Vật Hi Sinh Tu Chân Ký

Chương 69



Editor: Quỳnh ỉn

Beta: Thiên hạ đại nhân.

Trần Kiều Kiều bưng anh đào ngồi ở xuống ghế salon, cho mấy quả vào trong miệng, nhai ba bốn lần nuốt trọn thịt quả, nhổ hột vào bên trong thùng rác, lúc này mới nói: “Chị Tiểu Mi, đừng nói nữa, trên đường đến thành phố GX chúng tôi gặp được một người đàn ông, người đàn ông kia nói mình là người tu chân, muốn nhận Trình Dung làm đồ đệ, sau đó Trình Dung và Trình Văn Quân đi theo người nọ.”

Tô Ngưng Mi nghi ngờ, quay đầu nhìn Liên Cẩn Viên một cái: “Trình Dung không phải là dị năng giả sao? Chúng ta đã làm rất nhiều thí nghiệm, hình như dị năng giả không có linh căn.” Hơn nữa Tô Ngưng Mi đoán thế giới này trừ dị năng giả còn lại phần lớn người bình thường cũng có linh căn.

Tiêu Linh Vũ vẫn lạnh lùng ngồi ở bên cạnh Trần Kiều Kiều, Trần Kiều Kiều cười híp mắt đút vào trong miệng Tiêu Linh Vũ một quả anh đào, Tiêu Linh Vũ ngậm miệng không để ý tới, Trần Kiều Kiều lè lưỡi với anh ta, sau đó thi đấu với anh đào trong miệng của mình, sau đó mới nói với Tô Ngưng Mi: “Chị Tiểu Mi, chúng tôi cảm thấy rất kỳ lạ, sau đó hỏi người đàn ông kia, người đàn ông kia nói anh ta có thể giúp đỡ Trình Dung tẩy kinh phạt tủy gì đó, giống như anh ta có thể biến Trình Dung thành người thường, sau đó để cho cô ta tu chân.”

Tô Ngưng Mi ngồi ở trên ghế salon trầm mặc, cô có chút không hiểu tại sao người đàn ông kia lại muốn phí nhiều sức lực lớn như vậy để trợ giúp Trình Dung trở thành người tu chân. Hiện tại có liên quan đến cô, còn có xảy ra biến hóa lớn với Trình Dung, Tô Ngưng Minh không cảm thấy số mạng đời này của mình sẽ chết giống như trong sách, nhưng, Trình Dung là nữ chúa trong sách, cô vẫn không dám khẳng định sau này Trình Dung sẽ trở thành dạng gì, có nhiều số mạng.

Đang suy nghĩ, Tô Ngưng Mi cảm thấy bàn tay đang nắm chặt của mình bị người khác nắm lại, Tô Ngưng Mi ngẩng đầu nhìn Liên Cẩn Viên đang cười với mình: “Đừng lo lắng, có anh ở đây.”

Tô Ngưng Mi gật đầu cười: “Không sao.” Nói xong nhìn Trần Kiều Kiều đang vui vẻ ăn: “Kiều Kiều, vậy bây giờ các cô tính thế nào?”

Trần Kiều Kiều đang vui vẻ ăn không ngừng nghe thấy, quay đầu nhìn mặt không biểu cảm của Tiêu Linh Vũ, thở dài, nhìn Tô Ngưng Mi nói: “Thật ra tôi cũng không biết, Tiêu đại ca đoán các nơi trên thế giới có thể xảy động đất, mặt đường bị hỏng, ngồi xe sợ không quá an toàn, thật ra thì phi cơ cũng không an toàn, dù sao loài chim trên trời cũng biến dị, chỉ có thể đi bộ đến Bắc Kinh, trên đường chắc cũng khó đi, cho nên tôi và Tiêu đại ca tính ở lại đây đợi một chút, sau đó sẽ tính tiếp.”

