edit: rồng Tô Ngưng Mi và Liên Cẩn Viên tùy tiện ăn ít đồ, Liên Cẩn Viên thừa dịp thời gian vẫn còn sớm, lại vẽ chút bùa chú, Tô Ngưng Mi yên lặng ngồi ở bên cạnh, cô lấy ra một tấm bản đồ từ trong không gian, đi tiếp dọc theo quốc lộ 124 là tỉnh GX, người nhà họ Tô có ở tỉnh GX không? Tô Ngưng Mi không chắc, cảm thấy phiền vò tóc.
Cuối cùng Vu Hạo Tĩnh và Khang Tiểu Tĩnh cũng thức dậy, hai người ăn ít đồ, Khang Tiểu Tĩnh kéo Vu Hạo Tĩnh đi tới chỗ bên cạnh Tô Ngưng Mi và Liên Cẩn Viên, "Liên tiên sinh, chị Tiểu Mi, cảm ơn hai người tối hôm qua chứa chấp chúng em, em đi theo Vu đại ca đi trước."
Nhìn nụ cười tươi tắn trên khuôn mặt của Khang Tiểu Tĩnh, Tô Ngưng Mi biết là người này đã nghĩ thông rồi, quyết định sống thật tốt qua ngày với Vu Hạo Tĩnh. Cái này cũng coi như là dấu hiệu tốt, đều là vật hi sinh bi thảm trong sách, kết cục hôm nay của Khang Tiểu Tĩnh cũng coi như là không tệ rồi.
Tô Ngưng Mi cuốn bản đồ lại, hỏi: “Hai người tính đi đâu?"
Khang Tiểu Tĩnh lắc đầu cười khổ, "Em đi theo Vu đại ca nhưng cũng không biết là sẽ đi đâu, nhất định là thành phố G không an toàn, chỉ cần rời khỏi thành phố G, đi đâu cũng được, em đi theo Vu đại ca dọc theo quốc lộ 124, đi rồi mới biết được là đi đâu.”
Tô Ngưng Mi cười nói, "Vậy chúc hai người thuận buồm xuôi gió."
Nhìn bóng dáng của Khang Tiểu Tĩnh và Vu Hạo Tĩnh, Tô Ngưng Mi chỉ cảm thấy có chút ngẩn ngơ, cho đến khi Liên Cẩn Viên ở bên cạnh hôn gò má cô một cái, lúc này cô mới hoàn hồn lại, lúc này mới phát hiện cái bàn và mấy lá bùa cũng được thu vào.
Liên Cẩn Viên cười nói, "Đừng ngẩn ngơ nữa, thời gian không còn sớm, chúng ta nên nghĩ phải đi đâu rồi."
Tô Ngưng Mi mờ mịt lắc đầu, nhìn về con đường ở phía xa , "Em cũng không biết nên đi đâu, nếu như đi theo quốc lộ 124 chúng ta sẽ đến tỉnh GX, nhưng không biết là người nhà họ Tô có đến đó hay không, hay là đi chỗ khác? Em lo lắng cho bọn họ."
Kiếp trước Tô Ngưng Mi là một cô nhi, không được cảm nhận sự ấm áp của tình thân, ở cùng người nhà họ Tô đã được gần nửa năm, Tô Ngưng Mi đã sớm coi họ trở thành người thân của mình rồi, chuyện gấp trước mắt của cô chính là tìm được người nhà họ Tô. "Trước mắt chỉ có thể đi một bước tính một bước, chúng ta căn bản không biết gì bọn họ có đi dường đó hay không, nếu là dọc theo 124 quốc đạo về phía trước, bọn họ nhất định sẽ đi qua trấn Phù Khẩu sau đó qua quốc lộ 125 đến tỉnh GX. Chỉ là, nếu không phải như vậy, chúng ta sẽ càng xa bọn họ" Liên Cẩn Viên nói xong thu những thứ trong trận pháp vào, bùa chú trong hai trận pháp còn có linh khí, Liên Cẩn Viên thu bùa chú vào theo thứ tự, lúc này mới vừa nhìn về phía vẻ mặt mơ hồ của Tô Ngưng Mi, "Vậy, chúng ta đi đâu? "
Tô Ngưng Mi suy nghĩ thật lâu cuối cùng quyết định đi quốc lộ 124 qua trấn Phù Khẩu. Đã quyết định xong, lập tức lên đường.
