tác giả có chuyện muốn nói: Tung hoa, tung hoa, rốt cuộc cũng đạt Trúc Cơ . Sửa chữa một chút, ô ô, quan hệ bị viết sai rồi, rõ ràng biết là ông ngoại, vì sao lại viết thành ông nội. --- ------ ------ --- -----
Vừa mới ra khỏi phòng liền nghe thấy cách vách ẩn ẩn truyền đến âm thanhừ ừ a a, Tô Ngưng Mi quay đầu nhìn thoáng qua căn phòng cách vách đang khép chặt cửa, bĩu môi, đã đến giờ phút này rồi hai người kia vẫn còn thừa tinh lực để làm cái loại chuyện kia.
Đi xuống lầu, trong phòng khách đèn bật sáng trưng, Trình Dung cùng Vu Hạo Tĩnh đang ngồi song song ở trên sofa cười cười nói nói, Vu Hạo Tĩnh nghiêng đầu,nhìn Trình Dung bằng ánh mắt ôn nhu , Trình Dung cúi đầu xuống, một bên tóc mai đen được vén qua sau tai, để lộ ra cái cằm trắng nõn tinh xảo, trên má mang theo hai rặng mây hồng nhàn nhạt đỏ ửng, Vu Hạo Tĩnh thấy vậy thì rất mãn nguyện, trong lòng rung động, thấp giọng nói: "Dung Nhi, em thật đẹp......"
"Anh Vu ......" Trình Dung càng cúi đầu thấp xuống, khuôn mặt cũng có xu hướng ngày càng đỏ thêm.
Tô Ngưng Mi xem thật đã nghiền, đang muốn tiếp tục xem thêm thì không cẩn thận đụng chân vào cầu thang lầu, phát ra thanh âm rất nhỏ. Hai người đang ngồi trên sofa lập tức quay đầu sang, Tô Ngưng Mi nhếch khóe miệng cười cười: "Hai người cứ tiếp tục, em đang đói bụng nên muốn đi vào phòng bếp làm chút đồ ăn ."
Thật không ngờ tới quan hệ giữa hai người lại phát triển nhanh như vậy, thời gian cũng chỉ mới có hai ngày vậy mà đã tình chàng ý thiếp rồi, chậc chậc...... Tô Ngưng Mi nghĩ, nhìn không chớp mắt đi vào phòng bếp. Mặc dù trong không gian của nàng có dự trữ không ít đồ ăn, nhưng đồ ăn để ở trong không gian cũng sẽ không bị hỏng, cho nên nàng muốn tiêu hao đồ ăn ở bên ngoài trước.
Rán hai quả trứng, lại rang thêm cơm, Tô Ngưng Mi liền ôm bát đứng lên đi phòng khách ngồi ăn trong đó.Hai người trong phòng khách cũng đã khôi phục dáng vẻ bình thường, đang tán gẫu về phương diện dị năng. Thấy Tô Ngưng Mi, Trình Dung lo lắng hỏi: "Tiểu Mi, cả hai ngày nay em đều làm cái gì ở trong phòng vậy? Chị gọi cũng không thấy em lên tiếng trả lời, thật sự là làm chị sợ muốn chết."
Tô Ngưng Mi cắn một ngụm hết nửa cái trứng, cũng không ngẩng đầu lên , vừa ăn vừa nói khiến tiếng nói phát ra không được rõ ràng: "Hai ngày nay em mệt quá, vừa đặt lưng xuống muốn ngủ một chút, không ngờ em đã ngủ hết hai ngày hai đêm."
