Vật Hy Sinh Nữ Phụ Nuôi Con Hằng Ngày

Chương 12: Đến cửa xin lỗi



Nhìn theo phương hướng chiếc xe dần biến mất, Cảnh mẹ thở dài một hơi, giữ chặt tay Lạc Kim Vũ vỗ vỗ, cùng cô đi vào trong nhà, cảm khái nói: “Mẹ đã nghe Kiều Kiều kể lại, con dạy dỗ Dương Dương rất tốt”

“Không, còn chưa đủ tốt.” 

Lạc Kim Vũ đột nhiên ngẩng đầu, nhìn Cảnh mẹ nhợt nhạt cười, nói: 

“Ta còn chưa có dạy bé hiểu được đạo lý, không ai có thể vĩnh viễn được người khác che chở, cho nên trước khi học được "dũng cảm" đồng thời cũng phải học được cách tự bảo vệ bản thân" 

"Nếu thằng bé không phải người của Cảnh gia, nếu gặp phải chuyện giống như ngày hôm nay, thì còn có ai sẽ tới giúp thằng bé lần nữa?”

Cảnh mẹ mày nhíu lại, những lời này của Lạc Kim Vũ nghe xác thật rất có đạo lý, nhưng nếu nghĩ sâu xa thì lại cảm thấy là lời nói có ẩn ý, bà mở miệng muốn hỏi, Lạc Kim Vũ lại buông lỏng tay bà, xin lỗi nói: 

“Mẹ, đã trễ thế này, mẹ ngủ sớm một chút đi, con đi nhìn Dương Dương một lát”

Cảnh mẹ nhìn đầu tóc rối bù cùng sắc mặt mỏi mệt của cô, cũng không nói thêm cái gì nữa, hơi trầm ngâm, nói: “Ừ, con cũng đi ngủ sớm một chút, Dương Dương đã có người hầu chăm sóc rồi”

“Dạ, con đã biết, ngủ ngon.” Lạc Kim Vũ thay đổi dép lê, cởi ra giày "đế bằng" ném vào thùng rác phòng khách, chạy lên lầu.

Cảnh mẹ nhìn bóng dáng của cô, thẳng đến Lạc Kim Vũ biến mất ở chỗ ngoặt lầu hai, lúc này mới thu hồi tầm mắt, nhìn vào thùng rác phòng khác, lại đè xuống ý nghĩ mới vừa xuất hiện trong lòng.

Chắc là bà suy nghĩ nhiều rồi? Chấp niệm lâu như vậy, sao có thể đột nhiên nghĩ thông suốt buông xuống được?

Bởi vì tiệc tối ra chuyện như vậy, Cảnh Gia Dịch bị thương yêu cầu người chăm sóc, bản thân cô lại bị bong gân, kế hoạch tính toán thử vận may muốn cuối tuần này đến phim trường Nam Du Thành đã thất bại.

Xem xong tin tức trên trang web cùng Weibo, Lạc Kim Vũ cũng không gấp gáp, đoàn phim《 Trận động đất Ung thành 》  sẽ quay gần ba tháng ở phim trường Nam Du Thành, trễ một tuần ảnh hưởng cũng không lớn.

Lại nói mấy ngày nay ở nhà tĩnh dưỡng, tâm tình của Lạc Kim Vũ có thể nói là vô cùng sung sướng.

Bởi vì thằng bé hư làm Cảnh Gia Dịch bị thương ở tiệc tối tại Lý gia, ngày hôm sau được ba mẹ dẫn tới Cảnh gia xin lỗi, nhưng Cảnh mẹ cũng là người bênh vực người mình, liên tiếp mấy ngày đều làm người lấy “Thân thể không khoẻ” xin miễn người của Tiền gia đến thăm.

Nhìn mẹ của đứa trẻ hư mang theo lễ vật, tay nắm con trai ngày thứ ba đứng ở trước cổng nhà chờ đợi, sự tức giận trong lòng Lạc Kim Vũ cũng vơi đi phần nào.

Cảnh mẹ nhìn Cảnh Gia Dịch vết thương, trừ bỏ móng tay đọng đầy máu bầm nhìn có chút đáng sợ, thực tế đã không có gì đáng lo, rốt cuộc làm người hầu mời “Khách nhân” tiến vào.