Sau khi trải qua rắn triều ngày hôm qua, đám người kia chỉ còn lại khoảng hai mươi người, hôm nay nhìn thấy dáng vẻ của Tô Ngưng Mi và Liên Cẩn Viên muốn tiếp tục lên đường, cũng vội vàng đi theo, tất nhiên là định theo hai người. Ôn Nhạn Kỳ cũng xốc bọc lớn mang theo bên người đứng dậy.
Tô Ngưng Mi nhìn thấy động tác của Ôn Nhạn Kỳ, cười nói “Ôn tiên sinh có định đi đâu?"
Ôn Nhạn Kỳ cười dịu dàng một tiếng với cô, mắt cong thành trăng lưỡi liềm, “Không rõ lắm, định cùng đi theo mọi người.”
Liên Cẩn Viên ôm chầm bả vai Tô Ngưng Mi, đi về phía con đường của thôn nhỏ, những người phía sau lục tục đi theo, Ôn Nhạn Kỳ nhìn cô gái được người đàn ông cao lớn, anh tuấn ôm, nhẹ nhàng cười, cũng bước lớn, đi về phía trước.
Trình Dung tựa vào một cây đại thụ nhẹ ho một tiếng, cặp mắt yêu kiều nhìn về phía Ôn Nhạn Kỳ, dịu dàng nói, “Bác sĩ Ôn, vết thương của tôi chưa lành, tôi có chút lo lắng, anh có thể ở lại đi cùng với chúng tôi không? "
Buổi sáng cô nghe nói người đàn ông diện mạo nho nhã này có dị năng hệ thủy cấp ba, cô và Trâu Bái đều là dị năng lôi điện cấp ba. Nhưng cô bị thương, còn có mẹ của cô, trên đường nếu gặp phải nguy hiểm, Trâu Bái nhất định không giúp được, nên muốn người đàn ông này vào đội ngũ, hơn nữa còn là bác sĩ, rất hữu ích.
Ôn Nhạn Kỳ dừng bước lại, cười nói với Trình Dung, “Vị tiểu thư không cần lo lắng, vết thương của cô đã không còn đáng ngại, máu bầm trong cơ thể cũng có dấu hiệu tan đi, xương bả vai chỉ cần nuôi tốt sẽ không ảnh hưởng đến tính mạng, cho nên tôi liền đi trước một bước.”
Trình Dung miễn cưỡng cười cười, nói: " Ôn tiên sinh không cần khách khí như thế, tôi tên là Trình Dung, anh cũng có thể gọi là Dung nhi, nếu Ôn tiên sinh phải đi, tôi cũng không nên nói nhiều nữa, chúc Ôn tiên sinh lên đường xuôi gió."
Ôn Nhạn Kỳ gật đầu một cái, lúc này mới sải bước đi về phía trước.
Trình văn quân nhìn Ôn Nhạn Kỳ rời đi, mờ mịt hỏi, "Dung nhi, bây giờ chúng ta nên làm như thế nào? Đi theo bọn họ hay tiếp tục ở lại.”
Trình Dung thở dài một tiếng, nói: " nơi này cách thành phố G quá gần, sợ rằng không an toàn, tối hôm qua chúng ta may mắn mới không có đụng phải cái gì, cho nên tốt nhất vẫn là mau chóng rời đi nơi này."
Trình văn quân lo lắng nhìn nàng, "Vậy vết thương của con phải làm thế nào?"
Trình Dung chịu đựng hàng loạt đau đớn truyền tới trên bả vai, cười nói, “Mẹ, không cần lo lắng, trong không gian của con còn có chiếc xe, còn đựng nhiều xăng, lái xe đi là được, chỉ sợ Trâu đại ca phải cực khổ rồi”
Trâu bái nói: " Anh không sao, nếu bay giờ Dung nhi không có việc gì, chúng ta lên đường đi." ___________
Rất nhanh Tô Ngưng Mi và Liên Cẩn Viên đã đến quốc lộ, có mấy con zombie du đãng trên đó, Tô Ngưng Mi nắm chặt đao võ sĩ xông tới, chỉ chốc lát đã cắt mười cái đầu zombie, lấy toàn bộ tinh hạch ra ngoài.
Trên quốc lộ còn có rất nhiều xe bị bỏ lại, phần lớn đều hoàn hảo không hư tổn, Tô Ngưng và Mi Liên Cẩn Viên tìm chiếc xe nhỏ mở cửa xe, Liên Cẩn Viên ngồi ở ghế lái, Tô Ngưng Mi lên theo ngồi kế bên. Người phía sau cũng bắt chước, bốn năm người làm một tổ, tìm kiếm xe còn xăng, đánh chết tài xế đã trở thành zombie bên trong, lên xe. Liên Cẩn Viên đang muốn lái xe, có người ở bên ngoài gõ lên cửa sổ xe.
