Tô Ngưng Mi tắm rửa, thay đổi quần áo sạch sẽ, trên người vẫn mặc áo lông màu đen và quần jeans màu xám như trước, lại lấy khăn lông lau khô một nửa mái tóc đen dài ướt sũng, bận việc cả ngày, bụng đã sớm đói kêu lên đòi biểu tình. Ăn hai cái bánh mì kẹp thịt, lại rửa sạch mấy chùm nho ăn, không biết có phải vì có linh khí hay không mà hương vị chùm nho này đặc biệt ngon, giống hương vị hồi nhỏ Tô Ngưng Mi từng được ăn.
Đào một cái hố phía nhà gỗ nhỏ, gieo hạt nho vào, lại mấy cái giá ở bên cạnh, lúc này Tô Ngưng Mi mới ra khỏi không gian, nàng còn có việc muốn tìm hai người phía dưới kia.
Đi đến phòng khách, Khang Tiểu Tĩnh cùng Hàn Bảo đều đang ngồi ở đó, Tưởng Nhật, Tưởng Nguyệt cũng tới rồi, Tưởng Nhật thì ngồi cạnh và kể chuyện cười cho Hàn Bảo nghe.
Tô Ngưng Mi phát hiện, cảnh tượng này rất giống trong nguyên tác, tuy rằng cũng có chút cành diễn thịt, nhưng ít ra đều là một với một, kết cục cũng coi như oanh oanh liệt liệt.
Tưởng Nhật, Tưởng Nguyệt thấy Tô Ngưng Mi thì rất là vui mừng, hai cậu thiếu niên lập tức ngồi xuống bên cạnh Tô Ngưng Mi: "Chị Tiểu Mi, chị không có việc gì thật sự là quá tốt, ngày đó lúc chị Dung và anh Vu nói chị đã chết, chúng em còn đau lòng rất lâu, may mà bây giờ chị đã trở lại, đúng rồi, chị Tiểu Mi, có phải chị còn chưa ăn gì đúng không? Để em bảo Tưởng Nguyệt cầm chút đồ ăn sang đây......"
Tô Ngưng Mi xuống đây vì đồ ăn của nàng, tạm bỏ qua hai cậu thiếu niên, quay đầu nhìn Trình Dung đang không được tự nhiên ngồi trên sofa cùng ông cụ non Hạo Tĩnh, nói: "Đúng rồi, em cũng có phần đồ ăn của mình đúng không? Hiện tại em đã trở về, có phải cũng nên đem đồ ăn chia cho em?"
Trình Dung đứng dậy ngồi xuống bên cạnh Tô Ngưng Mi, cười nói: "Tiểu Mi, đồ ăn đều đã chia hết cho mọi người rồi, nhưng mà chị có thể đem phần đồ ăn của chị chia cho em, được rồi, chúng ta không nói chuyện này nữa , mấy ngày nay chị nghe trên radio vệ tinh, nói là thành phố G đã thành lập xong căn cứ, chị cùng Hạo Tĩnh đã bàn bạc qua , chuẩn bị đi căn cứ, dù sao ở mãi trong này cũng không phải biện pháp hay."
nơi bọn họ ở là thành phố W, thành phố G lại có quân khu, sớm đã thành lập racăn cứ cho người sống sót.trước khi Tận thế tiến đến, để đi từ thành phố W sang thành phố G theo tuyến đường quốc lộ cũng phải mất mười mấy giờ đồng hồ mới tới nơi, hiện thời tận thế tiến đến, zombie hoành hành, không biết phải mất bao nhiêu thời gian mới đến được căn cứ thành phố G.
Dựa theo nguyên tác, đoàn người Trình Dung cùng Vu Hạo Tĩnh sẽ đi căn cứ thành phố G, Tô Ngưng Mi tự nhiên cũng đi theo. Chẳng qua, hiện tại Tô Ngưng Mi sớm đã thay đổi bản thân, trước mắt nàng đã có năng lực tự bảo vệ mình, không muốn ở cùng một chỗ với Trình Dung, chính yếu là nàng muốn chờ người nhà họ Tô, nàng tuy rằng biết người nhà họ Tô, nhưng lại không biết Tô chính xác họ ở chỗ nào, cũng chỉ có thể chờ ở chỗ này.