Tô Ngưng Mi gật đầu, như chỉ có thể như vậy, thật ra thì Tô Ngưng Mi biết mục đích của bọn họ là Bắc Kinh, nhưng Bắc Kinh có thể xảy ra nhiều tai nạn hơn những nơi khác, bây giờ lên đường đi Bắc Kinh không thể nghi ngờ chính là quyết định cực kỳ không sáng suốt, cho nên Tô Ngưng Mi tính chờ Bắc Kinh trở thành căn cứ lớn nhất của Trung Quốc rồi mới đi.

Trần Kiều Kiều và Tiêu Linh Vũ ở lại trấn Phù Khẩu, trấn Phù Khẩu xây dựng căn cứ một lần nữa, Trần Kiều Kiều và Tiêu Linh Vũ cũng tham gia hỗ trợ.

Mấy ngày sau trấn Phù Khẩu cũng xảy ra động đất, may mắn mọi người đều bận rộn ở căn cứ mới, trấn Phù Khẩu không có mấy người ở lại, cho nên tránh được một kiếp. Đại đa số vật liệu xây dựng linh tình gì đó đều ở trấn Phù Khẩu, vội vàng xây dựng căn cứ nên đã phân ra một nửa đi trấn Phù Khẩu tìm kiếm vật liệu. Các xưởng ở trong trấn Phù Khẩu bởi vì động đất mà sụp đổ, nhưng đội tìm kiếm vẫn có thể tìm được rất nhiều máy móc ở trong xưởng đổ nát, mặc dù có chút hư hỏng, nhưng có người sửa chữa, rất nhanh có thể sử dụng.

Bởi vì trấn Phù Khẩu xảy ra động đất nên hành trình xây dựng căn cứ mới chậm hơn rất nhiều, vốn chỉ cần bốn năm tháng là có thể xây dựng xong. Nay đã qua mười tháng, sáu tháng trước là mùa xuân, nhiệt độ rất thích hợp, nhưng sáu tháng sau khí hậu bắt đầu nóng lên, nhiệt độ trong phòng bốn mươi độ đã được coi là thấp nhất, thường đều là bốn mươi mấy độ, nhiệt độ bên ngoài phòng thì càng không cần phải nói, nhiệt độ như vậy cho dù là thực vật cũng không sống nổi, vì vậy mấy tháng này đều dựa vào những vật tư trước kia và ra biển bắt cá mà sống.

Bốn tháng mùa hè này, mọi người đều làm vào buổi tối, ban ngày nghỉ ngơi, hôm nay xây dựng căn cứ, khí trời vẫn nóng không chịu được, vật tư có hạn, cũng không thể sử dụng máy điều hòa không khí gì đó. Không thể sử dụng tủ lạnh điều hòa không khí giữ đồ tươi, cho nên cá và các loại con mồi bắt về phải nhanh chóng xử lý, nếu không qua một thời gian nhất định sẽ bốc mùi hôi thối.

Căn cứ chia làm ba khu vực, khu dân cư, chợ và khu vực trồng trọt chăn nuôi, khu trồng trọt lương thực gần như bị hạn chết, khu nuôi dưỡng gia cầm cũng mệt mỏi nằm ở trong lều không có chút tinh thần nào.

Tường thành bên ngoài căn cứ cao gần mười thước, dùng xi măng cốt thép kiên cố nhất để xây dựng, bên trong căn cứ vốn tính giản lược mọi thứ, dùng cọc gỗ hoặc tre xây dựng nhà gỗ nhỏ, sau đó lại sợ không chắc chắn, nên xây dựng thành nhà ngói lớn.

Trời nóng như vậy, mọi người Tô gia đều không ra khỏi cửa, chỉ đợi ở trong phòng, người Tô gia, Hàn Bảo, Tưởng Nhật, Tưởng Nguyệt, Ôn Nhạn Kỳ, Trần Kiều Kiều, Tiêu Linh Vũ… được phân đến hai tòa nhà, bên trong có rất nhiều phòng, vừa lúc đủ cho nhiều người ở. Trải qua một tháng tu luyện, tu vi của Tô Ngưng Mi đã đến Trúc Cơ hậu kỳ, tu vi của Trần Kiều Kiều cũng đến Luyện Khí sơ kỳ, không biết có phải Trần Kiều Kiều cũng tu chân hay không, mà thái độ của Tiêu Linh Vũ rất tốt với cô ấy, không có lạnh lùng như bình thường.