Tô Ngưng Mi ngẩng đầu nhìn lại, là Ôn Nhạn Kỳ, quay cửa kính xe xuống, Tô Ngưng Mi cười nói, "Ôn tiên sinh có chuyện gì sao?"
Ôn Nhạn Kỳ lộ ra một vẻ mặt áy náy, "Tô tiểu thư, tôi không biết lái xe, cho nên có thể đi cùng xe với mọi người không? "
Liên Cẩn Viên nhanh chóng nhìn gương mặt tuấn tú lịch sự của Ôn Nhạn Kỳ nói, “Không được”
Tô Ngưng Mi, "Dĩ nhiên có thể. . . . . ."
Cuối cùng Ôn Nhạn Kỳ lên xe, ngồi ở phía sau.
Xe đi về phía trước, có bốn chiếc xe đi phía sau, hơn nữa mọi người còn thu thập xăng của những chiếc xe bên cạnh lại.
Trên đường có rất nhiều zombie đung đưa, số lượng ít không có nguy hiểm gì nên Liên Cẩn Viên bỏ mặc không quan tâm, nếu là nhóm nhỏ zombie, anh liền trực tiếp ném hỏa phù, liền diệt hơn phân nửa, không uy hiếp được mọi người.
Xe một đường đi tới trấn Phù Khẩu, hai bên đường quốc lộ 124 là những dãy núi lớn liên tục, zombie giảm dần, ngược lại dọc đường có thể gặp thêm mấy con thú biến dị.
Gặp thú biến dị đều là Tô Ngưng Mi xuống xe giải quyết, lấy tinh hạch trong đàu thú biến dị ra, còn dư lại thịt chia cho người phía sau. Quốc lộ 124 đi giống như nhau, xe đột nhiên ngừng lại, Tô Ngưng Mi thấy con đường trước mặt bị ngăn cản bởi đất đá trôi, quay đầu nhìn về phía Liên Cẩn Viên, “Làm sao bây giờ?”
Mấy chiếc xe đi theo phía sau cũng ngừng lại, mọi người từ trên xe đi xuống.
Liên Cẩn Viên nói: "Bỏ xe đi, từ bên cạnh đường núi tiếp tục đi về phía trước."
Trước mắt cũng chỉ có biện pháp này, bỏ qua xe, người phía sau lấy xăng và thú biến dị bắt được kéo xuống xe, không có quá nhiều xăng, mỗi chiếc xe khoanngr mười mấy lít, nhìn bọn họ mỗi người cũng khiêng mười mấy cân thịt thú biến dị, Tô Ngưng Mi nói: "Bây giờ phải đi đường núi rồi, trong núi có nhiều thú biến dị hơn, hiện tại mọi người có thể nghỉ ngơi tại chỗ ăn no một chút, ngoài ra tôi là không gian Dị Năng Giả, nếu mọi người tin tưởng tôi, có thể để lại xăng dư và thức ăn ở chỗ tôi, chờ đi ra khỏi đường núi, tôi sẽ trả lại cho mọi người. Còn nữa, còn nữa mọi người có vũ khí không, tốt nhất mang món vũ khí dùng phòng thân, chỉ sợ đường núi không có an toàn như trước." Đường núi không dễ đi, mọi người mang nặng hơn trước, thể lực sẽ giảm xuống, nếu như lúc đó gặp phải thú biến dị trong núi rừng là nguy hiểm nhất, cho nên phải làm cho mọi người mang theo vũ khí lên đường.
Những người này cũng biết Tô Ngưng Mi có không gian dị năng, hơn nữa đều được nhận ân huệ của cô, tất nhiên đem toàn bộ đồ vật giao cho cô.
Không có nhiều người có vũ khí, Tô Ngưng Mi lấy ra ngoài mười mấy cây thiết côn và búa, chia cho mọi người, đứa trẻ mấy tuổi cũng không ngoại lệ. Tô Ngưng Mi Biết cô và Liên Cẩn Viên chỉ có thể thuận đường giúp đưa bọn họ tới tỉnh GX, những việc khác bọn họ không có cách, ít nhất mọi người cũng không thể cả đời đi theo bọn họ.
Mọi người nghỉ ngơi tại chỗ một canh giờ, nổi lửa nướng thịt, sau khi ăn uống no đủ, mọi người cứ tiếp tục lên đường.