Tiêu Cầm vội vàng mang theo con trai đi vào phòng khách, cười ngâm ngâm chào hỏi Cảnh mẹ cùng với Lạc Kim Vũ, xong rồi lấy một hộp từ trong lễ vật mang theo ra, là một món đồ chơi, nhét vào trong tay con trai mình, nói: “Tiểu Minh, mau xin lỗi em đi con”

Tiền Minh Nhiên cũng đã ở nhà tiếp thu dạy dỗ, không hề kiêu căng giống như buổi tối ngày hôm đó, ngoan ngoãn ôm một hộp xếp gỗ đi đến trước mặt Cảnh Gia Dịch, nói: 

“Thực xin lỗi em trai Dương Dương, buổi tối ngày đó anh không nên gây chuyện với em, cái này tặng cho em”

Cảnh Gia Dịch mở to mắt nhìn nhìn cái anh to con đã từng đánh bé, theo bản năng nhích lại gần Lạc Kim Vũ, Lạc Kim Vũ thuận thế ôm bé vào trong ngực, nhìn Tiêu Cầm cười, nói: 

“Thằng bé nhát gan, sợ đau, cô đừng để ý, tay của Dương Dương còn chưa khỏi hẳn, bộ đồ chơi xếp gỗ này..... xem chừng cũng không chơi được, Tiền phu nhân vẫn nên mang về cho Tiểu Minh chơi đi.”

Tiêu Cầm nghe vậy rất xấu hổ, tuy lời nói nhẹ nhàng uyển chuyển, nhưng mỗi một chữ đều lên án mẹ con bọn họ! Rõ ràng không muốn tiếp thu lời xin lỗi.

“Lạc tiểu thư, con nít không hiểu chuyện, đùa giỡn quá tay là điều không thể tránh khỏi, cô là người lớn thì hãy rộng lượng một chút, tha thứ cho thằng bé đi.” Tiêu Cầm oán giận mà không dám biểu hiện ra ngoài.

Lạc Kim Vũ ôm bé, vẫn ung dung, nói: “Theo lời nói của Tiền phu nhân, mâu thuẫn của bọn nhỏ khiến cho chính bọn nhỏ giải quyết sao, chẳng lẽ chúng ta làm người lớn còn có thể so đo với con nít hay sao?”

Tiêu Cầm cứng người lại, thoáng nhìn Cảnh mẹ đang ngồi ở trên sô pha chậm rì rì uống trà, trong lòng biết Cảnh lão phu nhân hạ quyết tâm làm cái thứ tiện nhân không danh không phận “mẹ cháu đích tôn” tự mình ra mặt giải quyết.

Cô cắn chặt hàm răng, đi đến trước mặt Lạc Kim Vũ, bắt lấy tay cô, giọng điệu mềm mỏng, nói: 

“Em gái Kim Vũ à! Buổi tối ngày hôm đó đều là do chị nói không lựa lời, có chút lời không được dễ nghe cho lắm, lúc ấy chị cũng là vì lo lắng cho con trai nên quá sốt ruột, em cũng đừng để ở trong lòng, tha thứ cho chị đi!”

Lạc Kim Vũ thấy Cảnh mẹ không nói gì, biết chuyện này cũng không thể thỏa hiệp, cô rút tay về, nói: 

“Tiền phu nhân thân phận cao sang, không cần nói như thế với tôi, như những lời đêm đó cô nói, tôi sao có quyền lên tiếng ở Cảnh gia. Nói nữa, trẻ con cũng không nhớ thù hận, chỉ là vết thương còn đau nên có chút sợ hãi, qua một đoạn thời gian thì tốt rồi.”

Nói xong, cô bế Cảnh Gia Dịch, nhìn Cảnh mẹ nói: “Mẹ, Dương Dương có chút mệt, con cho bé uống thuốc rồi ngủ tiếp trong chốc lát.”

Mai Uyển gật gật đầu, “Đi đi”

Lạc Kim Vũ vừa đi, Tiêu Cầm có chút thấp thỏm nhìn về phía Cảnh mẹ, hỏi: “Bá mẫu, 

chuyện này ……”

Cảnh mẹ liếc nhìn côi, trong lòng âm thầm lắc đầu, Tiền gia tuyển chọn con dâu này cũng quá thất bại.

Bà buông ly trà, làm người hầu lấy ra quà đáp lễ đã chuẩn bị xong đem lên, nhìn Tiêu Cầm nói: “Được rồi, chuyện của mấy người trẻ tuổi thì tự mình giải quyết là được, tôi tuổi cũng đã cao, vừa đến giữa trưa đã mệt mỏi, không giữ cô lại”

Tiêu Cầm mờ mịt mang theo lễ vật bị người hầu Cảnh gia tiễn ra ngoài, thẳng đến về nhà đem mọi chuyện trải qua từ chuyện lớn đến chuyện nhỏ nói với mẹ chồng, lúc này mới được thông báo là chuyện đó xem như đã cho qua.

Nhìn cô lúc này mới biết tin này lại còn làm bộ dáng may mắn, Tiền lão phu nhân thở dài một hơi, cháu trai không thể lại để đứa con dâu này dạy dỗ, bằng không tương lai chỉ sợ hoàn toàn bị hủy hoại!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.