã quan sát toàn bộ những gì đang xảy ra trong phòng, nhìn đứa con trai yêu quý của mình quần áo xộc xệch, trên người còn ngấm hơi men, vị nữ tử xinh đẹp kia thì gương mặt còn chưa hết hoảng loạn liền ngay tức khắc hiểu rõ được chuyện gì vừa mới xảy ra.  

– Người đâu! Canh gác nghiêm ngặt, không được để cô ta trốn thoát!  

Mạn Đà Sinh gằn giọng nói.  

Đoạn lão ta bước tới bên cạnh con trai, giơ tay tát mạnh vào mặt Mạn Đà Thanh, hừ lạnh:  

– Mày có thôi làm loạn ngay đi không, thằng nhãi vô dụng này! Đừng để tao bắt gặp cảnh này thêm một lần nào nữa!  

Mạn Đà Thanh không cãi, cũng không chống cự lại, trước khi đi qua Mạch Tiểu Khê hắn còn quay lại nhìn nàng thêm một lần nữa, đôi mắt vì bụi phấn mà trở nên đỏ ngầu.  

Hai cha con Mạn Đà Thanh đi rồi, Mạch Tiểu Khê mới thở phào nhẹ nhõm, tuy nhiên tinh thần vẫn còn sợ sệt. Một chút nữa thôi là nàng đã bị Mạn Đà Thanh giở trò bỉ ổi. Bởi vậy nên Mạch Tiểu Khê nhất định phải trốn thoát ra khỏi đây.  

– Hừ, ta cảnh cáo cô, cấm cô được giở trò quyến rũ Đà Thanh!  

Bất chợt, đằng sau lưng nàng vang lên một giọng nói trầm ổn.  

Mạch Tiểu Khê quay lại nhìn, phát hiện có một cô gái mặc y phục màu đen, gương mặt thanh tú đang khoanh tay đứng nhìn nàng từ lúc nào.  

Mạch Tiểu Khê cười khẩy, thẳng thắn đáp:  

– Cô yên tâm. Ta đã có phu quân rồi nên cũng chẳng còn hứng thú với hắn.  

Cô gái khẽ ồ lên một tiếng, sau đó nhìn nàng cười cười:  

– Được, Mạch vương phi, La Hầu Thiên ta xin cảm kích cô trước!…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.