Họ lại đứng thêm vài phút trước cửa sổ, sau đó Tưởng Trang Hà bế cô về phòng.
Vừa bắt đầu anh làm rất dữ dội, cô như bị đóng đinh trên giường, tay chân và cơ thể đều không thể cử động, dường như chỉ có thể d-ang rộ-ng chân để chịu đựng sự lựa chọn này.
Thấy thoải mái thì r ên r ỉ, không chịu được thì bật khóc.
Cần cổ trắng nõn vì la hét mà chuyển động dữ dội, máu trong mạch máu chảy nhanh hơn bình thường, cũng nóng hơn bình thường.
Tưởng Trang Hà l iếm từng chút một, dỗ dành cô: “Em phải ăn nhiều hơn nữa.”
Vật na-m tí-nh được một lớp bọt trắng bao bọc, vừa kéo ra ngoài lại nhanh chóng biến mất, đâm vào bên trong thì lại bị bức tường thịt mềm nhũn ấm áp cọ xát và nuốt chửng, anh thoải mái đến mức suýt nữa nhét cả h-ai t-úi thịt vào bên trong.
Đôi chân của cô bị ép lên đầu, đồ vật có kích thước dài và thô hơn nữa còn nổi đầy gân xanh đó đủ sức mở rộng tất cả các nếp gấp trong cô, nghiền qua từng điểm được giấu kín, kho-ái cả-m ập đến như vũ bão khiến cô hoàn toàn chìm đắm, vô số lần muốn ngẩng đầu hít thở vùng vẫy, nhưng chỉ là sự sa ngã tiếp tục bị kh-oái c-ảm xâm chiếm.
“Anh Tưởng… ư… ư…” Một lớp mồ hôi mỏng phủ lên làn da trắng hồng, một đợt nữa cũng đã trôi qua.
Anh cắn vào vành tai cô, thở hổn hển hỏi: “San San, anh nên b ắn vào đâu?”
Cô cắn chặt chăn, dư-ới th-ân liên tục phun ra nuốt vào, da gà nổi lên khắp người, nhắm mắt cúi đầu, giọng run run nói: “Bên trong…”
Lưỡi anh chui vào tai cô, giọng nói trầm thấp quyến rũ lại vang lên: “Nói cho hết nào, San San, anh nên b ắ n vào đâu?”
Cả người cô như bị luộc chín: “Bên trong… anh Tưởng… b ắ n vào bên trong…”
Anh cười đắc ý, nói được.
Bàn tay bóp chặt vòng eo mảnh khảnh đột nhiên siết chặt, chất l ỏ ng đặc sệt nóng bỏng hơn bất kỳ lần nào trước đây trào ra từng đợt, ngang ngược lấp đầy toàn bộ động hoa, thấm vào t ử c ung, khơi dậy một cơn kh-át kh-ao mãnh liệt đến kỳ lạ, nước xuân chảy ra càng mạnh hơn.
Sau đó có lẽ là mệt rồi, anh nhẹ nhàng thả chậm tốc độ: “Anh lấp đầy cái hang nhỏ này của em luôn nhé?”
Đổng San San nằm vật ra giường, nghiêng người, người đàn ông phía sau đang ôm cô, vừa nói vừa làm đợt thứ hai.
Anh hôn lên vai cô, xoa bụng cô, lại nắm lấy n g ực cô, vừa bận rộn lại vui vẻ.
Th-ân d-ưới của cô như nở hoa, toàn thân dính nhớp, lim dim mắt chìm đắm: “Ưm… anh Tưởng…”
Lúc ở trên giường anh thích nhất là cô gọi anh như vậy, như thể anh là một vị khách được cô lưu luyến, cô vô cùng luyến tiếc anh, cầu xin anh ở lại.
Anh hôn cô, dỗ dành cô: “Gọi thêm vài lần nữa đi.”
…
Trời tối, không biết tuyết đã ngừng rơi từ lúc nào.
Không biết từ bao giờ, hai người trong nhà đã dính chặt vào nhau và trao cho nhau những nụ hôn khó có thể tách rời.
Đứa bé có vào tháng Tư, hơn một tháng một chút.
Tưởng Trang Hà xoa mặt cô, cười nói: “Phải vất vả một thời gian rồi.”
Nước dùng gà hầm của A Lý rất ngon, cô uống hàng ngày.
Triệu Tùng ngày nào gặp cô cũng cười tít cả mắt.
Viên Kỳ và Sở Dung khoa trương mang quà đến tặng.
Nhà kính cuối cùng cũng đợi được chủ nhân thực sự đến chăm sóc, ra sức nở hoa và đâm chồi nảy lộc.