Thấy cả người Tô Ngưng Mi đều sạch sẽ, trong lòng Trình Dung có chút bất mãn, lúc trước khi tận thế chưa đến, nàng hỏi vaynó chút tiền mua vật tư để dự trữ trong nhà thì nó không đồng ý. Nàng phải hỏi Trần Đức Thanh rất vất vả mới lấy được mấy vạn lại đemtoàn bộ tiền đi mua thức ăn nước uống, cũng chỉ mua mấy chục thùng nước tinh khiết mà thôi, hệ thống cấp nước đã bị ngừng từ lâu, mà trên người nó lại sạch sẽ như vậy, hiển nhiên là đã tắm qua. Dùng nước tinh khiết để tắm rửa, thật quá phung phí, trong mắt Trình Dung lộ ra bất mãn, nhìn Tô Ngưng Mi đang cắm cúi ăn lấy ăn để, Trình Dung há miệng thở dốc, rốt cuộc vẫn là không có nói ra.
Ăn cơm xong, nước ở trong phòng bếp đã sớm bị cắt, Tô Ngưng Mi cũng không có nổi điên mà đem nước tinh khiết đi rửa chén, chỉ dùng khăn lau bát thật sạch sẽ. Đang chuẩn bị trở về phòng tiếp tục tu luyện, Trình Dung lại gọi nàng quay lại, "Tiểu Mi, ngày mai em có muốn tiếp tục đi đến từng tầng lầu thanh lý zombie và tìm tòi vật tư cùng bọn chị không?" Hai ngày nay cả hai ngườiluôn luôn đi từng tầng lầu một để thanh lý zombie, cũng tìm ra không ít đồ ăn.
Tô Ngưng Mi lắc đầu,"Chị, mấy ngày nay em sẽ không đi được......" Nàng muốn mau chóng tu luyện đến Trúc Cơ. Trình Dung gật gật đầu, cũng không thấy nàng ta nói gì nữa. Tô Ngưng Mi trở về phòng, đang chuẩn bị vào trong không gian tiếp tục tu luyện, điện thoại lại vang lên,lấy điện thoại ra xem thì thấy dãy sốlạ, ấn nút tiếp nhận cuộc gọi, "Alo......" Bên trong lại không nửa tiếng thanh âm đáp lại. Tô Ngưng Mi lại "Alo..." vài tiếng, bên trong vẫn thủy chung không có người lên tiếng, đang muốn tắt điện thoại thì lúc này bên trong mới có thanh âm già nua mang theo chút bi thương vang lên: "Tiểu Mi, ông là ông ngoại của con đây."
Tô Ngưng Mi ngẩn ra, hiển nhiên không nghĩ tới người nhà họ Tô sẽ gọi điện thoại cho nàng. Từ khi mẹ Tô gả cho Trần Đức Thanh, Tô lão gia đã tức giận đến mứcđoạn tuyệt quan hệ cha và con gái với mẹ Tô, từ đó hai người liền không còn nửa phần quan hệ . Bất quá theo như trí nhớ của nguyên chủ Tô Ngưng Mi, mà nàng đang kế thừa thì hồi nhỏ khi Tô Ngưng Mi đến trường từng đã có cái ông lão cùng bà cố nội hội thường xuyên nhìn nàng. Tô Ngưng Mi đoán kia hai kia có lẽ là ông ngoại cùng bà ngoại.
Nghĩ đến đây, trong lòng Tô Ngưng Mi liền mềm nhũn, thanh âm mang theo vài phần nhẹ nhàng cùng kinh hỉ: "Ông ngoại, gần đây ông cùng bà ngoại có khỏe không ạ?”
"Ừ, tất cả đều rất tốt, con vẫn đang ở tại ngôi nhà mẹ con đã mua phải không?” Ông ngoại Tô thật ra rất để ý đứa cháu gái này, từ khi nó còn nhỏ ông đã cho người đi theo bảo vệ đứa cháu gái nhỏ này rồi, Tô lão gia tính khí quật cường, thật ra vẫn chưa có ý nhận lại Tô Ngưng Mi , không ngờ tới tận thế đột nhiên tiến đến, khiến cho Tô lão gia trở tay không kịp, bà ngoại phải khuyên vài lần, Tô lão gia mới chịu gọi điện thoại cho Tô Ngưng Mi.
