Tưởng Trang Hà lịch sự buông cô ra, nhẹ nhàng xoa đầu cô, mỉm cười dặn dò: “Đừng làm ướt quần áo nữa nhé.”
Đổng San San đáp một tiếng, sau đó mấy tiếng đồng hồ cuối cùng của buổi chiều không thấy bóng dáng cô đâu nữa.
Triệu Tùng đến gọi cô ăn cơm, cô mới cởi tạp dề đi ra.
Trên bàn ăn, không khí hòa thuận, Tưởng Trang Hà gắp thịt cho cô: “Ăn nhiều một chút, phải ăn cho hết.”
Miệng cô nhét đầy thức ăn, hệt như chuột đồng.
Nếu người khác làm như thế, Tưởng Trang Hà sẽ chê người ta thô lỗ, bỏ đũa xuống ngay vì mất hết khẩu vị.
Nhưng Đổng San San sẽ không khiến anh có phản ứng như vậy, đôi mắt cô mở to đầy ngây ngô, anh gắp bao nhiêu thì cô ăn bấy nhiêu, khiến người ta… thương yêu, tìm được thú vui như đang đút cho thú cưng ăn vậy.
Anh cong mày cười, cưng chiều nói: “Ăn chậm thôi.”
–
Buổi tối, Đổng San San cùng Tưởng Trang Hà xem tin tức tài chính, Tưởng Trang Hà ôm cô.
Cô xem được một nửa thì quay đầu hỏi anh: “Anh Tưởng, bây giờ tốc độ lan truyền trên mạng rất nhanh, tại sao chúng ta vẫn phải lấy thông tin từ tivi?”
Tưởng Trang Hà nhướng mày, cúi đầu khẽ vuốt cằm cô: “Sao vậy? Ngồi xem tin tức với anh chán quá à?”
Cô lắc đầu: “Không, em thấy khá thú vị.”
Tưởng Trang Hà chống tay đỡ đầu, lúc này mới lười biếng hỏi: “Thú vị ở chỗ nào?”
Đổng San San suy nghĩ giây lát rồi trả lời: “Không cần động tay cũng không cần động não, chỉ cần mở tivi đúng giờ rồi nằm xem là có thể có được thông tin mà người khác sắp xếp sẵn, không mệt chút nào.”
Truyền thông mạng tuy nhanh nhưng cô luôn phải vuốt trang, hơn nữa trong nội dung đăng ký cô cũng không thể không chọn lọc duyệt theo tiêu đề. Còn nếu là tivi thì ngược lại, có thể kiên nhẫn xem hết tất cả nội dung phát trong vòng nửa tiếng.
Cô nghiêm túc thảo luận với anh về con đường truyền thông tin, anh lại cố tình trêu chọc cô: “Hóa ra San San thích nằm à?”
Đổng San San vừa cắn môi vừa bĩu môi, né tránh ánh mắt của anh, lẩm bẩm: “Đâu có ạ.”
Tưởng Trang Hà nắm lấy cằm cô, xoay người cô qua bắt đầu đánh giá. Anh thầm đoán cô đang nghĩ về chuyện đó, thế nên mặt mới đỏ lên nhanh như thế, anh cười nói: “Hôn anh nào.”
Đổng San San hơi sửng sốt, ngây ngốc nhìn vào mắt anh.
Tưởng Trang Hà nghiêng đầu, kiên nhẫn lặp lại một lần nữa: “Hôn anh.”
Tim Đổng San San đập nhanh hơn hẳn, trong ánh mắt chăm chú của Tưởng Trang Hà, cổ cô đỏ lên, nhìn chằm chằm vào mặt và môi anh.
Môi đỏ răng trắng, trên gương mặt là vẻ tuấn tú trầm ổn và phong tình vừa đủ.
Cô chưa bao giờ chủ động hôn một người…đàn ông.
Tưởng Trang Hà bất đắc dĩ giục cô: “San San?”
Đổng San San hoàn hồn, hít sâu vài hơi, cứng ngắc điều chỉnh tư thế ngồi rồi bám lấy cổ anh, dần dần tiến lại gần anh.
Hơi thở vừa mềm mại vừa bồn chồn nhẹ nhàng phả vào mặt anh, nụ hôn của cô rơi xuống má anh.
Tưởng Trang Hà cau mày, rất nhanh lại giãn ra, mở miệng sửa: “Hôn môi.”
Mặt Đổng San San càng đỏ hơn, lần nữa từ từ tiến lại gần, chăm chú nhìn vào đôi môi mỏng của anh hồi lâu rồi mới nhắm mắt khẽ chạm vào.
Vừa chạm một cái là cô đã muốn rời đi.
Nhưng Tưởng Trang Hà đã nhanh chóng giữ chặt gáy cô, ngậm lấy môi cô.
Thực ra bầu không khí không hề lãng mạn, tiếng bản tin trên TV thậm chí còn chưa kết thúc.
Cô hôn anh là sự căng thẳng, ngượng ngùng, là cảm xúc khó kiềm chế của một cô gái. Anh hôn cô là sự lạnh lùng, bá đạo, chậm rãi và từ tốn.
Chiếc lưỡi ướt át khuấy động bên trong, thăm dò khoang miệng nhỏ bé của cô, quấn lấy lưỡi cô rồi không chút khách sáo trêu chọc nó.
Nước bọt tràn ra ngoài, theo lưỡi của hai người trao đổi lẫn nhau.
Hôn đến mức lưỡi cô gần như tê dại mới được buông ra.