Tô Ngưng Mi hỏi: "Tất cả mọi người đều muốn đi sao?" Nghĩ nghĩ lại nói:"Tạm thời em chưa muốn đi căn cứ."
Trình Dung nói: "Vẫn chưa biết rõ lắm, Tiểu Tĩnh nói muốn đi theo bọn chị, Bảo Nhi, em cùng Tưởng Nhật Tưởng Nguyệt có đi hay không?"
Hàn Bảo nhanh chóng liếc mắt một cái nhìn Trình Dung, lắc lắc đầu, "Em không đi , em muốn ở lại với chị Tiểu Mi." Cũng không hiểu vì sao, cô luôn cảm thấy đi theo Tô Ngưng Mi sẽ an toàn hơn.
Tô Ngưng Mi rất ngạc nhiên, hiển nhiên là không nghĩ tới Hàn Bảo sẽ ở lại cùng nàng, điều này không giống như trong nguyên tác, bất quá đây là không phải cũng là biểu thị cho việc diễn biến trong nguyên tác sẽ phát sinh biến hóa hay sao, sẽ không nhất thiết phải phát triển tồi tệ như trong nguyên tác, mặc kệ như thế nào, đây vẫn là tin tức tốt.
Tưởng Nhật đương nhiên là đi theo Hàn Bảo, giơ tay nói: "Em đi theo Bảo Nhi, Bảo Nhi ở lại đây thì làm sao em nỡ đi cho được." Nói xong, quay đầu nở một nụ cười chói mắt nhìn Hàn Bảo, khiến mặt Hàn Bảo lập tức đỏ bừng.
“Em đi theo anh hai......" Tưởng Nguyệt chính là cái đuôi nhỏ, anh cậu đi nơi nào cậu sẽ đi theo tới đó.
Sắc mặt Trình Dung có chút khó coi , cắn cắn môi, động tác này khiến Trâu Bái đứng bên cạnh lập tức trầm mê, nhanh chóng dán mặt đến gần Trình Dung, Trình Dung nhíu mày dịch người sang bên cạnh, sắc mặt Vu Hạo Tĩnh bên cạnh ngày càng đen. Trình Dung không nghĩ tới Tô Ngưng Mi sẽ không đi cùng cô ta, càng làm cho người ngạc nhiên là, lần này xem như liền mất đi ba dị năng giả. Không lâu sau, Tưởng Nhật, Tưởng Nguyệt đã gọi toàn bộ mọi người xuống, bao gồm cả người nhà Trần gia, toàn bộ phòng khách ầm ầm chật chội. Đứng đầu Trần gia là Trần Đại Hoa, có lẽ là e ngại Tô Ngưng Mi nên vẫn thành thành thật thật ngồi ở trong góc không lên tiếng, thẳng đến Trình Dung hỏi ý kiến của ông ta thì ông ta mới nói: "Ông đây đương nhiên là đi theo con trai rồi."
Trình Dung lại nhìn về phía Trần Đức Thanh, Trần Đức Thanh ánh mắt si mê vòng vo hai vòng, thẳng đến khi Trình Dung nhíu mày, hắn mới sờ sờ cái mũi, "Ba đi theo A Dung đi." Nói xong lại quay đầu nhìn về phía Tô Ngưng Mi, "Tiểu Mi, con cũng đừng náo loạn nữa, đi theo chị của con đi, dọc đường đi từ thành phố W đến thành phố G nguy hiểm trùng trùng, con cùng mấy đứa Hàn Bảo đi cùng nhau sẽ không an toàn, cả nhà đi cùng nhau còn có thể có thể chăm sóc lẫn nhau."