" Vâng, Ông ngoại, con vẫn đang ở nơi này, ông ngoại, mẹ con đã mất rồi , mẹ đã bỏ con mà đi từ bốn năm trước rồi." Tô Ngưng Mi nức nở nói, nghĩ tới mẹ Tô đã qua đời, trong tim Tô Ngưng Mi lại đau như bị cào xé. Đầu dây kia lâu thật lâu vẫn không có tiếng vang, qua hồi lâu mới nghe tiếng Tô lão gia thở dài, "Ừ, ông biết rồi, Tiểu Mi, nơi con ở có còn đồ ăn uống không?"
Tô Ngưng Mi nói: "Ông ngoại, ông cứ yên tâm đi ạ, lúc trước khi tận thế đến con đã mua rất nhiều đồ ăn nước uống , cũng đủ cho con sống qua một đoạn thời gian nữa, ông ngoại, mọi người bên đó có khỏe không? Có ăn uống đầy đủ không?” "Đều có, con yên tâm đi. Tiểu Mi, con cố gắng kiên trì một đoạn thời gian, ông sẽ cho cậu cùng anh họ con qua đó đón con......"
Đang nói,đột nhiên tiếng Tô lão gia bị cắt đứt. Tô Ngưng Mi nhìn thoáng qua màn hình điện thoại thì không thấy có tín hiệu , có lẽ các thiết bị công nghệ thông tin và truyền thông đều đã bị tê liệt . Tô Ngưng Mi nhíu nhíu đôi mày, vừa nãy hình như ông ngoại nói cho cậu cùng anh họ qua đây đón nàng đi. Nàng nhớ là trong nguyên tác không có kịch tình này, lúc Tô Ngưng Mi cùng Tô gia đoàn viên sau khi nàng đã ở trong căn cứ ba năm, khi đó Tô gia đã bị những người ủng hộ Trình Dung chèn ép thật thê thảm, cuối cùng kết cục của Tô gia cũng không được tốt, tất cả người nhà họ Tô đều chết thê thảm.
Nhớ tới chuyện này Tô Ngưng Mi đau lòng, che ngực đứng lên, hơi thở cũng bắt đầu hỗn loạn, nàng thầm kêu một tiếng không tốt, giới tu chân kiêng kị nhất chính là việc cảm xúc bị dao động mạnh, bằng không rất dễ dàng trở thành tâm ma.
Trong lúc uống quít đó, Tô Ngưng Mi lắc mình tiến vào không gian, ngồi xếp bằng xuống, ngăn chặn dòng linh khí đang di chuyển cấp tốc trong cơ thể chính mình, bình phục lại tâm tình, chậm rãi đem linh khí dẫn vào trong đan điền. Cứ tiếp tục như thế qua một hồi lâu linh khí trong cơ thể mới xem như bình phục trở lại, Tô Ngưng Mi lại tiếp tục vận hành đại chu thiên, để cho linh khí cọ rửa kỳ kinh bát mạch. Lại tu luyện ở trong không gian thêm hai ngày, đói bụng thì ăn chút bánh mì bánh bích quy. Cuối cùng vì lo lắng bọn Trình Dung hoài nghi, nàng mới đi ra ngoài bê một đống thức ăn nước uống vào trong phòng, nói cho mọi người biết mấy ngày nay nàng sẽ không ra khỏi phòng, bảo họ không cần quấy rầy nàng.
Trần Đức Thanh nhìn thấy bộ dáng Tô Ngưng Mi, tức giận không nhẹ, "Tốt tốt, con cứ ở trong phòng làm cái gì? Ngày mai mau cùng bọn A Dung đi ra ngoài thu thập vật tư đi, bằng không đồ ăn này sớm muộn gì cũng sẽ bị con ăn sạch sẽ.”
Tô Ngưng Mi liếc mắt nhìn hắn một cái, "Ba, chẳng lẽ đồ ăn này ba cũng chưa ăn một chút nào sao?"
Trần Đức Thanhtức khí đỏ mặt tía tai, "Là do tao không có dị năng, nếu có dị năng tao đã đi ra ngoài thu thập vật chất từ sớm rồi! đứa nhỏ này sao mày lại nói vậy? Tao là ba mày, có người con tranh luận với ba ba như mày sao?"