Mười tháng xây dựng căn cứ này cũng săn được một con thú biến dị cấp bốn, mà Hàn Bảo, Tưởng Nguyệt, Tưởng Nhật, Tô Quốc Mai, Mục Tiểu Nghiêm, Ôn Ngôn Kỳ, Tiêu Linh Vũ đã đạt tới dị năng cấp bốn, muốn lên cấp năm cũng có chút khó khăn. Những người này chưa từng đụng phải thú biến dị cấp năm, ngược lại không ít lần gặp phải tang thi cấp năm, đáng tiếc thực lực của tang thi cấp năm và một con thú biến dị cấp ba không kém nhau nhiều lắm, nếu hấp thụ tinh hạch của tang thi đến lúc thăng cấp năm cần ít nhất hơn một nghìn viên mới được, đáng tiếc mười tháng này tổng cộng mới chỉ gặp trên trăm tang thi cấp năm mà thôi.

Trong mười tháng này bọn họ cũng không có tin tức của Trình Dung, Tô Ngưng Mi có cảm giác mình từng trải qua một giấc mộng, có phải sau này sẽ không gặp phải cái gọi là nữ chủ hay không? Nếu đúng là như vậy thì tốt quá, cô có thể sống cuộc sống bình thường với Liên Cẩn Viên.

Mười tháng này coi như là thời gian cô sống bình yên nhất, không có Trình Dung, tâm trạng của cô mỗi ngày đều tốt, hơn nữa ở chung lâu cô phát hiện Tiêu Linh Vũ trừ khuôn mặt lạnh lùng ra còn những thứ khác đều xem là tốt, thời điểm thành lập căn cứ anh ta cũng giúp đỡ rất nhiều, hơn nữa căn cứ có người bị tang thi làm bị thương anh ta cũng giúp một tay cứu chữa, quan trọng nhất là còn phát hiện được dị năng chữa khỏi của Mục Tiểu Nghiên, nhưng nhìn bộ dạng của Tiêu Linh Vũ giống như cũng không muốn đến gần.

Dị năng bộc quang của Mục Tiểu Nghiêm là bởi vì lúc xây dựng căn cứ bị một đám tang thi đột kích, mặc dù dị năng giả không sao, nhưng rất nhiều người thường bị tang thi làm bị thương, mặc dù Tiêu Linh Vũ là dị năng giả cấp bốn, nhưng có thể cứu chữa người có hạn, cho nên Mục Tiểu Nghiêm mới lộ ra dị năng chữa khỏi của mình, Tiêu Linh Vũ nhìn thấy cũng không quan tâm.

Ngày hôm đó, Tô Ngưng Mi từ trong phòng tu luyện đi ra ngoài, Trần Kiều Kiều đã đi tới: “Chị Tiểu Mi, thời tiết thật là nóng, nóng chết người, haiz, không biết người nhà tôi ở Bắc Kinh thế nào, tôi rất nhớ bọn họ.” Mười tháng này, các nơi trên thế giới thường xuyên xảy ra động đất, chỉ là thiết bị truyền tin bị chặt đứt, cho nên không biết tình huống cụ thể như thế nào.

Tô Ngưng Mi cười nói: “Vậy cô định thế nào?”

Trần Kiều Kiều than thở: “Bây giờ thời tiết còn quá nóng, chờ lạnh một chút nữa tôi và Tiêu đại ca tính trở về Bắc Kinh.”

Tô Ngưng Mi gật đầu một cái: “Đúng vậy, bây giờ thời tiết không thích hợp để lên đường, qua hai tháng nữa thời tiết sẽ mát mẻ.”