"Không được, con muốn ở lại đây chờ ông ngoại, khoảng thời gian trước ông ngoại gọi điện thoại cho con, nói là muốn tới tìm con." Tô Ngưng Mi mắt cũng chưa mở mà thẳng thừng chặt đứt lời của người đàn ông trước mắt này, nàng căn bản không đem hắn là người nhà, về sau hắn có chết hay sống cũng sẽ không liên quan đến nàng.
Trần Đức Thanh nghe vậy thì sắc mặt đen thui rồi lại xanh mặt, cũng không nói chuyện gì nữa.
Khang Tiểu Tĩnh còn lải nhải khuyên Hàn Bảo, muốn Hàn Bảo đi cùng bọn họ, Hàn Bảo buồn không muốn nói chuyện, dù thế nào cũng đều không để ý tới Khang Tiểu Tĩnh, khiến Khang Tiểu Tĩnh hung hăng trừng mắt nhìn Tô Ngưng Mi.
Cuối cùng mọi người đều đi theo Trình Dung, chỉ có bốn người Tô Ngưng Mi, Hàn Bảo, Tưởng Nhật, Tưởng Nguyệt ở lại. Tô Ngưng Mi nguyên bản cũng muốn khuyên bảo Hàn Bảo đi theo Trình Dung, sau này nhớ ra trong nguyên tác thì chính lần này Hàn Bảo theo Trình Dung đến căn cứ thành phố G, sau đó mới bị zombie đàn vây công tới chết cho nên cũng không khuyên nữa.
Vu Hạo Tĩnh đẩy đẩy gọng kính trên mũi, chán ghét liếc nhìn Trâu Bái đang đứng cạnh Trình Dung rồi mới mở miệng, "Được rồi, mọi người sớm nghỉ ngơi đi, sáng mai sẽ xuất phát."
Tô Ngưng Mi đi theo Trình Dung nhận phần đồ ăn của mình rồi chuẩn bị trở về phòng, Trình Dung lại khuyên bảo Tô Ngưng Mi vài câu, muốn nàng cùng đi với cô ta, Tô Ngưng Mi lắc đầu, "Không được, em muốn ở lại chờ ông ngoại." Tô Ngưng Mi không phải không nghĩ tới việc đi tìm người nhà Tô gia, nhưng nàng chỉ theo nguyên tác biết Tô gia ở Thành phố H, nhưng lại không biết cụ thể vị trí, dân cư thành phố H có mấy trăm vạn, tìm như vậy có khác nào mò kim đáy bể? Chỉ có thể chờ ở nơi này, nàng chỉ hy vọng diễn biến trong truyện có thể thay đổi đểnàng đợi được người nhà họ Tô đến.
Trở về phòng, Tô Ngưng Mi đem đến đồ ăn đặt ở đầu giường, nằm xuống, nhớ lại nguyên tác. Nàng nhớ được nguyên văn lần này Tô Ngưng Mi đi theo Trình Dung tới căn cứ thành phố G, giữa đường gặp vài tên lưu manh, Trình Dung được Vu Hạo Tĩnh cùng Trâu Bái che chở, Tô Ngưng Mi không có mệnh tốt như vậy, bị mấy người kia luân gian. Trên đường, Hàn Bảo bị zombie đàn zombie vây công, Tưởng Nhật vì cứu Hàn Bảo mà cả hai người đều chết, sau lại gặp mãng xà biến dị, cái người tên Khổng Văn Ninh là lực lượng thức tỉnh giả kia vì dính nọc độc của mãng xà biến dị mà không thể che dấu dục vọng với Trình Dung, bị Trâu Bái giết chết, Trâu Bái lại bởi vì cứu Trình Dung mà dính phải nọc độc mãng xà biến dị, không khống chế được cơ thể □, hai người thuận theo tự nhiên lăn drap giường, Vu Hạo Tĩnh tuy rằng bất đắc dĩ nhưng cũng chỉ có thể nhìn nữ nhân mình yêu thương cùng nam nhân khác xxoo. Sau, một đám người mới xem như hữu kinh vô hiểm đến được căn cứ thành phố G.