Anh đưa tay lau khóe miệng ướt át của cô, sau đó lại ngả người ra sau, vẫn chống tay đỡ đầu, cười hỏi cô: “Học được chưa?”
Anh nói là vừa rồi sao?
Đổng San San mím môi, nhỏ giọng nói: “Học được rồi.”
Anh cong khóe miệng, dịu dàng yêu cầu: “Cởi đồ cho anh xem nào.”
Cô vô thức nhìn xung quanh, do dự nói: “Ở… đây sao?” Phòng khách tầng hai?
Triệu Tùng đã ngủ chưa? Có đột nhiên lên đây không?
Những người khác thì sao?
Cởi đồ ở đây… là muốn làm ở đây sao?
Tưởng Trang Hà như hiểu được suy nghĩ trong lòng cô, trấn an: “Yên tâm, không có ai đâu.”
–
Cô chỉ có thể nhấc chân xuống, tấm chăn trên người tuột xuống, cô đứng trước ghế sofa.
Thực ra cô cũng chẳng mặc gì nhiều.
Chỉ có một chiếc váy ngủ lụa hai dây dài và một chiếc áo khoác mỏng. Bình thường dù không cởi thì cũng có thể từ các chỗ hở rộng của áo mà đưa tay vào vuốt ve cô.
Cô mở áo khoác, lật ra sau, hai tay chụm lại rồi kéo từng tay áo ra, lớp ngoài cùng cứ thế đã được cởi ra.
Cô bắt đầu từ bên hông, linh hoạt vén gấu váy lên đến thắt lưng, dùng tay trái giữ chặt mảnh vải vụn trên eo, tay phải nắm lấy cổ áo rồi kéo qua đầu, váy ngủ cũng dễ dàng được cởi ra.
Cô không mặc áo ngực, quần lót là dễ cởi nhất.
Hai tay nắm hai bên đai quần kéo xuống, tụt đến giữa đùi thì buông tay rồi nó tự “sột” một tiếng trượt xuống mắt cá chân, cô lại hơi nhấc chân, cả người lập tức trần trụi.
Mái tóc dài vì cô hơi cúi người mà quệt qua bờ vai trắng nõn, như một tấm rèm che khuất một bên sườn mặt.
Dưới ánh đèn pha lê, làn da cô phát ra thứ ánh sáng dịu nhẹ hấp dẫn, mịn màng trắng nõn.
Tưởng Trang Hà hơi nheo mắt, ánh mắt dừng lại trên mặt cô.
Cô vẫn mím môi, trong đầu nghĩ xem tiếp theo phải làm gì.
Cô dứt khoát tiến lên, lại quỳ ngồi vào lòng anh.
Anh thuận thế ôm lấy cô, ôm lấy vòng eo thon thả chưa tới một nắm tay của cô vào lòng bàn tay.
Anh ngồi thẳng dậy, lại hôn cô.
Lần này dịu dàng hơn vừa rồi rất nhiều, hơi thở cũng nặng nề hơn rất nhiều.
Cô hơi chớp mắt, hé môi, chủ động nghênh đón.
Ngực cô bị bàn tay anh bao lấy, xoa bóp và trêu chọc.
Cơ thể cô hơi nóng lên.
Tưởng Trang Hà hôn xuống dưới, liếm qua chiếc cổ thon dài, lướt qua xương quai xanh, dừng lại ở bầu ngực nhô cao.
Anh há miệng ngậm lấy, nuốt vào, cắn nhẹ.
Bàn tay ở sau thắt lưng ấn cô về phía trước, để cô dựa vào gần hơn, vô thức ưỡn ngực.
Chiếc lưỡi ướt át và hàm răng sắc nhọn của anh để lại chất lỏng trên bầu ngực vừa đủ, khiến cô cảm thấy ngứa ngáy toàn thân.
…
Cô được đặt nằm xuống ghế sofa, sau khi anh rút ngón tay ra, bên trong đã sẵn sàng.
Tất nhiên tiếp theo là được vật nam tính của anh an ủi.
Anh đè chân cô xuống, tách rộng hạ thể của cô ra, vách thịt siết chặt lấy anh, dòng nước ngập tràn bao bọc lấy anh.
Anh nhấc hông lên bắt đầu động tác đưa đẩy, bị cô siết chặt khiến xương sống tê dại, lưng cũng giãn ra.
Dòng nước chảy ra không ngừng, anh nâng chân cô lên, nhìn vật nam tính của mình ra vào liên tục trong cô, kéo theo chất lỏng ướt át sáng bóng.
Cô ngửa cổ ra sau, cả người lắc lư không ngừng như chiếc thuyền nhỏ lênh đênh trên biển dưới sự tấn công dữ dội của anh, bộ ngực không quá lớn cũng theo đó mà nhấp nhô lên xuống, miệng rên ư ử.
“Anh Tưởng… ưm… chậm một chút… ưm…”
Tưởng Trang Hà hôn lên bắp chân cô: “Chậm lại thì San San sẽ không thoải mái đâu.”
Anh thúc mạnh vào cô, làm cho vách thịt của cô vừa căng vừa sướng, biểu cảm trên khuôn mặt lúc thì mơ màng, lúc thì vui vẻ.
“Ưm… anh Tưởng… a…”
…
Tiếng da thịt va chạm hơi lớn, người đầu tiên nghe thấy là Triệu Tùng ở tầng dưới, ông ấy vội vã đuổi những người còn lại trong biệt thự đi, bản thân cũng lập tức đi ra ngoài.