Trần Kiều Kiều nói: “Chị Tiểu Mi, chị tính vẫn ở chỗ này sao? Hay là theo chúng tôi trở về Bắc Kinh đi.”

“Đến lúc đó rồi tính đi.”

Dường như muốn thích ứng với thời tiết nóng như vậy cũng không khó, hai tháng rất nhanh đã trôi qua, thời tiết cũng không còn nóng nữa, mát mẻ hơn một chút. Nhiệt độ vừa thay đổi, Tôn A Hoa đã bắt đầu tổ chức mọi người trồng trọt, tuy nói sản lượng không cao, nhưng có thể thu hoạch một chút, hơn nữa ngày thường cũng ra biển bắt cá, dần dần còn thừa, căn cứ cũng bắt đầu tích trữ lương thực.

Tường cao bên ngoài có thể ngăn cản tang thi, nhưng lại không thể ngăn được nguy hiểm đến từ trên trời, một năm này loài chim bay biến dị cũng tăng nhanh, cũng may căn cứ có đài cao, thấy chim biến dị bay tời, lập tức ấn còi báo động, tất cả mọi người sẽ trở về phòng, tránh nguy hiểm.

Hiện tại mặc dù mỗi mùa kéo dài gấp đôi, nhưng mọi người vẫn tuân thủ như cũ, mười hai tháng là một năm.

Sau khi thời tiết mát mẻ, Trần Kiều Kiều và Tiêu Linh Vũ quyết định trở về Bắc Kinh, buổi tối Tô Ngưng Mi hỏi Liên Cẩn Viên tính thế nào, Liên Cẩn Viên ôm Tô Ngưng Mi: “Chúng ta cũng sẽ đi theo trở về Bắc Kinh, con mắt kiếp trước của anh cũng đã ổn định, vì bận rộn giúp xây dựng, theo như phỏng đoán, chúng ta sẽ lưu lại ở trên đường nhiều tháng, lúc trở lại Bắc Kinh, bên Bắc Kinh kia cũng đã dần trở nên ổn định.”

Loài chim biến bị càng ngày càng nhiều, không thể ngự kiếm phi hành được, hơn nữa còn không mang được nhiều người như vậy, chỉ có thể đi trên đất liền, con đường trên mặt đất cũng bị hư hỏng toàn bộ, mọi người chỉ có thể nửa đi nửa ngồi xe đến Bắc Kinh, gặp đường có thể chạy thì lái xe, không thể chạy thì đi bộ, cứ như vậy, nhất định sẽ mất mấy tháng mới có thể đến Bắc Kinh.

Tô Ngưng Mi gật đầu đồng ý: “Được, vậy ngày mai em hỏi ông bà ngoại một chút.” Thật ra thì cũng không thể ở trấn Phù Khẩu quá lâu, nơi này các biện pháp an toàn còn chưa hoàn thiện, thất thủ cũng là chuyện sớm hay muộn mà thôi.

Ngày hôm sau, Tô Ngưng Mi đã hỏi ý kiến của mọi người, mọi người nhất trí quyết định đi Bắc Kinh, sau đó Tô Ngưng Mi lại đi hỏi Tôn A Hoa, cũng nói với bọn họ nếu căn cứ gặp nguy hiểm lớn nhất định sẽ thất thủ, hỏi Tôn A Hoa có muốn đi Bắc Kinh hay không, Tôn A Hoa cười nói: “Tiểu Mi, các cô đi trước đi, người ở đây quá nhiều, di chuyển nhất định sẽ gặp phải rất nhiều phiền toái, tôi sẽ thương lượng với mọi người một chút xem nên làm thế nào, hơn nữa…” Tôn A Hoa nói xong thì sờ bụng mình: “Hơn nữa, bây giờ tôi đang mang thai, chắc không thể gấp rút lên đường.”

Tô Ngưng Mi biết Tôn A Hoa và Chương Gia Tề qua lại với nhau, nhưng không nghĩ đến lại mang thai nhanh thư vậy.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.