Tô Ngưng Mi mặc kệ hắn, sớm hay muộn người này cũng gặp báo ứng, không cần nàng ra tay. Ôm đồ ăn trở về phòng, Tô Ngưng Mi khóa trái cửa lại liền bắt đầu điên cuồng tu luyện. Không có biện pháp, ai bảo nàng không phải nữ chủ, không có ánh sáng của nữ chủ, tốc độ tu luyện tự nhiên không lợi hại như nữ chủ, nàng nhớ trong nguyên tác nữ chính vì có không gian dư thừa linh khí nên chỉ mất ba ngày liền đạt tới Trúc Cơ, tốc độ khủng bố tới cỡ nào a.
Trong phòng khách, Trần Đức Thanh nhìn thoáng qua sắc mặt Trình Dung có chút khó coi, nhẹ nhàng nói:“A Dung, cũng không biết vì sao gần đây Tiểu Mi lại thế này, tính tình trở nên cổ quái, con đừng so đo với nó."
Trình Dung lạnh lùng nhìn hắn một cái, không nói chuyện. Trình Văn Quân có chút không vừa lòng rúc vào bên người Trần Đức Thanh, nhẹ nhàng nhíu nhíu mày,“A Dung, ba con đang nói chuyện với con, sao con lại không trả lời? Con không thể thiếu lễ phép như vậy!"
Lúc này Trình Dung mới hạ mí mắt nhẹ nhàng dạ một tiếng, Vu Hạo Tĩnh ở một bên nhìn ra tâm tình Trình Dung không được tốt, hướng nàng ta cười nói:“Dung Nhi, chúng ta đi trên ban công hít thở không khí đi."
------ Trong không gian Tô Ngưng Mi quên mình mà điên cuồng tu luyện, mỗi ngày đói bụng lại làm chút đồ ăn ngay trong không gian, trong không gian cái gì cũng có, máy phát điện năng lượng mặt trời cũng đã lắp ráp xong từ sớm, trong không gian hình thành như một cái thế giới thu nhỏ, trên không trung còn có một mặt trời. Bởi vì có linh khí, đồ ăn sẽ không bị biến đổi chất, Tô Ngưng Mi một lần làm đồ ăn đủ cho vài ngày, thời điểm nàng đói thì chỉ cần cho thức ăn vào lò vi ba hâm nóng một chút là có thể ăn.
Mới đầu mọi người còn có thể thỉnh thoảng gọi nàng một chút, Tô Ngưng Mi cũng sẽ đáp lại hai tiếng, cũng chỉ là để cả nhà không cần quấy rầy nàng, sau này thì không không có người nào gọi nàng nữa, tùy ý để cho nàng ở trong phòng.
Tô Ngưng Mi chỉ lo tu luyện, qua vài ngày lại đi ra ngoài lấy chút thức ăn nước uống trở về phòng, cũng là để thông báo cho người ta biết nàng vẫn sống rất tốt, không cần phải đi gõ cửa phòng nàng khi không có chuyện gì xảy ra.
Thời gian một tháng cứ thế trôi qua, tình huống bên ngoài ra sao Tô Ngưng Mi cũng không biết rõ, cũng không biết Trình Dung thế nào , bất quá mỗi lần đi ra ngoài đều có thể nhìn thấy Trình Dung cùng Vu Hạo Tĩnh sống rất tốt, cũng không có nửa điểm giống như có chuyện xảy ra, Tô Ngưng Mi vội vàng tu luyện, cũng mặc kệ hai người kia tình chàng ý thiếp.
Lúc này Tô Ngưng Mi đã đến luyện khí hậu kỳ, là lúc quan trọng nhất để đột phá Trúc Cơ kỳ, không thể có nửa điểm phân tâm.