Vòng qua quốc lộ, đi về phía rừng núi bên cạnh. Đúng thật trong núi có một ít thú biến dị, nhưng đều là cấp một cấp hai, Trong núi rừng thú biến dị xác thực có một ít, nhưng đều là cấp một cấp hai, rất nhanh bị Tô Ngưng Mi, Liên Cẩn Viên và Ôn Nhạn Kỳ đánh bại. Những người khác cũng giúp giải quyết hai con thú biến dị cấp một, nhưng đáng tiếc là có một người bị thú biến dị cắn được cổ, mất mạng.
Chờ ra khỏi núi đường, lúc trở lại trên quốc lộ là đã qua mấy tiếng, mọi người đi mấy giờ đường núi cũng vô cùng mệt mỏi.
Xe trên quốc lộ không ít, mọi người lại tìm mấy chiếc xe, hiện tại thời gian cũng không còn sớm, đã đến năm giờ chiều rồi, khoảng ba giờ nữa là có thể đến trấn Phù Khẩu, trấn Phù Khẩu được xem là một trấn lớn, nhân khẩu đạt tới khoảng 30 vạn. Muốn buổi tối đi qua trấn Phù Khẩu sẽ không an toàn, chỉ có thể nghỉ ngơi tại chỗ một đêm, sáng sớm ngày mai đang tiếp tục lên đường.
Tô Ngưng Mi đã đem đồ chia cho mọi người. Cũng có xe, Liên Cẩn Viên sẽ không sử dụng bùa chú, để mọi người nghỉ ngơi trong xe. Anh vẽ bùa cũng không dễ, ngày hôm qua vẽ bùa làm cho linh khí bị tiêu hao gần hết, buổi tối ngồi xuống khôi phục linh khí trong cơ thể.
Ôn Nhạn Kỳ theo mọi người tìm củi đã trở lại, móc bật lửa ra đốt, nhìn Tô Ngưng Mi đang đem đồ lấy ra ngoài, hắn cười nói, "Tô tiểu thư, cô có nồi hay không? Buổi tối tôi nấu ăn cho hai người”. Tô Ngưng Mi lấy ra một cái chảo sắt từ trong không giann đưa cho hắn, Ôn Nhạn Kỳ nhanh chóng xốc lên một khối thị xương thú biến dị xương dùng dị năng hệ thủy làm sạch, lại dùng cán đao băm thịt xương thành khối, bỏ vào nồi đốt lửa nấu, sau một tiếng thịt trong nồi canh liền tản mát mùi thơm đậm đà. Tô Ngưng Mi lại nhìn Ôn Nhạn Kỳ lấy ra một chút hạt tiêu hồng hồng, hoa tiêu, bát giác, đủ hương vị cho vào nồi.
Ôn Nhạn Kỳ lại cắt thịt một chút thịt thú biến dị, rửa sạch, băm thành cỡ một ngón tay rồi ném vào trong nồi.
Không bao lâu, thịt trong nồi liền lăn lộn, Tô Ngưng Mi lúc này mới phát hiện ra mình đã xem thật lâu, cô không nhịn được hỏi: " anh còn có đồ chơi này nữa." Trong không gian của cô trái lại rất nhiều Lạt Tiêu, hoa tiêu, bát giác như vậy, nhưng trong ngày thường cũng lười lấy, ngại phiền toái, trước kia cùng người nhà họ Tô ở cùng chỗ, đều là cho người nhà họ Tô, để chuẩn bị cho bọn họ ăn.
Hơi nóng hun gương mặt của Ôn Nhạn Kỳ đỏ lên, ngẩng đầu cười nói với Tô Ngưng Mi, "sau mạt thế trong nhà còn dư lại, vẫn chưa dùng đến, hôm nay có thể dùng tới. Tốt lắm, có thể ăn, trong không gian của cô có bát đũa không? Liên tiên sinh anh cũng tới đây ăn một chút thôi?."
Liên Cẩn Viên cũng không có khách khí, ngồi trên mặt đất cạnh cái nồi. Tô Ngưng Mi lấy ra ba bộ bát đũa từ trong không gian.
Liên Cẩn viên lấy khối thịt xương, lúc này mới kín đáo đưa chén cho cho Tô Ngưng Mi, lại lấy chén không từ Tô Ngưng Mi, đang muốn gắp mấy khối thịt xương ăn, vẻ mặt lại thay đổi, quay đầu nhìn về phía sau bầu trời.