Tô Ngưng Mi đối với việc làm sao để đột phá bình cảnh đạt tới Trúc Cơ chẳng phải hiểu biết, chỉ có thể dựa theo hướng dẫn trên công pháp lần lượt vận hành linh khí, cứ như thế qua một tuần mà vẫn không có gì tiến triển, nàng không khỏi có chút nóng nảy, quýnh lên khiến linh khí trong cơ thể có chút không chịu khống chế , Tô Ngưng Mi cuống quít ổn định tâm tình, âm thầm nói với chính mình, tất cả đều không thể gấp gáp, muốn đột phá phải từ từ thực hiện từng bước một.
Nghĩ như vậy , trong lòng nàng cũng bình tĩnh trở lại, không suy nghĩ gì nữa, đầu óc một mảnh sáng loáng, chính là dựa theo bản năng đưa linh khí xối rửa kinh mạch, rồi đột nhiên, dường như cảm thấy có cái gì không giống như trước đây, thân thể rất là nhẹ nhàng, từ từ nhắm hai mắt tựa hồ cũng có thể nhìn thấy tình huống chung quanh, trong hồ nước cá tôm nhỏ bơi qua bơi lại , trên đất cỏ mọc xanh mượt nha...... Hết thảy đều nhìn rất rõ ràng.
Tô Ngưng Mi mạnh mẽ mở hai mắt, vẻ mặt lộ ra sự vui mừng, thành công rồi, cuối cùng thì nàng cũng đã thành công đột phá luyện khí tầng,trải qua bốn mươi ngày rốt cuộc nàng đã đạt tới Trúc Cơ . Đạt tới Trúc Cơ nàng có thể có được thần thức của chính mình , vừa rồi nhắm mắtmà vẫn có thể nhìn thấy cảnh sắc chung quanh là nhờ có thần thức. Chẳng qua thần thức của nàng vẫn chưa cường đại nên nàng chỉ có thể bao trùm một phạm vi nhỏ, khoảng cách xa nhất là vài mét vuông thôi. Phải làm tu vi tăng lên, thần thức mới có thể tăng lên.
Hiện tại đã đạt tới Trúc Cơ , lúc này Tô Ngưng Mi mới xem như yên tâm, sau khi đạt Trúc Cơ nàng liền có thể học tập các loại công pháp khẩu quyết khác nhau, tấm bùa hộ mệnh của nàng sẽ càng thêm cường đại .
Tô Ngưng Mi đứng lên, lúc này mới phát hiện toàn bộ không gian đã hoàn toàn hiện ra trước mặt nàng, nhìn tiên khí lượn lờ trên núi cao phía xa xa, uốn lượn suối nước chảy uốn lượn , vườn thuốc rộng lớn, mỏ linh thạch cùng linh tuyền trên có tiên khí lượn lờ , cùng với một tòa cung điện hùng vĩ , không khỏi lộ ra tươi cười, rốt cục, nàng rốt cục nàng cũng có tiền vốn để tự bảo vệ mình .
Lúc này không gian mới hình thành một thế giới hoàn chỉnh thu nhỏ.
Nàng cũng không vội vã nghiên cứu vài thứ ở phía xa xa kia, đầu tiên là tắm rửa cạnh hồ nước một chút, thay đổi quần áo. Hiện tại nàng đã mười ngày không đi ra ngoài nên phải đi ra ngoài một chút , miễn cho cả nhà lại cho rằng nàng chết ở trong phòng .
Lắc mình trở lại trong phòng, nhưng lại nghe thấy bên ngoài phòng khách truyền đến vài thanh âm xa lạ. Bởi vì đã đạt tới Trúc Cơ nên thính lực, thị lực,các phương diện khác đều trở nên nhạy bén.
Mở cửa, Tô Ngưng Mi đứng ở trên cầu thang nhìn xuống dưới thì phát hiện trong phòng khách có vài người đang ngồi rải rác, có nam có nữ, trên người đều có chút bẩn, mang theo một mùi máu tươi. Người ngồi trong phòng khách cũng nghe thấy động tĩnh trên lầu, đều quay đầu nhìn về phía Tô Ngưng Mi.